Vài ngày sau, tại Cầm Xuyên.
Mộc Hề Chi xách theo hộp đựng thức ăn nhảy xuống thuyền tre, đi về phía ngôi nhà cách bờ sông không xa.
Đêm hôm đó, sau khi oán khí làm tổn thương người liền phong tỏa thành Hàn Sương, bọn họ không thể chạy thoát. Đúng lúc Mộc Tắc Thanh phải chiến đấu với toàn bộ oán khí trong thành thì có một người từ trên trời hạ xuống hóa giải nguy cơ.
Người đó chính là gia chủ của Mộc gia Cầm Xuyên. Ông chỉ dùng một chữ Mộc Quyết đã có thể khống chế toàn bộ oán khí. Khi chữ Mộc Quyết được thi triển, tất cả những vật liên quan đến thuộc tính mộc trong phạm vi vài dặm đều ào ào kéo tới.
Chúng bao vây oán khí, dần dần thu nhỏ lại tạo thành một căn nhà gỗ.
Căn nhà gỗ dường như cao vυ"t chọc trời, bị oán khí giam cầm bên trong đập vào liên tục khiến nó rung chuyển không ngừng. Mộc Thiên Triệt giơ tay vẽ ra một trận pháp, trận pháp áp chế xuống khiến căn nhà gỗ lập tức yên tĩnh lại.
Sau đó, căn nhà gỗ trở nên nhỏ bằng lòng bàn tay. Mộc Thiên Triệt mang nó đi, cũng mang theo bọn họ, Mộc Hề Chi cứ thế theo ông trở về Cầm Xuyên.
Những ngày qua, Mộc Thiên Triệt luôn bận rộn cùng các trưởng lão hóa giải oán khí của dân chúng thành Hàn Sương.
Mộc Tắc Thanh thì đi hộ pháp cho họ.
Các đệ tử khác của Mộc gia sau khi trở về từ thành Hàn Sương đã trở lại vị trí của mình, còn Mộc Hề Chi thì tự nguyện nhận nhiệm vụ chăm sóc “Đại công tử của Hỏa gia Vân Trung - Chúc Linh Châu,” người vẫn chưa tỉnh lại.
Chủ yếu là lo hắn sẽ bỏ mạng.
Nghĩ đến chuyện này, nàng cảm thấy phụ thân Mộc Thiên Triệt có tính cách ôn hòa nhưng cũng có chút hài hước.
Ông đã đưa cho nàng một túi gấm chỉ viết chữ “mau chạy đi,” mà không viết rằng không lâu sau khi mở túi gấm ra ông sẽ nhanh chóng tới bên nàng, khiến Mộc Hề Chi lúc đó tưởng rằng mình phải vượt cấp chiến đấu mới có thể sống sót.
Nhưng Mộc Hề Chi cho rằng việc vượt cấp chiến đấu đối với nàng hiện giờ là rất khó.
Mộc Hề Chi tự biết rằng thiên phú tu luyện của mình không tốt, hoàn toàn không di truyền được từ phụ mẫu. Nếu không phải người ta đều nói nàng giống phụ mẫu, có lẽ nàng đã nghi ngờ rằng mình không phải con ruột rồi.
“Tiểu sư muội.” Khi Mộc Hề Chi đang đi tới, gặp Đồ Sơn Biên Tự từ xa đã gọi nàng, cầm theo vài cành hoa dại hái bên đường, tiến đến hỏi: “Hôm nay muội lại đi thăm Chúc đạo hữu sao?”
Mộc Hề Chi không để tâm, đáp “ừ”.
Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt sương trên hoa dại trong tay Đồ Sơn Biên Tự.
Cầm Xuyên tựa núi dựa sông, nổi tiếng nhất là bảy dòng sông chảy qua địa phận, sông lớn nối biển nuôi dưỡng cây cỏ hoa lá xung quanh, cây xanh tươi tốt, chính là nguyên nhân chính khiến nơi này đất lành sinh nhân kiệt.
Vì vậy, khắp Cầm Xuyên đều có thể thấy những bông hoa phát triển tươi tốt, một nơi tốt, linh khí đầy đủ, đối với người tu hành mà nói là điều vô cùng quý giá.
Trong số năm đại gia tộc, Cầm Xuyên sở hữu nhiều tài nguyên tu luyện và linh khí nhất.
Đối với các tu sĩ, hai thứ này rất quan trọng, do đó bốn gia tộc còn lại đều ghen tị với Mộc gia của Cầm Xuyên, nơi có địa thế ưu việt.
Vì Cầm Xuyên có nhiều con sông uốn lượn, nên ra ngoài nhất định phải qua cầu, thậm chí phải đi thuyền.
Là người của Mộc gia, Mộc Hề Chi tự nhiên có thể thành thạo sử dụng mộc pháp để bay và dùng trận pháp truyền tống, nhưng trong phạm vi Cầm Xuyên không chỉ có Mộc gia, mà còn có vô số dân thường sinh sống.
Mộc Thiên Triệt đã từng ra lệnh, bất cứ đệ tử nào của Mộc gia cũng không được phép bay trên không ở Cầm Xuyên để tránh gây phiền phức cho dân chúng.
Các đệ tử Mộc gia luôn tuân thủ nghiêm ngặt.
Cứ tưởng tượng nếu có ai đó liên tục bay vèo qua vèo lại ở nơi mình sống, thực sự sẽ khá kinh hoàng—đối với những người bình thường không có tu vi, họ cần một cảm giác an toàn nhất định.
Đó chính là lý do Mộc Hề Chi vừa nhảy xuống thuyền tre, dù nàng là một tu sĩ có pháp thuật cũng phải đi thuyền qua sông, hoặc bơi qua cũng được, miễn là không vi phạm quy tắc.
Mộc Hề Chi cũng khá thích Cầm Xuyên.
Trước khi đến thế giới này, nàng đã đọc khá nhiều tiểu thuyết mang phong cách cổ đại, Cầm Xuyên rất phù hợp với tưởng tượng của nàng về cuộc sống cổ đại, quan trọng nhất là người ở đây đều rất tốt.
Nàng vân vê đầu ngón tay, cảm nhận giọt sương còn lại trên bề mặt da từ hoa dại.
Đồ Sơn Biên Tự nhìn hoa dại bị Mộc Hề Chi chạm qua, suy nghĩ một lát rồi đánh giá nàng một lượt: “Tiểu sư muội, muội thành thật với sư huynh đi, có phải đã để ý đến Chúc đạo hữu rồi?”
Nàng bỗng muốn cười: “...Sư huynh, trong đầu huynh toàn là những thứ này sao? Đã bảo huynh đừng xem mấy sách chuyện tình cảm nhiều quá mà huynh không nghe, xem huynh trở thành cái dạng gì rồi.”
Nghe Mộc Hề Chi nói vài câu trêu chọc, Đồ Sơn Biên Tự cũng không phản bác.
“Thật không phải sao?”
Hắn ta vẫn bán tín bán nghi.
Đồ Sơn Biên Tự từ nhỏ đã bái nhập Mộc gia Cầm Xuyên làm đệ tử, lớn lên cùng Mộc Hề Chi, hiểu rõ tính cách của nàng, nàng sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm đến một người mới quen vài ngày.
Dù Đồ Sơn Biên Tự không mưu mô nhưng cũng không đến mức quá ngu ngốc: “Ta thấy tiểu sư muội muội rất quan tâm đến hắn, còn tưởng rằng…” Ý tứ phía sau không nói rõ, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng.
Mộc Hề Chi thản nhiên đáp: “Hắn đã cứu ta trong ý niệm của Mặc tướng quân.”
Nói dối.
Đây chỉ là cái cớ để nàng đánh lừa Đồ Sơn Biên Tự, nếu không chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nghĩ rằng nàng có tình cảm với hắn: “Sư huynh đừng nghĩ nhiều, ta chăm sóc Chúc đạo hữu hoàn toàn là để báo ân mà thôi.”
Đồ Sơn Biên Tự bừng tỉnh ngộ, lộ vẻ đã hiểu ra, cảm thán: “Thì ra là vậy, ta đã nói mà, tiểu sư muội không phải là người tốt lành gì, sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác.”
Nàng có cảm giác như vừa bị chế giễu.
Cái gì mà nàng không phải là người tốt lành gì, sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác.
Mộc Hề Chi muốn đá bay sư huynh trước mắt, nhưng nghĩ đến tu vi không bằng người, nàng đành kìm nén ý nghĩ đó, lập tức bỏ đi không thèm nhìn lại.
Đồ Sơn Biên Tự không đuổi theo, hắn ta có lẽ đã đi tìm sư tỷ của nàng là Tuế Khinh Dã. Hai người họ thường xuyên cùng nhau tu luyện, trao đổi chiêu thức, ra vào như hình với bóng, Mộc Hề Chi đã quá quen thuộc.
Nàng tăng tốc bước chân.
Một khắc sau, Mộc Hề Chi đến nơi, nàng đẩy cửa bước vào, đặt hộp thức ăn xuống rồi đi đến bên giường cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt.
Vẫn chưa tỉnh.
Mộc Hề Chi mở hộp thức ăn, lấy ra các món ăn còn nóng hổi bên trong, nàng tự mình ăn. Vì hắn vẫn chưa tỉnh, để thức ăn ở đây cũng lãng phí, chi bằng nàng ăn đi cho đỡ phí.
Lúc mới mang hắn về, Mộc Hề Chi đã định gọi người giúp hắn thay y phục và rửa mặt, nhưng ngọc bài hộ chủ của hắn không cho người khác đến gần, họ phải giữ khoảng cách một bước.
Ngọc bài quả là có linh tính.
Khi hắn ngất xỉu tại thành Hàn Sương, nàng đã đỡ lấy hắn, ngọc bài không ngăn cản, nhưng khi hắn an toàn đến Cầm Xuyên, ngọc bài liền bắt đầu ngăn cản.
Ngọc bài hộ chủ không chỉ đơn thuần ngăn cản một mình Mộc Hề Chi, ngay cả những đệ tử khác của Mộc gia cũng không thể đến gần, họ không thể thay áo cho Chúc Huyền Tri, cũng không thể bôi thuốc lên vết thương của hắn.
May mắn ngọc bài vốn là thánh vật trị thương, có thể tự động chữa lành cho hắn.
Nếu không, hắn đã không còn sống được lâu nữa.
Ánh mắt Mộc Hề Chi lướt qua ngọc bài bên hông Chúc Huyền Tri, dừng lại ở chữ “Châu” khắc trên đó một lúc, không thể phủ nhận sự thật rằng ngọc bài là thật.
Nếu hắn không phải là Chúc Linh Châu, ngọc bài đã nhận chủ sao có thể bảo vệ hắn?
Dù vậy, nàng cũng không dao động quyết tâm tìm pháp bảo Cầm Xuyên để xác minh thân phận thật của hắn. Làm việc cẩn thận vẫn luôn tốt hơn, nàng định đêm nay sẽ đến phòng của Mộc Thiên Triệt để trộm pháp bảo Cầm Xuyên về sử dụng.
Mộc Hề Chi không thể tìm ra lý do để mượn.
Trộm pháp bảo tiện hơn mượn, dùng xong trả lại ngay, không để ai phát hiện là được.
Mộc Thiên Triệt đã phái người thông báo cho gia chủ Hỏa gia ở Vân Trung rằng hắn bị thương do oán khí của thành Hàn Sương và được họ cứu về Cầm Xuyên. Tin rằng không bao lâu nữa, Hỏa gia sẽ đến đón hắn rời đi.
Mộc Hề Chi ăn xong cơm phủi mông định rời đi, ở lại cũng không có gì để làm, chỉ cần xác nhận “Chúc Linh Châu” chưa chết là được.
Nàng thu dọn hộp cơm, vừa đứng dậy thì nghe thấy giường bên kia có động tĩnh nhẹ.
Người đã tỉnh.
Chúc Huyền Tri chống tay lên hai bên giường nhấc người dậy, xương bả vai hơi nhô lên, lớp vải màu đỏ thẫm theo đó mà tạo thành những đường nét uốn lượn, mái tóc dài thả xuống, chỉ có một dải dây đỏ mảnh buộc ngang eo.
Hắn ngồi trên giường, từ từ nâng mí mắt đen kịt lên, một vết đỏ tươi nơi khóe mắt, nốt ruồi lệ nổi bật, ánh mắt rơi thẳng vào khuôn mặt Mộc Hề Chi, không hề có chút cảm xúc nào.
Mộc Hề Chi nhìn hắn một lúc, rồi đặt hộp cơm xuống: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Đây là đâu?”
Nàng kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện, tựa cằm lên lưng ghế, hai tay vô tình đặt lên tấm ván bên cạnh, chiếc vòng gỗ trên cổ tay khẽ lắc lư: “Cầm Xuyên, nhà ta.”
Chúc Huyền Tri biết Cầm Xuyên là địa bàn của Mộc gia, hắn nhìn quanh căn phòng, xoay cổ tay hơi tê do nằm lâu: “Tại sao ngươi lại mang ta về Cầm Xuyên?”
Mộc Hề Chi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ để ngươi ở lại thành Hàn Sương tự sinh tự diệt?”
“Chỉ có vậy thôi?” Hắn lại hỏi.
Nàng nhướng mày, không khỏi tò mò hắn đang nghĩ gì: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta cứu ngươi về Cầm Xuyên vì có mưu đồ gì khác?”
Chúc Huyền Tri bước vài bước đứng trước mặt Mộc Hề Chi, hắn nở nụ cười, khuôn mặt đẹp tựa yêu quỷ có thể hút hồn phách người ta, thẳng thắn nói: “Chẳng lẽ không phải vì ta là Chúc Linh Châu?”
Câu này quả thật quá khó phản bác lại được.
Nàng như đá bóng đá ngược câu hỏi lại cho hắn: “Vậy tại sao ngươi lại nghĩ như thế?”
Chúc Huyền Tri: “Trực giác.”
Mộc Hề Chi thừa nhận: “Trực giác của ngươi đúng thật, ta cứu ngươi vì ngươi là Chúc Linh Châu, thì sao chứ, nếu ngươi không thích, vậy muốn quay về thành Hàn Sương chết một lần nữa chăng?”
Đây là địa bàn của Mộc gia tại Cầm Xuyên, nàng nói chuyện không còn giống như lúc ở thành Hàn Sương suy nghĩ kỹ càng, giờ nghĩ gì thì nói nấy.
Nhà có thế lực đúng là có lợi.
“Đương nhiên không, ngươi đã cứu ta, làm sao ta không thích, làm sao ta có thể lấy oán báo ơn chứ.” Chúc Huyền Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, vài con chim bay đến đậu trên cành cây trong sân kêu líu lo.
“Trong ngũ đại gia tộc, ai mà không biết tương lai gia chủ Hỏa gia Vân Trung sẽ truyền ngôi cho… ta, cứu ta có lợi cho Mộc gia Cầm Xuyên, ngươi cứu ta vì ta là Chúc Linh Châu là điều dễ hiểu.”
Cũng không phải vì lý do đó.
Mộc Hề Chi định phủ nhận, nhưng thấy Chúc Huyền Tri giơ tay lên, một con chim đặc biệt đẹp bay đến đậu vào lòng bàn tay hắn, dường như bất kể là người hay động vật, ai cũng thích gần gũi với người có dung mạo đẹp.
“Ta đói rồi.” Hắn đổi chủ đề, nhìn xuống con chim trong tay: “Mộc đạo hữu, phiền ngươi đi lấy cho ta chút gì đó ăn được không?”
“Hả?”
Người yếu ớt bệnh tật cần ăn ba bữa đúng giờ, Mộc Hề Chi nghĩ hôm nay hắn còn chưa tỉnh nên đã ăn hết phần cơm của hắn do đầu bếp chuẩn bị. Nàng liếc trộm hộp cơm rỗng, không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi.
“Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
“Làm phiền Mộc đạo hữu rồi.” Chúc Huyền Tri không quay đầu lại mà cảm tạ Mộc Hề Chi, như thể không thấy hộp cơm trên bàn chỉ còn lại chén đĩa.
Mộc Hề Chi ra ngoài kiếm đồ ăn cho hắn, Chúc Huyền Tri dựa nửa người bên cửa sổ, chăm chú nhìn lông chim, nó nhẹ nhàng dùng mỏ dài chạm vào hắn, sau đó đột nhiên mổ vào hắn.
Trước khi con chim kịp vỗ cánh bay đi, Chúc Huyền Tri khép hai tay lại, bóp nghẹt cái cổ mỏng manh của nó.