“Lý do.” Quan Thừa Tùng thuần thục gạt tàn thuốc.
“Con muốn học cấp ba ở thành phố Hạnh.”
Người đàn ông nheo mắt, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô, che khuất gần hết ánh đèn trên đầu, trong bóng tối, mùi thuốc lá bay vào khoang mũi cô, cũng không khó ngửi lắm.
Hắn mang mười phần uy hϊếp, ánh mắt xâm lược không phải của một người cha nên có phản chiếu trong mắt cô, Quan Lê căng thẳng đến mức thở không nổi.
Sự uy nghiêm của người lúc nào cũng ở trên cao đã áp chế cô, cô sợ hãi co rúm người vào một góc ghế sô pha, nhưng vẫn không chịu rời mắt.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, đột nhiên cười: “Được.” Giọng nói mang theo ý cười, ôn hòa đến mức có chút kỳ lạ.
Cơ thể cứng đờ của Quan Lê đột nhiên thả lỏng, run rẩy rõ ràng.
Quan Thừa Tùng cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô, nhả một vòng khói bên tai cô, cười giễu cợt: “Con gái, sau này đừng lừa ta nữa...”
“Con biết rồi.” Quan Lê lí nhí, mồ hôi lạnh sau gáy chảy xuống lưng, lạnh toát.
Nói rõ ràng rồi thì mọi chuyện đều ổn, Quan Lê chống cằm, mí mắt nặng trĩu, ngủ gật.
Trời đã rạng sáng, Quan Thừa Tùng không hề có ý định đưa cô về nhà.
Quan Lê che miệng, ngáp nhẹ một cái, chịu đựng lâu như vậy, cô thực sự buồn ngủ rồi.
Ngủ một chút thôi, chỉ một chút thôi.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy mình như đang bay lên mây, trong mơ là ai đang bế cô vậy?
Giống như được trở về trong vòng tay của mẹ, cô dụi đầu vào trong, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào sau khi ngủ say vô thức cọ vào ngực người đàn ông.
Cô gái nhẹ nhàng như cục bột, mềm mại dựa vào lòng hắn, một bức tranh cha hiền con thảo.
Cổ họng Quan Thừa Tùng siết chặt, hắn đúng là điên rồi mới ôm cô.
...
Tài xế dừng xe trước cổng như thường lệ, thấy bóng dáng Quan Thừa Tùng đi ngược sáng đến, anh ta vội vàng tiến lên đón.
Chỉ là lần này có chút khác biệt, trong lòng hắn đang ôm một người phụ nữ, nói là phụ nữ, thực ra gọi là thiếu nữ thì hợp hơn.
Vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ có thể nhìn thấy một phần ba khuôn mặt non nớt...
Ông chủ đổi khẩu vị rồi sao?
Sống lưng tài xế lạnh toát, vội vàng mở cửa sau, Quan Thừa Tùng sắc mặt âm trầm cúi người, đặt người lên ghế, sau đó mặt không cảm xúc đi về phía bên kia, ngồi vào.
Cả xe tràn ngập áp suất thấp, ngoại trừ Quan Lê đang ngủ say ở ghế sau, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt sắc bén của Quan Thừa Tùng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh đèn đường loang lổ chiếu vào trong xe tối om, đã vào thu, thời tiết hơi se lạnh, rạng sáng càng thêm lạnh lẽo.
Quan Lê co ro người trên ghế sau, vô thức rúc vào nơi ấm áp duy nhất.
Quan Thừa Tùng dịch người ra, tránh né sự tiếp cận của cô.