Chương 4.1: Chắn Thương Tuổi Dầy Thì

Đối với một kẻ là dân cờ bạc khôn khéo, nếu nói có thể ở đúng thời cơ đưa ra lợi thế mạnh nhất, là một nhân tố quan trọng để đủ thắng lợi, vậy khi chuyển biến tốt liền thu đó là một cái khác.

Đào Hâm Kỳ cơ hồ là dựa vào sự tự chủ khó có thể tưởng tượng của chính mình, mới thuyết phục bản thân kết thúc sự trêu chọc ngẫu nhiên này, thậm chí là dưới tình huống thiếu chút nữa là bắn ra khi cho Đào Hâm Quả chơi thứ kia nửa ngày, hắn cho chính mình ấn xuống cái kia nút tạm dừng.

Cho nên, sau khi xong việc tuy rằng Hâm Quả cảm thấy có chút quái dị cùng xấu hổ, nhưng chuyện này vẫn chưa vượt qua ranh giới mà cô vẽ ở trong đầu. Trải qua mấy ngày biệt nữu, hai người lại khôi phục hình thức ở chung ái muội trước kia.

Từ trường sơ trung Nhất Trung thăng nhập vào cao trung, Đào Hâm Kỳ cũng đồng thời tiến vào hội học sinh. Hâm Quả cho rằng hắn chỉ là tiểu bộ viên, bởi vì tuổi Hâm Kỳ còn nhỏ, nhất định quản không được đám học sinh cao trung xao động này, cho nên căn bản không nghĩ tới Hâm Kỳ vậy mà là bộ trưởng bộ kỷ luật, bộ kiểm tra hung tàn nhất trường học.

Gần đây mẹ Đào đi công tác, trong nhà không ai nấu cơm, ba Đào liền để cho hai người bọn họ giải quyết cơm chiều ở bên ngoài. Hôm nay vừa vặn là thứ hai, thành viên hội học sinh cùng với giáo viên muốn mở họp, cho nên ngoại trừ cao tam, các niên cấp khác buổi chiều đều được bớt một tiết học. Hai người liền hẹn gặp nhau dưới khu hành chính, nếu Hâm Quả tan học, hội nghị của Hâm Kỳ còn chưa kết thúc, Hâm Quả liền đợi hắn.

Hâm Quả ở lặng yên không một tiếng động trong phòng học thượng tự học, chuông tan học vừa kêu, lớp học lập tức lại náo nhiệt lên. Lần trước Đào Hâm Kỳ ở trên đường gặp được nam sinh tên Vu Duệ, cậu ta là bạn bàn sau của Đào Hâm Quả, hắn vỗ vỗ bả vai của Hâm Quả, tễ mắt nói: “Hắc hắc, hôm nay sao không vội đi, không đi đón em trai cậu?”

“Đón gì a, lại không phải tiểu hài tử, em trai tôi đã học năm nhất cao trung rồi.” Hâm Quả vừa chậm rì rì thu cặp sách vừa nói, Hâm Kỳ hôm nay muốn mở họp, cho nên cô mới không vội, “Bọn tôi đã ước hảo cùng nhau về nhà, được chưa.”

“Ai da, nhà cậu liền mười phút đi bộ, cần thiết dính nhau như vậy sao?” Vu Duệ nói.

“Có sao? Tôi đã quen cùng về nhà với em trai rồi, sau tiết tự học buổi tối đi đêm nhiều nguy hiểm a, hai người chăm sóc lẫn nhau cũng tốt mà.” Hâm Quả không sao cả mà nhún nhún vai, đeo cặp lên, cũng nháy mắt với Vu Duệ vài cái, “Tôi thấy cậu cùng với Thang Gia Mộc mới dính đấy. Cậu xem, cậu ta không phải đang tới sao?”

Vu Duệ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Thang Gia Mộc tay cắm ở trong túi, đi về phía hai người bọn họ. Vu Duệ đuổi theo Hâm Quả, cười mắng: “Đi ngươi nha Đào Hâm Quả, tôi cùng Thang Gia Mộc ở rất xa, lại ở cùng một cái tiểu khu, cùng nhau về nhà làm sao lạp.”

“Tôi đây còn ở chung một căn phòng với em trai tôi đâu,” Vu Duệ cho rằng Đào Hâm Quả nói chính là ở chung trong một căn nhà, cũng không nghĩ nhiều, “Cùng nhau về nhà không phải càng bình thường sao?”

Bên này Thang Gia Mộc tuy rằng không biết hắn hai ở nháo cái gì, khá vậy không chậm trễ hắn hạt ngắt lời, “Đúng vậy! Rất bình thường a. Tôi thấy Vu Duệ mới không bình thường đó, mỗi ngày đều ở trên đường đùa giỡn học muội.”

Ba người vừa nói vừa cười mà triều khu dạy học ngoại đi đến, thình lình gặp được Hâm Kỳ ban giáo viên tiếng Anh Phương Khỉ Hà. Tiếng Anh tổ hôm nay tan họp sớm, nàng đi đến một nửa phát hiện đã quên mang hôm nay tùy đường khảo thí bài thi, lại cấp hừng hực đảo trở về lấy.

Phương Ngộ Hà rất nổi tiếng ở trường học, đặc biệt là ở giữa bọn nam sinh. Hôm nay mở họp cần mặc chính trang, Phương lão sư dẫm lên giày cao gót, mặc váy chữ A ôm sát phối cùng tiểu tay trang, bộ đồ này thít chặt hiện ra dáng người ngực to eo nhỏ của cô. Bởi vì đi quá mau, cái mông không tự giác vặn hơi lớn chút, dẫn tới nam sinh rình coi một đường. Vu Duệ và Thang Gia Mộc cười đối mắt, sau đó lại tà da^ʍ mà nhìn chằm chằm Phương lão sư, trong miệng nhẹ nhàng thổi tiếng huýt sáo.