Chương 62

Một chiếc lông chim

----------

Tiểu Ngải nhốt mình trong phòng.

Cậu đồng loạt mở rèm cửa ra, ánh nắng từ bên ngoài chiếu thẳng vào, có chút chói mắt nhưng cũng không đến mức khó chịu. Sau khi ở một mình một lúc, đầu cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều. An đã nhiều lần tìm đến cậu sau vụ việc, nhưng Tiểu Ngải không hiểu tại sao anh vẫn đến với cậu nên cậu phớt lờ anh.

Chỉ là Tiểu Ngải dù thế nào cũng không muốn mở cửa cho anh, nên An ở lại một lúc, sợ bị người nhiều chuyện nhìn thấy nên cũng không quấy rầy cậu nhiều.

Dù sao anh cũng là người luôn biết cách tìm kiếm lợi thế và tránh điều bất lợi.

Thân cây bên ngoài cửa sổ vẫn trơ trụi, không có chút màu xanh nào, nó vẫn thế, ngoại trừ con chim lớn màu đen thường đậu trên đó đã biến mất.

Trên bầu trời cách nhau một ô cửa sổ, không có một con chim nào bay lượn.

Đúng vậy, như Đường đã nói, tất cả các loài chim đều tuyệt chủng vào những ngày mạt thế, con cú có thể đánh thức giấc mơ và cũng là con chim chết đầu tiên. Không biết Đường nói với cậu thật giả như thế nào, Tiểu Ngải dùng hai tay chống cằm, ánh nắng chiếu vào da thịt cậu thật lâu, cậu cảm thấy có chút ngứa ran, cậu mở mắt nhìn xuống toàn bộ tòa căn cứ đều là màu xám xịt.

Một chiếc lọ được đặt phía sau tấm rèm, Tiểu Ngải nghĩ mãi mới nhớ ra đó là hoa mà An đã tặng cho mình trước đây.

Nó đã hoàn toàn khô héo.

Chắc chắn, cho dù có kỳ tích, đóa hoa nhỏ yếu ớt xinh đẹp cũng không sống được bao lâu trên cõi đời này.

Lần đầu tiên Tiểu Ngải vươn tay mở toang cửa sổ, gió nóng như thiêu đốt xen lẫn chút đá sỏi thô ráp tràn vào trong phòng như thế này, Tiểu Ngải nhoài nửa người ra ngoài, nhắm mắt lại, cảm giác nắng cháy da càng thêm sảng khoái.

Tiểu Ngải hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, thở dài: “Thật khó chịu.”

Thanh âm của cậu mềm mại như sương mù, bị một trận gió nhẹ tản ra trong không khí, vỡ vụn. Tiểu Ngải cụp mắt nằm xuống bệ cửa sổ, ánh nắng chói chang khiến cậu không thể mở mắt.

Mắt không nhìn thấu thực tại, tai không phân biệt được thật giả, con người là thế, cầu trời thương xót, kỳ tích sẽ đến.

“Cậu đang nhìn gì đó?”

Một bàn tay đặt lên vai Tiểu Ngải, Tiểu Ngải đang thơ thẩn thì lấy lại tinh thần, quay đầu lại thì thấy ông già được mệnh danh là nhà tiên tri đang bình tĩnh nhìn mình. Thấy Tiểu Ngải vẫn còn đang ngơ ngác, nhà tiên tri lặp lại những gì ông ta vừa nói, Tiểu Ngải lúc này mới nghe rõ điều đó.

“Cái này…” Tiểu Ngải nhìn cuốn sách trong tay, “Là một người bạn của tôi đưa cho.”

Phong cảnh trong phòng có chút nhàm chán, thỉnh thoảng Tiểu Ngải sẽ ra ngoài tìm chỗ khác để mê mẩn, chỗ nào cũng được, chỉ cần không đυ.ng phải An, Tiểu Ngải không muốn nhìn thấy anh nữa.

Thứ Tiểu Ngải mang theo là cuốn sách cổ tích mà cá vàng đã đưa cho cậu trước đây, trong lúc rảnh rỗi, lúc cậu ra ngoài tình cờ nhìn thấy một cuốn sách như vậy trên bàn nên đã mang theo.

“Tôi cũng có thể nhìn một chút không?” Nhà tiên tri mỉm cười.

Người lớn tuổi quá dễ gần, Tiểu Ngải vẫn có chút lúng túng: “Ngài cứ tự nhiên.”

Nhà tiên tri ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngải, và có những hình minh họa trong cuốn truyện cổ tích. Trong bức tranh, biển động dữ dội, một con quạ đã sơn lông trắng xóa đang lái thuyền thì bất ngờ một con cá voi khổng lồ há miệng định nuốt chửng con quạ, con chim và chiếc thuyền.

“Biển là quê hương của cá voi.” Nhà tiên tri nói, dùng ngón tay vuốt ve những con cá voi trong hình minh họa, “Chúng sinh ra ở biển, cuối cùng sẽ chết ở trong biển, thân thể to lớn của chúng chìm vào đáy biển đen tối và đã trở thành chất dinh dưỡng cho tất cả chúng sinh. Thật tuyệt vời.” Ông ta dừng lại, rồi tiếp tục, “Mặc dù nói khi bọn họ còn sống, bọn họ không biết cơ thể của họ sẽ được đối xử như thế nào sau khi chết.”

Nhà tiên tri thở dài: “Thật tốt khi được sống, ở tuổi của tôi, gần như đã đến lúc phải suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra với tôi sau khi tôi chết.” Ánh mắt của ông ta xa xăm, bắt đầu nói về câu chuyện của chính mình, “Tôi rời khỏi nhà khi mình còn trẻ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại, và khi tôi muốn quay lại, tôi đã quên mất cách quay lại như thế nào.”

Nhà tiên tri nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngải, đôi mắt ông ta dịu dàng, và ngay cả những nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta cũng ân cần. Ông ta đưa tay sờ đầu Tiểu Ngải: “Nếu khi còn sống có thể quay về một lần thì tốt biết mấy.”

Tiểu Ngải cúi đầu xuống. Trong hình minh họa tiếp theo, con cá voi chìm xuống đáy biển. Cơ thể khổng lồ của nó khiến những con cá khác xung quanh trở nên vô cùng nhỏ bé.

Nó đơn giản nhưng cực kỳ đẹp.