Chương 14: Có biến

[Con trai của gia chủ Vân Trung Hỏa gia, Chúc Linh Châu, tự là Chấp Ngọc; năm nay mười chín tuổi, sinh ngày mùng ba tháng mười, chưa thành hôn; từng được ca ngợi là thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp, nhưng do thân thể yếu nhược mà bị trì hoãn.]

Vài dòng chữ hiện lên rồi nhanh chóng biến mất. Mộc Hề Chi đọc thật nhanh, xem kỹ ba lần trước khi chữ biến mất, để chắc chắn mình không nhìn lầm.

Chiếc trâm gỗ từ mái tóc của Chúc Huyền Tri rơi xuống, lăn đến chân họ trên mặt đất.

Chỉ có người trong dòng chính Mộc gia ở Cầm Xuyên mới nhìn thấy chữ, hắn chắc chắn không thể thấy được. Mộc Hề Chi phản ứng nhanh, nhặt chiếc trâm gỗ lên lần nữa, cài vào tóc mình, nàng muốn thử xem pháp bảo có gặp trục trặc không.

[Con gái của gia chủ Mộc gia Cầm Xuyên, Mộc Hề Chi, mẫu thân là đệ tử của Thủy gia Phù Phong tên là Thủy Huyền Nguyệt, tiểu danh là Oản Oản; năm nay mười chín tuổi, sinh ngày mùng bảy tháng mười hai, chưa thành hôn; thích ăn uống vui chơi.]

Mọi thứ đều chính xác, pháp bảo không có vấn đề gì.

Mộc Hề Chi cuối cùng hoàn toàn tin hắn chính là Chúc Linh Châu, mặc dù tính cách có khác biệt so với miêu tả trong nguyên tác, nhưng sự thật đã chứng minh hắn đúng là người ấy.

Nàng đành chấp nhận.

Chúc Huyền Tri nhìn Mộc Hề Chi thực hiện một loạt hành động kỳ quái, không vội hỏi ngay nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng yên lặng bên cạnh, chờ nàng giải thích hành động của mình hôm nay.

Mộc Hề Chi cầm chiếc trâm gỗ, đối diện với ánh mắt của hắn, cố gắng tìm lời giải thích: "Nếu ta nói rằng ta muốn xem ngươi cài chiếc trâm gỗ này có đẹp hay không, ngươi có tin không?"

Hắn chậm rãi đáp: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ tin lời này sao?"

Không tin.

Mộc Hề Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thần sắc không thay đổi, trong lòng nghĩ một điều nhưng nói ra điều khác: "Sẽ tin chứ, tại sao không tin? Ngươi không có lý do để lừa ta, và ta cũng không có lý do để lừa ngươi."

Lúc này, họ vẫn đứng trước chiếc xích đu, khoảng cách rất gần, Chúc Huyền Tri lại nhìn chiếc trâm gỗ tinh xảo trong tay nàng: "Ngươi nói có lý, vậy ngươi thấy ta cài chiếc trâm gỗ này thấy thế nào?"

"Chắc chắn là rất đẹp."

Mộc Hề Chi không ngần ngại lời khen, lập tức đáp lại.

"Người Mộc gia ở Cầm Xuyên chúng ta thường tặng trâm gỗ do chính tay mình làm cho người ngoài, nếu ngươi thích, ta cũng không ngại tặng ngươi một chiếc. Nhưng chiếc này đã cũ rồi, hôm khác ta sẽ tặng ngươi một chiếc mới."

Thực ra, Mộc gia Cầm Xuyên chẳng hề có truyền thống tặng trâm gỗ như vậy, đây là lời nàng bịa ra để thoát khỏi tình huống khó xử.

Chúc Huyền Tri mỉm cười, ý cười vẫn hiện trên môi: "Ngươi thực sự muốn tặng ta?"

Nàng gật đầu: "Ừ."

Nhưng hắn nói nhẹ nhàng: "Nhưng ta thích chiếc này, cũ thì cũ, ta không quan tâm, không cần phiền ngươi làm cái mới nữa."

Mộc Hề Chi không thể đồng ý tặng chiếc trâm này: "Tặng đồ cũ cho người khác không hay, vẫn nên tặng đồ mới đi. Ngươi thích kiểu dáng của chiếc trâm này? Ta có thể làm một chiếc giống y hệt."

Chúc Huyền Tri không động lòng.

"Ngươi nói sẽ làm một chiếc giống y hệt?" Hắn lặp lại lời nàng, "Nhưng dù ngươi có làm giống thế nào, nó cũng không phải là chiếc này đúng không? Ta không muốn."

Sự im lặng của nàng lúc này thật vang dội.

Hắn nói có lý, nhưng đáng tiếc đây là pháp bảo của Cầm Xuyên, làm sao có thể tùy tiện tặng người khác, huống hồ nàng còn lén lấy ra sử dụng.

Quan trọng nhất là Mộc Hề Chi không muốn để Chúc Huyền Tri cài chiếc trâm này ra ngoài, hắn không biết rằng nó là pháp bảo có thể xác định thân phận của Cầm Xuyên, nhưng điều đó không có nghĩa là các trưởng lão và gia chủ cấp cao không biết.

Mộc Hề Chi suy nghĩ tìm cách giải quyết.

Biết sớm thế này, nàng đã không nói đến việc tặng hắn chiếc mới, đúng là tự tạo khó khăn cho mình.

Chúc Huyền Tri nhìn thấu rằng Mộc Hề Chi không thể tặng chiếc trâm này cho hắn: "Tâm ý của ngươi, ta hiểu. Nhưng có một số thứ, không thể thay thế chỉ vì giống nhau."

Mộc Hề Chi từ bỏ việc thuyết phục hắn, hỏi lần cuối: "Ngươi thực sự không muốn?"

Chúc Huyền Tri: "Không muốn."

"Được thôi." Nếu hắn không muốn cái mới, vậy thì không cần. Mộc Hề Chi cầm chiếc trâm rời đi.

**

Oán khí ở thành Hàn Sương sau nhiều ngày đã được Mộc Thiên Triệt và các trưởng lão hợp lực hóa giải.

Gần đây, Mộc Thiên Triệt đã hao tổn rất nhiều linh lực, ông muốn bế quan một thời gian ngắn để dưỡng sức - Mộc Hề Chi vừa rời Yên Vũ Các đã nghe được tin này, lập tức chạy đến Sơn Thủy Cư.

Mộc Hề Chi chưa kịp trả lại pháp bảo của Cầm Xuyên, nàng phải nhanh chóng đặt lại trước khi người khác phát hiện. Với sự cẩn thận của Mộc Thiên Triệt, một khi bước vào mật thất trong phòng ở Sơn Thủy Cư thì chắc chắn người sẽ phát hiện thiếu mất đồ vật.

Nàng thật may mắn.

Vừa kịp đặt lại pháp bảo của Cầm Xuyên vào mật thất ở Sơn Thủy Cư thì Mộc Thiên Triệt cũng vừa về đến nơi.

Mộc Tắc Thanh đi theo sau Mộc Thiên Triệt, bước vào vài bước nhìn thấy Mộc Hề Chi đang ngồi cúi đầu trong sân của Sơn Thủy Cư: "Oản Oản?"

Mộc Hề Chi còn đang cắn một cọng cỏ: "Phụ thân, đại ca."

"Mất hết hình tượng." Mộc Thiên Triệt lấy cọng cỏ ra khỏi miệng nàng, lời tuy nói như vậy nhưng không hề có ý trách móc, mỉm cười hỏi: "Hôm nay là ngọn gió nào thổi con đến Sơn Thủy Cư vậy?"

Người vẫn giữ được dáng vẻ trẻ trung, búi tóc được buộc gọn gàng bằng ngọc quan để lộ gương mặt không tì vết, đôi mắt hiền hòa, tràn đầy lòng từ bi như một vị Bồ Tát, nhưng lại ẩn chứa một nỗi thương cảm khó nói thành lời.

"Con nhớ phụ thân." Mộc Hề Chi nghiêng đầu, nở nụ cười theo, miệng lưỡi tiếp tục chơi đùa.

"Miệng lưỡi trơn tru." Ông phê bình.

Mộc Tắc Thanh ít nói, luôn đứng nghe cha và muội muội trò chuyện, hắn rất ít khi chủ động mở lời, tính cách không giống người cha văn nhã Mộc Thiên Triệt, cũng không giống mẫu thân phóng khoáng Thủy Huyền Nguyệt.

Hắn không cảm thấy bị bỏ rơi, mà ngược lại rất thích lặng lẽ lắng nghe. Lúc này cũng vậy, Mộc Tắc Thanh không chen lời nào.

Mộc Hề Chi quay lại chủ đề chính, hỏi: "Phụ thân, thân thể người không sao chứ?"

Mộc Tắc Thanh nhìn về phía Mộc Thiên Triệt.

Sau khi rời khỏi Hóa Yêu Trì, trên đường về hắn đã muốn hỏi điều này nhưng không dám mở lời. Oán khí của cả một thành không thể chỉ tiêu hao chút linh lực là hóa giải dễ dàng.

Nếu là gia tộc khác, có lẽ họ sẽ chọn cách tiêu diệt oán khí cho xong chuyện, rất ít người sẽ chọn phương pháp tiêu tốn tâm sức để hóa giải.

Nhưng Mộc Thiên Triệt không nỡ làm như vậy.

Mộc Thiên Triệt trấn an họ: "Không sao, có các trưởng lão giúp đỡ, ta không có vấn đề gì đâu, các con đừng lo lắng. Oản Oản, con nói con đã nhìn thấy Họa Đẩu ở thành Hàn Sương?"

Mộc Hề Chi đáp thẳng: "Vâng, con đã chạm vào hài cốt của Mặc tướng quân ở thành Hàn Sương rồi nhập vào ý niệm của người đó, con nhìn thấy Họa Đẩu trong quá khứ."

Trước đó, ông vội về Cầm Xuyên để hóa giải oán khí nên không hỏi kỹ về điều này.

Giờ nhắc đến Họa Đẩu, sắc mặt của Mộc Thiên Triệt hơi nghiêm lại: "Họa Đẩu tại sao lại đến thành Hàn Sương, và tại sao lại gϊếŧ hại dân chúng ở đó?" Ai là tu sĩ thì ít nhiều cũng đã nghe danh Họa Đẩu.

Trong trận đại chiến giữa người và yêu ma hơn mười năm trước, Họa Đẩu là đại tướng chủ lực của tộc yêu, yêu lực mạnh mẽ, tu sĩ cấp bảy tám cũng không đánh nổi dù hắn ta chỉ là yêu thú cấp sáu, quả là một yêu ma khó đối phó.

Rất ít người trong nhân tộc có thể là đối thủ của hắn ta.

Mộc Hề Chi mím môi: "Hình như là vì dân chúng ở thành Hàn Sương đã hại chết con của hắn."

Mộc Thiên Triệt kinh ngạc.

Ông nhớ lại Họa Đẩu mà mình đã gặp mười mấy năm trước, ông khó mà tin được, ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi: "Con? Oản Oản, con chắc là mình không nghe nhầm chứ?"

"Không nhầm đâu, chính Họa Đẩu nói ra, chắc hẳn không sai, hơn nữa con nghĩ với thực lực của hắn cũng không cần phải nói dối Mặc phu nhân" Mộc Hề Chi nghĩ vậy.

Còn vì sao thành Hàn Sương lại hại chết con của Họa Đẩu, nàng cũng không biết.

Nàng đoán vì đứa trẻ đó là yêu?

Mộc Thiên Triệt chưa từng gặp Mặc phu nhân mà Mộc Hề Chi nhắc đến, chỉ từng gặp Họa Đẩu mười mấy năm trước, nhưng ông tin vào phán đoán của nàng: "Được, ta đã biết, ta sẽ phái người điều tra kỹ chuyện này."

Ông từ từ tưới nước cho cây cỏ trong viện: "Đúng rồi, đại công tử Hỏa gia ở Vân Trung là do Oản Oản chăm sóc à? Thân thể hắn giờ ra sao?"

Mộc Tắc Thanh liếc mắt nhìn Mộc Hề Chi.

Mộc Hề Chi chớp chớp mắt, rồi xoa xoa chóp mũi: "Hắn rất khỏe."

Mộc Thiên Triệt không bỏ qua cử chỉ nhỏ của con gái mình: "Hắn sinh ra vốn đã yếu ớt cần phải được chăm sóc cẩn thận, người như con vụng về thế này có thật sự chăm sóc tốt cho hắn được không? Hay là để đệ tử khác lo liệu đi."

Nàng không phục: "Nào có chứ."

Oong không tranh cãi với nàng, mỉm cười nói: "Được, con không có. Nhưng dù sao Cầm Xuyên chúng ta cũng phải chăm sóc thật tốt cho đại công tử Hỏa gia ở Vân Trung, hơn nữa, sau này có lẽ hắn sẽ là..."

"Sau này có lẽ hắn sẽ là gì?" Mộc Hề Chi đá nhẹ một hòn đá nhỏ dưới đất, chờ Mộc Thiên Triệt nói tiếp.

"Con rồi sẽ biết thôi." Ông nói nửa chừng rồi không nói tiếp nữa.

Mộc Hề Chi nhún vai: "Con biết sau này có lẽ hắn sẽ là gia chủ của Hỏa gia ở Vân Trung, dù sao ai nấy đều thấy gia chủ Hỏa gia hiện tại yêu thương hắn thế nào, ngũ đại gia tộc đều nhìn thấy rõ ràng."

Nàng có điều không hiểu: "Nhưng phụ thân không phải trước nay không quan tâm ai sẽ kế vị trong bốn đại gia tộc khác sao? Chẳng lẽ phụ thân đã thay đổi ý định, muốn thử kết giao với Hỏa gia ở Vân Trung?"

Một gia tộc có thể vì củng cố địa vị mà kết giao với gia tộc khác.

Từ khi Mộc Hề Chi có trí nhớ, Cầm Xuyên luôn độc lập, không kết giao với bất kỳ gia tộc nào, cũng không có lợi ích liên quan đến bất kỳ gia tộc nào, tuyệt đối không thiên vị bất kỳ gia tộc nào.

Có người ngưỡng mộ cách hành xử của Mộc gia ở Cầm Xuyên, có người lại khinh thường, cho rằng Cầm Xuyên giả vờ thanh cao làm màu. Cầm Xuyên chưa bao giờ đáp lại.

Mộc Thiên Triệt chỉ cười không nói gì.

Mộc Hề Chi thấy thế cũng không hỏi thêm nữa.

Mộc Thiên Triệt bước vào trong phòng, bỗng nhớ ra điều gì, ông quay đầu dặn dò: "Ta sẽ bế quan một thời gian, mọi việc ở Cầm Xuyên sẽ do các vị trưởng lão quyết định, có việc thì cứ tìm họ."

Mộc Tắc Thanh gật đầu: "Vâng."

Nàng uể oải: "Con biết rồi."

Cả hai đồng thanh đáp lại. Mộc Thiên Triệt dặn thêm vài câu rồi mới cho họ quay về, sau khi tiến vào ông sẽ bế quan một tháng, cũng có nghĩa là họ sẽ không thể gặp nhau trong một tháng tới.

Mộc Hề Chi rời khỏi Sơn Thủy Cư, cùng Mộc Tắc Thanh quay về phòng ngủ của đệ tử.

Mộc Tắc Thanh là người ít nói, nàng muốn trêu chọc hắn để hắn mở miệng nói chuyện, nhưng chưa kịp lên tiếng trêu chọc thì đã nghe thấy tiếng trống chỉ có tu sĩ mới nghe thấy vang lên đột ngột khắp Cầm Xuyên.

Có chuyện rồi!

Có thứ gì đó tự tiện đột nhập vào Cầm Xuyên.

Tiếng trống ở Cầm Xuyên vừa vang lên, tất cả đệ tử đều phải tập hợp tại đại điện, hai huynh muội họ ăn ý nhìn nhau, chân linh hoạt rẽ hướng, như gió bay nhanh về phía đại điện Cầm Xuyên.

Trên đường đến đại điện Cầm Xuyên đi ngang qua Yên Vũ Các, Mộc Hề Chi bước chậm lại: "Đại ca cứ đi trước đến đại điện, muội sẽ đến sau."

Mộc Tắc Thanh biết nàng muốn đến Yên Vũ Các xác nhận an nguy của ai đó: "Được."

Hắn đi trước đến đại điện.

Mộc Hề Chi nín thở, đẩy cánh cửa khép hờ của Yên Vũ Các, cảnh tượng hiện ra trước mắt là một vũng máu đỏ tươi, một bóng đen lao về phía nàng.