Lòng Tham Không Đáy (2)

“Anh to lớn thô kệch như vậy, sẽ dọa chết người ta!”

Quan Lê siết chặt quai balo, chen qua bọn họ, lên chiếc xe đầu tiên.

“Bác tài, đến Nguyệt Thực.”

“… À, hộp đêm Nguyệt Thực à.” Tài xế cau mày, ngẩng đầu nhìn cô gái trông có vẻ ngoan ngoãn qua kính chiếu hậu, như thể vô tình hỏi thêm một câu: “Muộn như vậy rồi, đến đó làm gì?”

“Tìm ba con.”

Thẳng thắn đến mức khiến người ta không biết nói gì, tài xế thầm mắng mình khơi gợi vết thương lòng người khác, chắc lại là con cái của kẻ nghiện ngập đến tìm, đáng thương thật.

Qua hai ngã tư, ông mới bật đồng hồ tính tiền, bớt cho cô một ít.

Càng đến gần điểm đến, biển quảng cáo và cảnh vật bên ngoài càng thêm xa hoa, lộng lẫy, ánh đèn nhấp nháy chiếu vào cửa sổ xe, từng tia sáng như muốn xuyên qua cửa kính, Quan Lê căng thẳng đến mức hai tay lạnh ngắt, cô điều chỉnh hơi thở, ánh mắt nóng lòng lướt qua biển hiệu trước mỗi tòa nhà.

Thấy rồi.

Trong những tòa nhà cao tầng san sát, tòa nhà không cao nhất, trên đỉnh có mấy chữ lớn màu vàng kim lấp lánh.

Những người ăn mặc sang trọng hoặc thời thượng, hở hang chen chúc nhau đi vào trong, Quan Lê nhìn bộ quần áo giản dị, lỗi thời trên người mình, cô hít sâu một hơi, bước lên phía trước.

Người phục vụ ở cửa giơ tay ra, bị người lớn tuổi hơn bên cạnh ấn xuống: “Đừng chặn, biết đâu là học sinh ngoan ngoãn mà khách bên trong thích, cố tình tìm đến thì sao.”

“Cậu đi theo, đừng để người ta phát hiện, nếu gây rối thì đưa ra ngoài.”

Người trẻ tuổi gật đầu, đi theo vào trong.

Sảnh lớn nguy nga lộng lẫy, cô gái dẫn đường liếc nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, Quan Lê coi như không nhìn thấy, đi thẳng đến quầy lễ tân.

“Chào buổi tối, tôi có thể giúp gì được cho cô?” Cô gái ở quầy lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Xin chào, tôi muốn tìm người, tên là Quan Thừa Tùng.”

Nụ cười của cô gái cứng đờ, ngay cả cô gái bên cạnh cũng mở to mắt.

“Ừm… Cô ơi, cô có hẹn trước không?”

Quan Lê lắc đầu.

“Xin lỗi cô, như vậy có thể hơi bất tiện.” Dựa theo nguyên tắc không đắc tội với bất kỳ ai, đối phương khách sáo nói.

“Cô có thể gọi điện thoại cho ông ấy, tôi tên là Quan Lê, ông ấy quen tôi.” Khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo của Quan Lê có chút tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.

Cùng họ…

Vốn dĩ cô gái có thể dễ dàng từ chối cô bé ăn mặc bình thường này, nhưng dựa theo trực giác, cô ấy vẫn đồng ý với yêu cầu của Quan Lê, còn bảo cô gái bên cạnh rót cho Quan Lê một ly nước ấm để đợi.

Điện thoại bàn được kết nối, chỉ nói vài câu ngắn gọn đã bị cúp máy, cô gái bỏ nụ cười khách sáo thường ngày, thay bằng vẻ mặt nhiệt tình.

“Quan tiểu thư, ông chủ nói quen cô, mời cô lên lầu.”

Nói xong, cô gọi cậu phục vụ đang theo dõi từ xa: “Vương Tam, còn đứng ngây ra đó làm gì? Dẫn vị tiểu thư này lên tầng thượng.”

Vương Tam ngẩn người, chạy đến, xách balo giúp Quan Lê.

“Mời cô đi theo tôi.” Cậu ta cúi người, lịch sự làm động tác mời, sức nặng trên vai khiến cậu ta đỏ mặt, nhìn Quan Lê với ánh mắt ngưỡng mộ.

Cô gái trông gầy yếu này vậy mà có thể đeo được chiếc balo nặng như vậy.

Trong thời đại mà ti vi và điện thoại bàn còn chưa phổ biến, Nguyệt Thực giống như một ốc đảo ngoài không gian, số tầng tuy không nhiều, nhưng lại được trang bị rất nhiều thang máy.