“Không thừa nhận sao?”
“Rõ ràng là điện thoại của cậu vô tình rơi xuống đất, tớ chỉ nhặt lên giúp cậu thôi!”
“Là vô tình hay cố ý, trong lòng cậu tự biết.” Cuối cùng, Quan Lê lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó kéo ga giường ra, ném vào trước mặt nữ sinh kia: “Dấu giày của cậu in trên ga giường của tôi, tôi cho cậu một cơ hội, trước tối nay giặt sạch ga giường cho tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Cơ thể nữ sinh kia cứng đờ, lúc ngước nhìn Quan Lê, chỉ thấy được bóng lưng của cô.
Vừa định nhặt ga giường lên, Trình Dung giường bên cạnh đã ngăn cô ta lại: “Nghe lời cậu ta làm gì? Dựa vào đâu mà phải giặt cho cậu ta chứ, đồ dùng trong ký túc tập thể bị bẩn thì tự mà chịu trách nhiệm.”
Câu cuối cùng cô ta cố ý nói to, là để Quan Lê nghe thấy.
Ngày hôm sau, ga giường bị ném vào thùng rác.
...
Đúng là khó chịu, Quan Lê tự nhận khả năng chịu đựng của mình cũng không tệ, nếu không, đổi lại là người khác, có lẽ người nọ đã bị hành hạ đến mức phải chuyển trường rồi.
Cô coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn đi học như bình thường, điện thoại cũng bị khóa lại trong ngăn kéo, dù sao cũng chẳng có ai để liên lạc.
Buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm tìm đến cô, nói rằng có phụ huynh đang đợi ở cổng trường.
Phụ huynh…
Quan Thừa Tùng đến tìm cô sao?
Tim cô lập tức đập thình thịch, nửa mong đợi nửa lo lắng.
Vừa đến cổng trường, Quan Lê mới phát hiện người đến là thím Trương.
“Tiểu Lê à, Quan tổng nói gọi điện thoại cho cháu mà cháu không nghe máy, điện thoại hết pin rồi sao?”
Ánh mắt thím Trương nhìn Quan Lê có chút lo lắng, liên tục quan sát cô từ trên xuống dưới, xem cô có gì thay đổi không, có gầy đi không.
“À, cháu không nhìn thấy, thím Trương tìm cháu có chuyện gì sao?”
Thím Trương lấy một chiếc ví tiền từ trong túi ra, đưa cho cô: “Cháu cầm lấy số tiền này, ở trường thiếu gì thì mua.”
“Tiền trước kia vẫn chưa tiêu hết mà…”
“Không sao, cháu cứ giữ lấy, rồi cũng sẽ có lúc dùng đến.”
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, thím Trương cũng không nán lại lâu, dặn dò Quan Lê vài câu rồi lên xe rời đi.
Quan Lê chào tạm biệt, cất ví tiền vào túi, đi về phía tòa nhà dạy học.
Nhưng cô không biết những chuyện vừa rồi đều bị người khác nhìn thấy.
“Này, cậu có thấy không, lại là một chiếc xe sang trọng khác đến đón cậu ta, mình nhớ lúc cậu ta mới đến là một chiếc khác mà.”
“Nhà cậu ta có nhiều xe vậy à?”
Có người khịt mũi: “Tớ thấy chưa chắc đâu…”
“Loại người thay đổi xe đưa đón thế này, chắc chắn không phải người tử tế gì , cậu có thấy cậu ta vừa cất cái gì vào túi không?”
“Cái gì vậy?”
“Tớ đoán là tiền.” Mọi người xung quanh mồm năm miệng mười thi nhau đoán.
“Không phải lát nữa xem thử là được sao.”