🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Edit: Đào ***
Sau đó, quả thật Cẩm Nhiên không rời khỏi Cố gia, có lẽ vì áy náy với cô, đôi vợ chồng hạ quyết tâm không để ý đến Cẩm Niên khóc nháo một trận, liền đồng ý cho Cẩm Nhiên học "đại học làng", nhưng không được phép ngủ lại ở trường, vừa tan học liền về nhà.
Từ đó về sau, Cẩm Niên mỗi buổi sáng đều lưu luyến không rời mà nhìn Cẩm Nhiên đi học, buổi tối lại kiên trì đứng ở cửa nhà chờ cô về.
Cứ như vậy kiên trì bốn năm, Cẩm Nhiên cuối cùng cũng tốt nghiệp, Cẩm Niên thì tám tuổi.
Cứ tưởng rằng, từ nay về sau Cẩm Nhiên sẽ giống như khi nhỏ mà chăm sóc cậu, không nghĩ tới cô lại muốn đi Cố thị làm việc, vợ chồng Cố gia vui vẻ tán thành, bọn họ thừa biết đứa con gái này rất có năng lực.
Cẩm Niên lại không muốn, nhưng là cậu còn chưa kịp nói ra ý kiến phản đối, liền nghe được một tin tức càng làm cậu không thể tiếp thu nổi.
Cẩm Nhiên muốn cùng cậu tách ra ngủ riêng.
Bởi vì Cẩm Niên vẫn luôn muốn ngủ với Cẩm Nhiên, cho nên cha Cố mẹ Cố liền đem phòng của Cẩm Nhiên cải tạo một chút, để Cẩm Nhiên càng tiện trong việc chăm sóc em trai.
Nhiều năm như vậy, Cẩm Niên cùng Cẩm Nhiên ngủ đã thành thói quen, tuy rằng từ bốn năm trước, lúc cậu không cho Cẩm Nhiên đi Đế Đô, cô không còn ôm cậu ngủ nữa, nhưng mà cậu vẫn như cũ ngủ chung giường với cô, thời điểm lúc Cẩm Nhiên học "đại học làng" cậu có thể tiếp nhận, bởi vì buổi tối còn có thể cùng Cẩm Nhiên ngủ chung.
Tuy rằng cô không cho cậu chạm vào người, nhưng sau khi cô ngủ, Cẩm Niên vẫn sẽ trộm nắm tay cô, sáng hôm sau cô tỉnh lại làm như không thấy mà rời đi.
Thời điểm Cẩm Nhiên còn đi học, cậu mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ đến cô, cậu không biết cái này có nghĩa gì, cậu chỉ biết, cậu sẽ phát điên lên nếu cuộc sống này không có Cẩm Nhiên, một khắc cũng không chịu nổi.
Vốn tưởng rằng Cẩm Nhiên sau khi học xong đại học liền sẽ quay về, chăm sóc cậu.
Nhưng không nghĩ tới, Cẩm Nhiên sau khi học xong đại học, không chỉ muốn đến công ty đi làm, mà còn muốn cùng cậu tách ra ngủ.
Biết được tin này, cả người Cẩm Niên đều không thể tiếp thu được, cậu kịch liệt phản đối, nhưng cha Cố mẹ Cố cảm thấy cậu chỉ là một đứa nhỏ, hơn nữa lúc trước vì cậu mà Cẩm Nhiên không có cơ hội được đi Đế Đô học, khiến cho hai vợ chồng vẫn luôn rất áy náy, nên cũng không để ý đến cậu kịch liệt phản đối ra sao.
Vì thế cậu lại đi tìm Cẩm Nhiên.
Cậu cùng Cẩm Nhiên nói chuyện, cậu không muốn cùng cô tách ra ngủ, cậu chỉ muốn ở bên cạnh cô mãi mãi.
"Chị, em biết trước kia em làm sai, em bảo đảm từ nay về sau không bao giờ như vậy nữa, em xin chị đừng tách ra ngủ riêng được không, không có chị, em căn bản không ngủ được, em cầu xin chị, được không..."
Thời điểm cậu nói những lời này, đã khóc đến mức tê tâm liệt phế, một đứa bé mới tám tuổi, đau khổ đứng trước mặt cô cầu xin, mặc cho ai nhìn đều sẽ thấy mềm lòng, nhưng chắc chắn không phải Cẩm Nhiên.
Cô nhìn nước mắt đầy trên mặt Cẩm Niên, ánh mắt như giếng cổ không chút gợn sóng.
"Không thể được."
Cẩm Niên bị cự tuyệt, cậu biết ai cũng sẽ không nghe cậu, cho nên thời điểm mấy người giúp việc thu dọn đồ đạc để trang trí lại phòng ngủ, cậu đứng ở chỗ thang lầu lúc trước mình từng nhảy xuống, so với lúc trước thì cái thang lầu trên sân thượng càng thêm cao, cậu nói với cha mẹ, nếu bọn họ một hai bắt ép Cẩm Nhiên cùng cậu tách ra ngủ, cậu liền từ nơi này nhảy xuống.
Cha Cố mẹ Cố sợ hãi, vẫn luôn ở dưới khuyên can cậu , nói sẽ không cho cậu cùng Cẩm Nhiên tách ra.
Nhưng cậu không chịu xuống dưới, cậu đứng nhìn Cẩm Nhiên ở dưới lầu, đối phương cũng nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo trào phúng.
Cậu biết, Cẩm Nhiên là đang trào phúng cậu, bởi vì lúc trước cậu đã đảm bảo với cô sẽ không làm chuyện giống như vậy, thế nhưng sau lưng liền lấy nhảy lầu uy hϊếp cô.
Cậu biết, bản thân nên biết tự xấu hổ, nhưng Cẩm Niên cậu vẫn cố chấp không đồng ý cùng cô tách ra, đến chết cũng không đồng ý.
Mặc cho mẹ mình ở bên cạnh khóc đến tê tâm liệt phế, Cẩm Nhiên vẫn như cũ bình tĩnh mà nhìn người trên sân thượng kia, kỳ thật từ lúc cậu bắt đầu bước lên sân thượng, Cẩm Nhiên liền biết chính mình lần này lại thất bại, nhưng cô không muốn mở miệng nói đồng ý chuyện không tách ra ngủ.
Giằng co hồi lâu như vậy, Cẩm Niên đột nhiên hướng phía cô cười một cái, sau đó chậm rãi nhấc chân lên không trung.
Mẹ Cố thấy thế cơ hồ muốn điên rồi, bà vội vàng kéo Cẩm Nhiên qua một bên.
"Nhiên nhiên, con mau nói cho em trai con đi... Con nói đi mà." Mẹ Cố bởi vì kinh sợ mà điên cuồng thở phì phò, "Con mau nói sẽ không cùng nó tách ra ngủ, hai người các con vẫn giống như trước kia... cùng nhau ngủ."
Cẩm Nhiên nhấp môi không lên tiếng.
"Con mau nói đi!" Mẹ Cố đột nhiên lên cao giọng, bà liền phát hiện không thích hợp, lại bắt đầu cầu xin Cẩm Nhiên, "Nhiên Nhiên, mẹ cầu con, con đáp ứng em trai con đi, được không... Nó dẫu sao cũng là em trai ruột con mà, con chẳng lẽ... Chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm nhìn nó nhảy xuống sao?"
Cẩm Nhiên quay đầu, nhìn ánh mắt mang theo mong đợi của bà, cuối cùng bại trận nói:
"Chị đáp ứng em." Cô ngẩng đầu, nhìn Cẩm Niên trên sân thượng, "Em mau xuống đi."
Vào ban đêm, Cẩm Niên được như ý nguyện tiếp tục cùng cô ngủ chung.
Cẩm Niên cao hứng mà lên giường sớm, Cẩm Nhiên lại ở phòng khách hồi lâu, thái độ của mẹ Cố ban ngày đối với cô không tốt mà xin lỗi, Cẩm Nhiên yên lặng nghe, không nói gì.
Chờ cả nhà đều ngủ, Cẩm Nhiên mới chậm rãi đi đến phòng.
Cô đứng ở trước giường hồi lâu, cuối cùng xốc một góc chăn lên, đưa lưng về phía Cẩm Niên, nằm xuống.
Trong nháy mắt lúc cô nằm xuống, Cẩm Niên chui lại đây, từ phía sau ôm lấy eo Cẩm Nhiên.
"Chị ơi..." Cậu hơi hơi ngẩng đầu, cọ vào người Cẩm Nhiên, lòng tràn đầy không muốn xa rời.
"..."
Cẩm Nhiên hít sâu một hơi, sau đó đem tay đối phương chậm rãi kéo xuống , sau đó từ môi phun ra một chữ.
"Cút."
Cẩm Niên một lần nữa nâng tay lên giữa không trung, sau đó chậm rãi thu trở về.