Chương 9

Em Trai Bệnh Kiều - Chương 9

(Nguồn ảnh: Lượm.)

Edit: Đào

***

Tại Cố trạch.

Cẩm Niên ngồi trên giường trong phòng Cẩm Nhiên, một bàn tay nắm chặt di động, ngực phập phồng không ngừng.

"Cậu hết hi vọng đi, qua hai ngày nữa tôi sẽ dẫn bạn trai về!"

Đây là câu cuối cùng trước khi Cẩm Nhiên cúp máy, hiện tại cậu tức giận đến mức toàn bộ đầu óc đều đau. Vốn là cậu đã chuẩn bị kế hoạch, cho nên mới kêu mẹ Cố nói Cẩm Nhiên mang bạn trai về, nhưng cậu không nghĩ tới chính tai nghe thấy những lời này của cô, cậu lại khó chịu như vậy. Thậm chí còn muốn gϊếŧ chết cái tên dám cướp cô đi.

Hít sâu một hơi, đè nén tâm tình nóng nảy của bản thân. Cẩm Niên xốc chăn lên, sau đó nằm xuống.

"Ha a... Đều là hương vị của chị."

Xung quanh chóp mũi cậu đều có mùi hương dễ chịu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt.

Tên nam nhân lỗ mãng kia... Cậu có rất nhiều biện pháp để xử lý anh ta.

Hai ngày sau, Cẩm Nhiên mang theo Lâm Giác về tới Cố gia, bởi vì mẹ Cố sớm đã đem chuyện này bàn với cha Cố, cho nên cha Cố hoàn thành công việc để về sớm. Ba người trong nhà bắt đầu ngồi đợi Cẩm Nhiên về.

Dọc theo đường đi Lâm Giác đều rất lo lắng. Cha Cố sớm đã biết anh, mọi người đều là hợp tác thành bạn, trong công việc thì vui vẻ nói đùa. Nhưng lần này là gặp các vị phụ huynh, khác hoàn toàn với việc vui vẻ làm ăn. Cho nên anh rất lo lắng cha Cố đối với anh không hài lòng. Mẹ Cố càng không cần nói, anh chưa từng gặp bà, cho nên nội tâm anh không dám chắc. Thật ra Cẩm Nhiên vẫn luôn an ủi anh, nói không có gì đâu.

Sau khi tới Cố gia, đôi vợ chồng Cố thị rất nhiệt tình tiếp đãi anh, nói anh không cần khách khí, cứ xem nơi này như là nhà mà thoải mái, làm tâm tình anh thả lỏng hơn.

Anh đi theo Cẩm Nhiên vào cửa chính, lúc chuẩn bị ngồi xuống, lại bất ngờ cảm thấy có người đang nhìn anh, vì thế Lâm Giác theo bản năng lia mắt đi tìm, kết quả thấy được một thiếu niên ở trên cầu thang lầu 2.

Thiếu niên dáng người cao ráo vô cùng tuấn mỹ, giống như nhân vật chính trong các truyện tranh bước ra, thấy anh đang nhìn cậu, ánh mắt thiếu niên liền đột nhiên trở nên thù hằn, Lâm Giác có chút kỳ quái, không biết đối phương vì cái gì mà nhìn anh như thế. Nhưng khi anh nhìn lại ánh mắt đối phương thì liền biết rõ chuyện gì.

Rõ ràng, ngoại trừ bản thân ra Cẩm Nhiên cũng nhìn thấy đối phương, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc. Thiếu niên ngoài oán hận liếc anh một cái, còn lại ánh mắt vẫn luôn theo dõi Cẩm Nhiên, trong đôi mắt ấy, bao hàm rất nhiều thứ.

Có quyến luyến, có ỷ lại, có u oán, có đau thương, những cảm xúc đó hợp lại một chỗ, biến thành cầu không được mà điên cuồng.

Lâm Giác thấy thế nhíu mày, xem ra tên này không đơn giản.

Lâm Giác cùng cha Cố mẹ Cố bồi nói chuyện, bọn họ hỏi Lâm Giác một ít vấn đề, Lâm Giác đều cẩn thận trả lời. Thấy thái độ của bọn họ, Lâm Giác phát hiện đối phương rất vừa lòng với chính mình, vì thế càng thêm yên tâm.

Lúc sau, Cẩm Nhiên nhớ tới trước kia vội vàng dọn ra khỏi Cố gia còn có chút đồ vật không mang đi, vì thế liền tự mình đi lên phòng lấy đồ.

Cô sau khi vào phòng đặc biệt nhìn kỹ xung quanh, phát hiện Cẩm Niên không có ở đây, liền yên lòng.

Cô đi đến mép bàn trang điểm, lúc đang chuẩn bị lấy đồ, thì đột nhiên bị một người lôi kéo, sau đó liền ngã trên giường, tiếp theo người đó xoay người đem cô đè dưới thân.

Cẩm Nhiên như thế nào cũng không nghĩ tới, Cẩm Niên dám vào phòng ngủ cô.

"Đứng lên." Cô nhìn trên người Cẩm Niên, ngữ khí lạnh nhạt.

Cẩm Niên phảng phất như không nghe thấy lời cô, không chỉ không buông tay, ngược lại còn lấy đầu hướng trên người cô cọ cọ, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô, dáng vẻ liền thả lỏng.

"Chị ơi, em rất nhớ chị." Giọng nói cậu tràn đầy ý không muốn rời xa.

"Cậu thật ghê tởm."

Thân thể Cẩm Niên cứng đờ.

"Em ghê tởm?" Cậu nói, "Chị à! Chị nghĩ tên kia sẽ tốt đẹp sao?"

Nam nhân kia...

Cẩm Niên ánh mắt tối sầm lại.

Nam nhân kia mới chính là kẻ ghê tởm, ngoài mặt một bộ thân sĩ nho nhã lễ độ, kỳ thật bên trong chỉ toàn những thứ dơ bẩn, nam nhân ngu xuẩn dối trá đó, cho rằng giả bộ thành như vậy thì sẽ được chị ưu ái sao, quả thực vọng tưởng.

"Anh ấy là người thế nào, so với cậu còn tốt hơn một kẻ lσạи ɭυâи!"

Nói xong câu đó, Cẩm Nhiên đẩy cậu ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.