Đạo sĩ đưa ra biện pháp là lập đàn tế trước mặt Mặc phu nhân, để xem nàng ấy có hiện nguyên hình là yêu quái hay không, như vậy lão phu nhân mới có thể yên lòng.
Đúng lúc tin đồn Mặc phu nhân là yêu quái lan truyền khắp nơi, lập đàn tế trước mặt dân chúng cả thành chính là cách thích hợp nhất. Nếu đúng là yêu quái, phủ tướng quân sẽ trở thành tấm gương lớn của công lý, nếu không phải thì có thể trấn an lòng dân.
Lão phu nhân chần chừ do dự.
"Ta không đồng ý." Mặc tướng quân sải bước tiến vào, thần sắc lạnh lùng bướng bỉnh, khí thế bức người, "Hoang đường. Có tin đồn thì bắt người phải tự chứng minh trong sạch? Người trong sạch không cần tự chứng minh."
Mộc Hề Chi đang lo lắng không biết phải giải quyết việc này thế nào, lại sợ rằng nếu hành động tự ý, chẳng những không thay đổi được tình thế mà còn bị ý niệm đẩy ra ngoài, thất bại trong gang tấc. Mặc tướng quân xuất hiện thật đúng lúc.
Chúc Huyền Tri đứng bên nhìn.
Đạo sĩ nhìn nhau, biết thanh niên trước mặt chính là Mặc tướng quân từng chinh chiến sa trường.
Lão phu nhân không muốn tranh luận với Mặc tướng quân trước mặt người ngoài, sợ mất thể diện phủ tướng quân, nhưng Mặc tướng quân không chịu nhượng bộ.
Không khí căng thẳng, hai mẹ con nhìn nhau một lúc lâu, ai cũng không chịu ai. Mặc tướng quân nổi tiếng là hiếu thảo, nhưng khi gặp phải vấn đề nguyên tắc, hắn ta luôn giữ vững lập trường.
Hiểu con như mẹ, lão phu nhân hiểu rõ Mặc tướng quân sẽ không nhượng bộ trong chuyện này.
Bất đắc dĩ, lão phu nhân đành hứa với hắn tarằng sẽ không đối xử như vậy với Mặc phu nhân. Thái độ của Mặc tướng quân lúc này mới dịu đi đôi chút, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Mộc Hề Chi và Chúc Huyền Tri cùng hai đạo sĩ kia.
Hắn ta trực tiếp hạ lệnh tiễn khách: "Xin mời các vị rời khỏi phủ tướng quân."
Sắc mặt đạo sĩ tái xanh.
Mộc Hề Chi lại rơi vào một vấn đề khác — sau khi bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân thì rất khó tìm cơ hội ở lại bên cạnh Mặc tướng quân. Thôi thì đến lúc đó lui một bước tìm cách lẻn vào cũng chưa muộn.
Không ngờ trước khi họ bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, Thái thú thành Hàn Sương làTrần đại nhân đã đến, mục đích rất đơn giản, là muốn Mặc tướng quân đưa ra lời giải thích.
Mặc tướng quân bảo ông ta cút về.
Mộc Hề Chi còn đang ở chính đường nghe thấy rõ ràng, hắn ta chẳng khách sáo gì mà bảo ông ta cút về, quả không hổ danh là đại tướng quân, thật bá khí.
Trần thái thú bị những lời lẽ ngông cuồng của Mặc tướng quân làm cho tức đến nỗi râu mép run rẩy, may mà có người đỡ kịp mới không ngã, ông ta quát lớn rằng hắn ta không quan tâm đến đại cục, ngày sau nhất định sẽ tấu trình lên hoàng thượng.
Hiện nay triều đình biết rõ sự tồn tại của ngũ đại gia tộc, hơn nữa còn tôn trọng ngũ đại gia tộc.
Triều đình cũng vô cùng căm ghét yêu ma, bởi yêu ma không chỉ gây hại cho dân chúng mà còn đe dọa đến sự cai trị của triều đình, nên tuyệt đối không thể dung thứ.
Vì thế, triều đình khi gặp phải chuyện liên quan đến yêu ma đều có thái độ cực kỳ quyết liệt. Nếu có ai đó dám nói đỡ cho yêu ma, người đó cũng sẽ bị xem là bị yêu ma mê hoặc, kết cục thường khó tránh khỏi cái chết.
Lão phu nhân nghe Trần thái thú nói sẽ tấu trình lên hoàng thượng về con trai mình, bà sợ đến mức giật mình.
Mặc tướng quân cười nhạt.
Hắn ta buông một câu: "Ngươi muốn tấu thì cứ tấu."
Trần thái thú chỉ tay vào mũi Mặc tướng quân, biết rõ tính tình hắn ta ngang ngạnh không kiêng nể ai, muốn mắng cũng không dám mắng: "Ngươi đặt toàn bộ dân chúng của thành này ở đâu?"
Nếu là trước đây, chức vị của Trần thái thú thấp hơn Mặc tướng quân, ông ta không dám càn rỡ. Nhưng thời thế đã thay đổi, quốc gia giờ đây không còn chiến loạn liên miên như vài năm trước mà đang trong thời kỳ thái bình.
Trong thời thái bình, địa vị của tướng quân không cao.
Mặc tướng quân tự thỉnh trở về quê cũ thành Hàn Sương, binh quyền bị hoàng đế thu hồi, chỉ còn danh hão tướng quân, dưới trướng chỉ còn lại hơn chục lính cũ.
Nói ra thật nực cười, hắn ta vẫn nghĩ mình còn ở thời kỳ trước kia, mỗi ngày đều dậy sớm về muộn, bất kể mưa nắng đều huấn luyện hơn chục lính cũ đó. Trần thái thú nghĩ hắn ta là kẻ ham danh hám lợi, đã nhìn hắn ta không thuận mắt từ lâu.
Lần này bắt được cơ hội, Trần thái thú rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ép buộc Mặc tướng quân từng bước.
Mặc tướng quân chỉ nói: "Bản tướng quân cả đời chưa từng hại dân, phu nhân của bản tướng quân cũng vậy, ngươi hỏi bản tướng quân đặt dân chúng thành này ở đâu? Bản tướng quân không hổ thẹn với lương tâm."
Trần thái thú giận dữ bỏ đi.
Mộc Hề Chi và những người khác cũng bị Mặc tướng quân tiễn ra khỏi phủ, nói dễ nghe là tiễn ra, nói khó nghe là đuổi ra. Nàng không giận, đúng lúc cảm thấy khát nước, bèn dẫn Chúc Huyền Tri vào trà quán nghe kể chuyện.
Việc ở thành Hàn Sương cơ bản đã rõ ràng, nhưng Mộc Hề Chi cần tìm một nơi để suy nghĩ lại toàn bộ.
Họ ngồi ở một bàn phía sau quán trà quán.
Quán trà đông đúc, người đến nghe rất nhiều, gần như không còn chỗ ngồi.
Người kể chuyện đầu tiên kể một câu chuyện có chút trái đạo đức, cụ thể là một nam nhân cưới một nữ tử, nhưng nữ tử ấy lại không biết xấu hổ mà tư thông với Ma Tôn, sinh ra một nữ nhi, cuối cùng bị thiêu chết.
Câu chuyện thứ hai là về tình yêu của hai vị thần tiên, cho đến một ngày họ âm dương cách biệt, nam tử liên tục dùng thông linh thuật để trở về quá khứ cứu nữ tử, nhưng lần nào cũng thất bại.
Câu chuyện thứ ba liên quan đến diệt thế.
Thế gian vẫn lưu truyền một câu nói rằng, khi Chu Tước xuất thế, thế gian sẽ diệt vong.
Câu chuyện thứ tư ca ngợi công lao vĩ đại của ngũ đại gia tộc mười mấy năm trước, không màng nguy hiểm cứu sinh linh thiên hạ khỏi yêu ma.
Câu chuyện thứ năm kể về một nữ tử che giấu thân phận yêu quái, gả cho con người, bề ngoài làm điều tốt nhưng sau lưng lại thỉnh thoảng hại người. Câu chuyện ám chỉ Mặc phu nhân đã gả cho Mặc tướng quân.
Mộc Hề Chi nghe ra được.
Các dân chúng có mặt cũng nghe ra, họ thì thầm bàn tán, mỗi người một ý.
Chúc Huyền Tri lơ đãng nhấp một ngụm trà, tay phải đặt tùy ý trên bàn bỗng nhiên tê dại, hắn nhìn qua, thì ra Mộc Hề Chi vừa nhìn người kể chuyện vừa mò mẫm tìm ly trà để uống.
Hai bàn tay chạm nhau, một nóng một lạnh, tay của Mộc Hề Chi thì nóng, còn tay của hắn thì lạnh.
Chúc Huyền Tri định rút tay lại, nhưng nàng lại tò mò chạm vào mu bàn tay của hắn, cảm thán: "Tay của Chúc đạo hữu sao lại lạnh thế này, người của Hỏa gia ở Vân Trung am hiểu không chế lửa, ta tưởng thân thể phải nóng mới đúng."
Ngón tay hắn co lại vì cảm giác khác lạ, kỳ quái.
Chúc Huyền Tri mượn cớ chỉnh lại tay áo để che đậy, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến mức chảy máu: "Khi chúng ta khống chế lửa, cơ thể sẽ nhanh chóng trở nên nóng, nhưng bình thường cơ thể sẽ hơi lạnh, như vậy mới dễ chịu hơn."
Mộc Hề Chi gật gù hiểu ra.
"Thì ra là vậy."
Nghe thấy giọng điệu của hắn lạnh lùng hơn trước, nàng không khỏi thầm nghĩ người này có phần thất thường.
Nàng không thèm để ý đến Chúc Huyền Tri nữa, má phấn phồng lên, tự mình bóc hạt dưa, suy nghĩ làm thế nào để tối nay lẻn vào phủ tướng quân mà không kinh động đến ai, không thể rời xa Mặc tướng quân quá lâu.
Mặc phu nhân là đại yêu tứ giai trở lên, còn nàng chỉ là tiểu tu sĩ tam giai, nếu sơ suất bị phát hiện thì sẽ gây hiểu lầm là có ý đồ xấu, rất có thể sẽ xảy ra xung đột.
Cần phải nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên.
Nàng muốn hỏi Chúc Huyền Tri có ý kiến gì, nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy hắn vô duyên vô cớ phun ra một ngụm máu, máu theo cằm chảy xuống, khí tức yếu ớt như thể sắp cưỡi hạc về trời.
Những thực khách ngồi gần đó nhanh chóng rời xa bọn họ, sợ rằng sẽ bị liên luỵ.
Nàng theo phản xạ ôm lấy Chúc Huyền Tri đang ngã về sau, vòng eo thon của hắn nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại của nàng, hiện giờ nàng nửa ôm nửa giữ hắn.
Sao lại đột nhiên phun máu thế này? Thân thể thật sự yếu đến mức này ư?
Nàng bị Chúc Huyền Tri dọa cho sợ hãi, hắn không thể chết được. Nàng muốn bế hắn đi xem đại phu, nhưng hoàn toàn không bế nổi. Nhìn hắn mảnh mai thế nhưng thật ra lại khá nặng.
Chúc Huyền Tri bảo nàng thả hắn ra.
Nàng nhất quyết không nghe lời, nhìn vết máu dưới đất, nàng tức giận nói: “Ngươi đứng còn không vững mà còn bảo ta thả ngươi ra, chạm vào ngươi thì sao nào, có mất miếng thịt nào không, hay là lập tức chết?”
Chúc Huyền Tri mặt đỏ bừng, cổ như hạc khẽ ngẩng lên, mồ hôi chảy xuống, hắn quay mặt đi, xoay bên có lệ chí đối diện với nàng: “Vậy ngươi đỡ ta, nhưng bỏ cái ‘móng vuốt’ của ngươi ra khỏi eo ta.”
Móng vuốt?
Nàng giận dữ, như đang đe dọa: “Ngươi vừa nói gì? Ta không nghe rõ.”
Hắn im lặng giây lát: “Tay.”
Nàng rút tay khỏi eo hắn, đỡ lấy cánh tay hắn, hắn khẽ run lên. Nàng hiểu lầm rằng hắn bị đau vì bệnh tật, không trì hoãn thêm chút nào, đưa hắn đến y quán gần nhất.
Lão đại phu vốn đang ngồi dưới gốc cây lớn trước y quán hóng mát, khi nàng đỡ Chúc Huyền Tri nằm xuống ghế dài, đồng thời dùng linh lực dẫn lão đại phu đến, lão đại phu sững sờ.
Nàng lau mồ hôi, thở hổn hển: “Đại phu, phiền ngài xem cho hắn.”
“Lão phu làm sao mà qua đây?”
Lão đại phu lẩm bẩm.
Tất nhiên là do nàng dùng linh lực “mời” qua, nàng hơi chột dạ nhưng mặt không đỏ, tim không loạn, mở miệng nói dối: “À? Ngài tự mình đi qua đây mà, đúng không?”
“Vậy sao?” Lão đại phu dần dần không chắc chắn, chẳng lẽ tuổi tác đã làm lão lú lẫn rồi sao? Nghĩ kỹ thì cũng phải, chẳng ai đẩy lão cả.
“Đúng vậy.”
Nàng biểu cảm thuần khiết và chân thật.
Chúc Huyền Tri đứng nhìn nàng lừa gạt, vô tình liếc thấy một chiếc gương không xa. Trong gương là thiếu niên mặt mày như hoa đào, da dẻ trắng bệch, lệ chí nơi khoé mắt đã nhạt màu đi nhiều.
Lão đại phu hoàn toàn tin nàng, bắt mạch cho Chúc Huyền Tri, nói rằng mạch tượng của hắn rối loạn, hỏi tiếp liệu trên người hắn có vết thương không. Nếu có, cần phải cởϊ áσ xem xét vết thương.
Nghe vậy, nàng khéo léo bước ra ngoài.
Lão đại phu nhìn Chúc Huyền Tri rồi trầm ngâm suy nghĩ, ngoài vết thương trên mặt và tay, thân thể hắn chỉ có vài vết thương trên vai và lưng, không nghiêm trọng, hơn nữa đều đã được bôi thuốc, tuyệt đối không thể là nguyên nhân dẫn đến việc thổ huyết.
Vậy nguyên nhân thổ huyết là gì?
Nguyên nhân thổ huyết, Chúc Huyền Tri biết rõ, là do hắn khi ở trà quán đã cố gắng kìm nén ý niệm muốn chạm vào nàng hoặc bị nàng chạm vào nên dẫn đến tình trạng này.
Hắn chẳng hiểu sao lại có khao khát này, không liên quan đến tình ái, cũng không liên quan đến du͙© vọиɠ, đơn giản chỉ là sự tiếp xúc thân thể, da thịt chạm vào nhau mà thôi.
Nguyên nhân là do nàng đã chạm vào hắn.
Nếu nàng không chạm vào hắn, hắn sẽ không phát sinh cảm giác đặc biệt này.
Chúc Huyền Tri cố gắng không hồi tưởng lại cảm giác khi nàng chạm vào hắn, vì điều đó sẽ gây ra sự hưng phấn và chóng mặt. Hắn gắng kìm nén suy nghĩ, đôi môi nhạt màu, dáng vẻ yếu đuối khiến hắn trông vô hại vô cùng.
Một lúc sau, Chúc Huyền Tri yêu cầu lão đại phu đưa một ít mực đỏ, lão đại phu dù thắc mắc hắn cần mực đỏ để làm gì, nhưng vẫn lấy cho hắn.
Sau khi lấy mực đỏ xong, lão đại phu quay người đi lấy thuốc chữa vết thương khác.
Chúc Huyền Tri dùng mực đỏ để chấm lại lệ chí ở khoé mắt. Hắn hiếm khi dùng linh lực để biến hoá lệ chí, linh lực không thể sử dụng lâu dài, lệ chí do linh lực biến hoá chỉ có thể tồn tại nhiều nhất hai canh giờ rồi sẽ biến mất.
Dùng mực đỏ chấm lệ chí sẽ bền hơn, vì vậy hắn quen dùng mực đỏ. Sau khi chấm lại lệ chí, hắn ném bỏ phần mực đỏ còn lại, nhìn vào gương thấy khuôn mặt y hệt đại ca hắn Chúc Linh Châu, đặc biệt là ở chỗ lệ chí.
Thật ra vẫn có chút khác biệt, Chúc Huyền Tri có nét bệnh hoạn ẩn hiện trong đôi mắt.
Tuy nhiên, khi hắn cười, nét bệnh hoạn đó sẽ mờ đi, khiến hắn trông giống một người bình thường.