Ngày đó không hề giống một ngày bình thường chút nào.
Một tiểu đội người dị năng được phái đi làm nhiệm vụ mang về hai mẫu tang thi kỳ lạ. Loại tang thi này nhìn qua thì rất giống với người sống, có suy nghĩ và trí thông minh, ngoại trừ đôi mắt màu đỏ, thì nó giống hệt với loại người.
Bọn họ thậm chí còn có trí nhớ khi còn làm người của bản thân.
Có thể nói đây là trình độ tiến hóa cao nhất của tang thi, Đường Am sau khi nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến phòng thí nghiệm. Nhìn thấy tang thi bị trói trên bàn phẫu thuật, miệng còn nói tiếng người, thân thể không ngừng vùng vẫy, giống như một người đang giãy giụa trước cái chết vậy. Rõ ràng vẫn còn có trí nhớ, cả suy nghĩ cũng rất giống con người nữa, nhưng không biết tại sao người này lại hướng về phía con người mà tấn công, tựa như cũng không cho bản thân là "Người" nữa.
Đường thử thỏa thuận nhưng cũng không có kết quả gì, chỉ có thể ôm một bụng tức. Người biến thành tang thi, tựa như đã biến thành súc sinh, cho dù còn giữ được trí nhớ, nhưng cũng hệt như một giấc mộng, thực tế là, tang thi chính là tang thi, chỉ biết dùng con người làm thức ăn, không thể nào là đồng loại được.
"Tiến hành phẫu thuật."
Đường Am bình tĩnh chỉ đạo.
Bởi vì tang thi này thật sự rất hiếm thấy, cho nên cơ hồ tất cả nhân viên của viện nghiên cứu đều chạy đến đây để xem. Đường Am nhìn thấy cảnh tượng máu tanh, cũng không rời mắt, nhìn tang thi bị mổ bụng trên bàn phẫu thuật. Da bị cắt đi, mạch máu xuất hiện cũng nồng nặc mùi tanh hôi của tang thi, quả nhiên, xác chết vẫn là xác chết, không thể nào bằng cơ thể sống được.
"Thủ lĩnh, anh xem này..." Nhân viên nghiên cứu cầm lấy một viên tich thạch mới lấy từ đầu tang thi ra, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đường Am cầm lấy viên tinh thạch màu đen kia, liền nhíu mày một cái.
Tang thi bình thường cũng có tinh thạch, nhưng mà của chúng đều là màu đen, chỉ khác về kích cỡ, đây là lần đầu Đường Am nhìn thấy một tinh thạch màu đen.
Điều này khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, liền thúc giục phẫu thuật tang thi còn lại, nhân viên nghiên cứu lấy tinh thạch từ trong đầu một tang thi khác, là viên tinh thạch màu xanh.
Hử? Tại sao lại vậy chứ?
Đường Am tối sầm mặt nhìn hai viên tinh thạch, rơi vào trầm mặc. Hắn cầm lấy viên tinh thạch đen kia, chẳng lẽ viên tinh thạch này có gì đặc biệt sao?
"Có phải tôi đến trễ không?" Thanh âm của Ngải Ninh từ phía sau vang lên.
Ngải Ninh vừa tiến vào liền thu hút mọi ánh nhìn. Hôm nay cậu có việc phải ra ngoài, không ở trong phòng thí nghiệm, cho ên không đến kịp buổi giải phẫu tang thi đặc biệt này.
"Số liệu giải phẫu sao rồi, cho tôi, a---" Ngải Ninh vừa nói, vừa tiến lại gần Đường Am, nhưng vẫn chưa kịp đi mấy bước liền cảm thấy đau đầu kinh khủng, tai cũng ù đi, khó chịu đến mức đứng không vững.
Đường Am theo bản năng đặt viên tinh thạch vào cái l*иg bên cạnh, vội vàng đi đến đỡ Ngải Ninh.
Đầu bất giác không còn cảm thấy đau nữa, Ngải Ninh vịn vào tay Đường Am từ từ đứng dậy: "Tôi không sao." Chỉ là đàu có chút choáng váng, cậu sờ vào tai mình một cái, quay đầu lại hỏi Đường Am, "Tôi nay cậu có bận gì không?"
"Không có!" Đường Am lập tức nói, nhưng thực ra là có, vừa nói xong hắn cũng nhận ra, bản thân đang nói dối, nhưng lời nói dối không cách nào thoát khỏi thính giác của người kia. Hắn vừa nói xong liền cảm thấy có chút hối hận, khẩn trương nhìn Ngải Ninh, giống hệt như chú chó đang mắc lỗi vậy.
"Được rồi." Ngải Ninh thả tay hắn ra, không quan tâm nữa, cầm lấy số liệu phẫu thuật mà xem xét.
Hả? Không phát hiện sao.
Đường nhìn theo bóng lưng của Ngải Ninh. Ngải Ninh không nghe thấy tiếng lòng của hắn sao.
Sao có thể chứ?
Đường Am đưa mắt từ từ nhìn về phía tinh thạch màu đen đang được đặt trong l*иg kia.
Vạn vật tương sinh tương khắc.
Dị năng thính giác của Ngải Ninh xuất hiện một cách thần bí, khiến cho người khác không cách nào hạ thủ được, ngay cả Đỗ Lan Đức cơ kim hội cũng không thể làm rõ dị năng của cậu được. Những bí mật mà cha cậu cất giấu với cậu, giờ cũng trở thành sự hối hận, nhưng lại không có biện pháp nào đối phó được. Đường Am biết, bản thân hắn đã hao tâm tổn sức tìm cách ngăn chặn dị năng thính giác của người kia, nhưng kết quả cũng chỉ trắng tay mà thôi.