Rất nhanh, Mộc Hề Chi hồi phục lại.
Bị người khác nuốt mất linh lực sẽ có chút khó chịu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Nàng cũng nghĩ đến việc thân thể hắn thật sự khác biệt so với người thường nên không định truy cứu thêm.
"Chư vị mau nhìn!" Một đệ tử bỗng nhiên chỉ vào đám Quỷ Điểu bên ngoài kết giới mà hét lớn.
Mộc Hề Chi dời ánh mắt từ trên người Chúc Huyền Tri sang Quỷ Điểu. Những con Quỷ Điểu thấy nhiều lần đâm vào kết giới mà vô ích nên không tiếp tục nữa, đồng loạt quay đầu, không biết là định đi về đâu.
Nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, quan sát kỹ hướng bay của Quỷ Điểu, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đó là chúng đã chuyển mục tiêu tấn công những người dân sống trong địa giới Cầm Xuyên.
Không chỉ Mộc Hề Chi nghĩ đến khả năng này, mà nhiều đệ tử Cầm Xuyên cũng đã nhận ra.
Hiện nay họ như rắn mất đầu, gia chủ Mộc Thiên Triệt lại chọn đúng ngày này để bế quan, Cầm Xuyên bị đàn Quỷ Điểu tấn công, mấy vị trưởng lão có thể làm chủ nhưng không biết vì lý do gì lại không xuất hiện.
Mộc Tắc Thanh là đại đệ tử của Cầm Xuyên, người đầu tiên đứng ra chia các đệ tử thành nhiều nhóm, đi bảo vệ người dân trong địa giới Cầm Xuyên.
Các đệ tử đồng loạt nhận lệnh và xuất phát.
Nhiệm vụ của Mộc Hề Chi là bảo vệ đại công tử của Hỏa gia Vân Trung, "Chúc Linh Châu". Mộc Tắc Thanh đưa ra lý do rất đơn giản, mấy ngày nay nàng vẫn luôn chăm sóc hắn, xem như cũng đã quen thuộc.
Mộc Tắc Thanh nói có vài phần hợp lý, Mộc Hề Chi chấp nhận, huống chi sống chết của hắn cũng liên quan đến nàng.
Sau khi tiễn các đệ tử Cầm Xuyên rời đi, Mộc Hề Chi quay đầu nhìn Chúc Huyền Tri bên cạnh, đột nhiên phát hiện người đã biến mất. Nàng nhanh chóng quét mắt nhìn quanh đại điện, vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Người đâu rồi?
Đại điện Cầm Xuyên có kết giới kiên cố, muốn bắt người đi mà không gây kinh động là điều không thể, trừ khi đối phương tự ý rời đi.
Mộc Hề Chi quyết định đi tìm người, hắn vẫn còn mang theo lệnh bài đệ tử của nàng, là chủ nhân của lệnh bài, nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó. Chỉ cần hắn chưa tháo xuống, nàng có thể tìm ra hắn.
*
Tấm lệnh bài đệ tử màu ngọc khắc chữ "Mộc Hề Chi" khẽ đung đưa trên thắt lưng của Chúc Huyền Tri, hắn đi đến gần Hóa Yêu Trì của Cầm Xuyên.
Cầm Xuyên không chỉ dùng Hóa Yêu Trì để trừ yêu diệt ma, mà còn để giam giữ một số yêu ma có sát khí nặng nề nhưng vì lý do nào đó tạm thời không thể gϊếŧ được. Đã đến Cầm Xuyên, hắn muốn gặp con La Sát Điểu đang bị giam giữ bên trong.
La Sát Điểu bị giam trong Hóa Yêu Trì của Cầm Xuyên không phải là bí mật, ngay cả những người không phải đệ tử Cầm Xuyên cũng biết.
Vì Chúc Huyền Tri vẫn đeo tấm lệnh bài đệ tử của Mộc Hề Chi nên hắn có thể ra vào Hóa Yêu Trì mà không gặp trở ngại. Trong Hóa Yêu Trì có mười mấy l*иg sắt huyền thiết, giam giữ toàn bộ yêu ma từ lục giai trở lên.
L*иg huyền thiết treo lơ lửng trên không trung trong Hóa Yêu Trì, xích sắt dài buộc chặt toàn bộ l*иg, khóa nặng phía trước còn dán hai lá huyết phù để trấn áp.
Chúc Huyền Tri không nhìn ngang ngó dọc mà thẳng thừng bước vào trong, yêu ma có tu vi càng cao sẽ bị giam ở nơi sâu nhất.
"Choang choang", tiếng xích sắt vang lên.
L*иg huyền thiết giam giữ hồ yêu nằm gần cửa, hắn có thể nghe rõ tiếng động, phát hiện có người đến, nó bèn bò ra mép l*иg, như thường lệ mở miệng dụ dỗ: "Ngươi là đệ tử Cầm Xuyên?"
Chúc Huyền Tri không trả lời.
Con hồ yêu mặt dày lại tiếp tục: "Công tử à, ngươi có muốn trong thời gian ngắn nâng cao tu vi không? Ta có thể giúp ngươi, để ngươi trở thành cao thủ được người đời ngưỡng mộ."
Cuối cùng hắn cũng dừng bước.
Hồ yêu tưởng rằng đã thành công, tiếp tục cố gắng: "Chỉ cần ngươi gỡ bỏ hai lá huyết phủ thả ta ra, ta nhất định sẽ làm theo ý ngươi, ngươi trở thành người trên kẻ khác chỉ còn là chuyện sớm muộn."
Trong Hóa Yêu Trì có hàng chục gian nhỏ, mỗi gian đều có một l*иg huyền thiết, cách âm rất tốt, cũng không nhìn thấy nhau, để ngăn yêu ma thông đồng với nhau gây chuyện, tìm cách thoát khỏi Hóa Yêu Trì.
Vì vậy, chỉ có con hồ yêu này bị giam gần cửa Hóa Yêu Trì mới thấy hắn đi vào.
Hồ yêu càng nói càng kích động, trong cơn hưng phấn, đầu cũng muốn chui ra khỏi song sắt, nó nằm trong l*иg huyền thiết treo lơ lửng, nhìn thẳng vào Chúc Huyền Tri đứng bên ngoài.
"Ngươi có biết La Sát Điểu ở đâu không?" Chúc Huyền Tri không động lòng, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dù rằng yêu ma có tu vi càng cao sẽ bị giam ở nơi sâu nhất, nhưng cũng không dễ dàng tìm được, yêu ma trong Hóa Yêu Trì nhiều vô kể, tìm kiếm không dễ dàng.
Hồ yêu không ngu, nghe câu này liền đoán rằng hắn không phải đệ tử Cầm Xuyên: "Ngươi không phải đệ tử Cầm Xuyên, ngươi là ai? Cũng được, ta không quan tâm, ngươi thả ta ra thì ta sẽ giúp ngươi."
Chúc Huyền Tri khẽ mỉm cười, không nói gì.
"Ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu không đừng hòng biết được." Hồ yêu nheo mắt quan sát người trước mặt, dù hắn không phải đệ tử Cầm Xuyên, nhưng cũng là một tu sĩ có linh lực.
Nếu có thể thoát ra ngoài, việc đầu tiên là hút cạn linh lực của hắn, hồ yêu đã quyết định.
Chúc Huyền Tri tiến lại gần l*иg huyền thiết, thiếu niên với đôi mắt trong sáng nhưng lại đầy nguy hiểm: "Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi có biết La Sát Điểu ở đâu không?"
Khoảng cách giữa họ đột ngột thu hẹp, hồ yêu hai tay bám chặt lấy song sắt trong l*иg.
Hồ yêu vẫn tiếp tục nói, vẽ nên viễn cảnh tươi sáng: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm như lời nói, khi đó không chỉ nói cho ngươi biết nơi ở của La Sát Điểu, mà còn giúp ngươi nâng cao tu vi..."
Những lời còn lại hồ yêu không kịp nói ra. Chúc Huyền Tri đã thò tay vào trong l*иg huyền thiết bóp chặt cổ nó, năm ngón tay dần dần siết chặt: "Giờ ngươi có thể nói cho ta biết La Sát Điểu ở đâu chưa?"
"Ngươi dám gϊếŧ ta?" Hồ yêu bị siết đến đỏ mặt, thở hổn hển.
"Có gì mà không dám."
Chúc Huyền Tri bóp chặt động mạch cổ của nó: "Ta không phải đệ tử Cầm Xuyên, tự nhiên không chịu sự ràng buộc của quy tắc Cầm Xuyên, gϊếŧ ngươi thì có sao? Nói hay không nói, tùy ngươi chọn."
L*иg huyền thiết có tác dụng phong tỏa tu vi, yêu ma bị giam trong đó chẳng khác gì người thường tay không tấc sắt, mặc kẻ đến muốn gϊếŧ thì gϊếŧ.
Nhưng hồ yêu vẫn muốn đánh cược một phen.
Đôi mắt nó cũng đầy tia máu: "Ngươi dù không phải đệ tử Cầm Xuyên nhưng là kẻ xâm nhập trái phép Hóa Yêu Trì, nếu ngươi gϊếŧ ta Cầm Xuyên sẽ biết, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây bình yên."
Hóa Yêu Trì vô cớ có một con hồ yêu chết, Cầm Xuyên chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng.
Chúc Huyền Tri bật cười: "Chẳng lẽ ngươi còn sống thì ta có thể bình yên rời khỏi đây? Ngươi đã nhắc ta, hôm nay ta đã vào Hóa Yêu Trì, ngươi đã thấy, sau này không thể đảm bảo ngươi không nói ra."
Hồ yêu cảm thấy hơi thở ngày càng khó khăn: "Sẽ không, sẽ không, ta sẽ kín miệng như bưng."
Lực tay hắn không giảm, khiến yêu ma run sợ, nhưng lại tỏ ra như đang thương lượng: "Hay là thế này, ngươi nói cho ta biết La Sát Điểu ở đâu, ta sẽ cân nhắc không gϊếŧ ngươi, ngươi thấy sao?"
"Thật chứ?"
Chúc Huyền Tri đáp: "Thật."
Để bảo toàn mạng sống, hồ yêu không giấu diếm mà khai ra hết: "Hóa Yêu Trì chia thành ba tầng. Chúng ta, những kẻ có tu vi lục giai thì ở tầng này. Kẻ có tu vi thất giai thì ở tầng dưới, còn kẻ có tu vi bát giai thì ở tầng dưới cùng."
Nó nói nhanh như gió: "Theo ta biết, La Sát Điểu khi ở đỉnh phong có tu vi cao tới bát giai, nhưng không biết vì sao lại bị thương, tu vi thụt lùi xuống thất giai, bị giam cầm ở tầng dưới."
"Ta nói xong rồi, ngươi thả ta ra..." Chưa kịp nói hết, hồ yêu đã trợn to mắt.
Chúc Huyền Tri đã vặn gãy cổ nó.
Hắn thu tay lại: "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta chuyện này, nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi, dù là người, yêu, hay tà vật, chỉ có chết đi mới không nói lung tung nữa, phải không."
Thi thể hồ yêu cứ thế nằm yên trong l*иg huyền thiết, không còn động đậy.
Sau đó, Chúc Huyền Tri cẩn thận hành động, không để các yêu ma khác phát hiện, cho đến khi tìm được La Sát Điểu, kẻ bị xiềng xích huyền thiết trói chặt tay chân, giữa trán dán một lá huyết phù, nàng ta tại tầng dưới cùng.
Chúc Huyền Tri dừng lại cách đó vài bước.
La Sát Điểu vốn đang cúi đầu nhắm mắt dưỡng thần, từ từ ngẩng lên nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
La Sát Điểu hiếm khi hiện thân dưới dạng yêu, lúc này hiện hình người, dù đã sống mấy trăm năm vẫn trông như một thiếu nữ trẻ trung, dung nhan diễm lệ, lông mày đen nhánh, môi đỏ như son, da mặt trắng như tuyết, đôi mắt đào hoa đầy vẻ tình tứ.
Hắn không lãng phí thời gian, trực tiếp nói thẳng: "Ta muốn hỏi ngươi vài câu."
La Sát Điểu ngồi xếp bằng dưới đất, đầu ngón tay trắng nõn chỉnh lại tà váy tím: "Thật hiếm thấy, ta bị giam trong Hóa Yêu Trì của Cầm Xuyên đã mười mấy năm, lần đầu mới có một tiểu công tử đến tìm ta."
Nàng ta cười khẽ, tùy tiện động tay, sợi xích trói kêu lên tiếng động khó nghe: "Tiểu công tử trông rất hợp ý ta, muốn hỏi gì cứ hỏi."
Chúc Huyền Tri khoanh tay dựa vào tường nhìn nàng ta.
"Mười mấy năm trước, trước khi cuộc đại chiến giữa người và yêu ma bắt đầu một tháng, ngươi ở đâu?"
Sắc mặt La Sát Điểu biến đổi, nụ cười biến mất: "Ngươi hỏi việc này làm gì? Ngươi rốt cuộc là ai? Nhìn xương cốt ngươi mới mười chín, không thể nào là người của năm đó, ai phái ngươi đến?"
Chúc Huyền Tri: "Là ta tự muốn biết, không liên quan đến kẻ khác."
"Ta quên rồi." La Sát Điểu quay đầu nhìn vào góc tối bên cạnh, không muốn nhìn hắn, tay nắm chặt váy đến nhăn nheo, "Ngươi đi đi, ta sẽ không nói với ai là đã gặp ngươi."
"Ngươi quên rồi?" Chúc Huyền Tri vô tình liếc thấy trên thắt lưng mình vẫn còn treo lệnh bài đệ tử của Mộc Hề Chi, không cảm thấy gì đặc biệt.
La Sát Điểu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nàng ta hít sâu một hơi, gương mặt xinh đẹp từ mềm mại chuyển sang méo mó, lời nói chua ngoa: "Ta đã nói là ta quên rồi, ngươi còn trẻ mà đã lãng tai à?"
Chúc Huyền Tri không để ý, lại hỏi: "Vậy ngươi có còn nhớ Trần Quận Tạ thị không?"
Trần Quận Tạ thị khác với các gia tộc tu tiên như ngũ đại gia tộc, đó là một gia tộc thuộc về vương triều, không có bất kỳ linh lực nào, chỉ là gia tộc người thường.
La Sát Điểu đột ngột đứng lên, xích trên chân nặng nề kéo lê trên sàn l*иg, móng tay đỏ chót của nàng ta trong ánh sáng mờ mờ càng trở nên nổi bật, như thể đã nhuốm máu người: "Lời này của ngươi có ý gì?"
Chúc Huyền Tri giọng nhẹ như gió: "Nghe nói, ngươi từng say đắm tam công tử của Trần Quận Tạ thị."
Nàngta buột miệng: "Sao ngươi biết?" Rồi nhận ra mình bị hắn lừa nói ra, "Ngươi đang uy hϊếp ta sao? Nếu ta không nói, ngươi muốn làm gì hắn?"
Ánh mắt La Sát Điểu rực lửa: "Ngươi là tu sĩ, sao có thể gϊếŧ người vô tội bừa bãi?"
"Ai nói tu sĩ không thể gϊếŧ người vô tội bừa bãi." Chúc Huyền Tri quay lại vấn đề chính, "Giờ ngươi đã nhớ ra mười mấy năm trước, trước khi cuộc đại chiến giữa người và yêu ma bắt đầu một tháng ngươi đã ở đâu chưa?"
Gân xanh La Sát Điểu nổi lên giữa trán, nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da, giọng khàn khàn: "Ta nhớ ra rồi."
*
Chưa đến hai khắc, Chúc Huyền Tri đã rời khỏi tầng dưới cùng, từ Hóa Yêu Trì bước ra.
Đi vài bước, hắn nhìn thẳng về phía trước.
Không xa phía trước, Mộc Hề Chi đang đứng trước cửa Hóa Yêu Trì, tay cầm vài cọng cỏ dại vừa hái, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt giao nhau, Chúc Huyền Tri gần như ngay lập tức nảy sinh ý định gϊếŧ nàng, từng bước từng bước tiến lại: "Ngươi đã đến từ khi nào."