Chương 40: Qua khe cửa nhìn cô nhún nhảy trên người Quý Trọng Bình

Quý Trọng Bình hôn lên mắt cô.

"Chị yên tâm, trên đời này ngoại trừ em sẽ không có ai nhìn thấy cơ thể của chị nữa."

Nói xong anh thả Quý Hân lên chiếc ghế trong phòng mặc quần áo vào và tiến về phía Diệp Linh Linh.

Ban đầu cô ta còn tưởng Quý Trọng Bình sẽ làʍ t̠ìиɦ với mình liền bày ra bộ mặt khiêu gợi kí©h thí©ɧ nhưng anh đến gần đưa tay qua mắt cô ta. Một sợi dây cước mỏng manh cứa qua hai mắt Diệp Linh Linh lập tức mắt cô ta ứa máu.

Cô ta lúc này mới biết được sự biếи ŧɦái điên cuồng của Quý Trọng Bình là như thế nào. Diệp Linh Linh điên cuồng gào hét đau đớn, cô ta ôm mắt kêu gào trong vô vọng.

Những ngày sau đó cô ta hoàn toàn trong bóng tối. Mỗi ngày Quý Trọng Bình cho cô ta thêm ba liều thuốc an thần không lâu sau thần trí cô ta không còn tỉnh táo.

Hơn một tháng sau đó Diệp gia tìm người nhưng không biết rằng con gái đã bị đưa người ẩn danh đưa đến khu làm gái. Cô ta sống trong tinh thần không ổn định nhưng cơ thể vẫn rất thành thật với đàn ông.

Dù mắt không còn nhìn thấy nhưng kĩ năng bẩm sinh đã rất thành thục, đến khi có người báo về Diệp gia đã là mấy tháng sau khi cô ta đã phát điên với tìиɧ ɖu͙©.

Diệp gia giấu kín chuyện này sợ làm hỏng mặt mũi nhà họ. Sau đó mỗi ngày phải trị liệu cho Diệp Linh Linh. Nhưng ham muốn tìиɧ ɖu͙© đã ám vào người cô ta như một chất nghiện…

Từ sau chuyện đó Quý Hân càng kinh sợ anh. Cô muốn trốn thoát khỏi đây, trốn thoát khỏi nơi kinh khủng này.

Khoảng một thời gian sau Duy Nguyên đã điều tra và xác thực được Quý Hân thực sự có trong căn hộ đó anh liền tìm cách đi cứu cô. Khi Quý Trọng Bình đang ở trên trường anh đã thấy bóng dáng thấp thoáng của Duy Nguyên, anh siết chặt tay nhưng sau đó để lộ nụ cười nham hiểm.

Sau khi về anh xác định được anh ta vẫn còn ở đâu đó xung quanh quan sát anh cố tình để lối cửa sau từ vườn hoa mở. Quả nhiên Duy Nguyên không biết đó là bẫy mà trốn tránh đi vào.

Khi anh vừa bước vào từ lối sau đi qua phòng khách tối om lập tức điện sáng láng Duy Nguyên giật mình. Sau đó anh bị Quý Trọng Bình dùng gậy bóng chuyền đập thẳng vào đầu.

Khi anh ta tỉnh dậy vẫn là trong căn phòng trước đó. Xung quanh đều tối thui chỉ có một cánh cửa sáng le lói. Duy Nguyên đưa tay ôm đầu, tuy hơi choáng nhưng anh vẫn gượng đi về phía trước.

Qua kẽ cửa hở anh ta nhìn thấy Quý Hân đang nhún trên người Quý Trọng Bình còn liên tục vui sướиɠ.

"Ah… hah… chị thích lắm… sướиɠ lắm… em đẩy mạnh nữa đi… thật mạnh bạo vào…"

Quý Trọng Bình nhìn về phía cánh cửa đầy thách thức sau đó nhấc hông cô ra khỏi cự vật.

"Chị làm tốt lắm cứ tiếp tục. Nếu dừng lại em sẽ khiến tên đó có kết cục thảm hơn Diệp Linh Linh kia."

Nước mắt Quý Hân đã rơi nhưng vì không muốn liên lụy thêm những người khác cô phải hùa vào cuộc làʍ t̠ìиɦ điên loạn này.

Anh vỗ mạnh vào mông cô.

"Nào rên cho anh ta nghe đi."

Nói xong không đẩy hông nữa để mặc Quý Hân tự nhấp. Phía dưới của cô đã ê ẩm cả nhưng vẫn phải nhún.

"Ưm… sướиɠ lắm… nữa đi…"

"Đúng rồi, gợϊ ɖụ© vào. Cho anh ta biết chị là người chủ động cưỡi lên ©ôи ŧɧịt̠ em."

Cô nhẫn nhục kêu rên dâʍ đãиɠ.

"Nữa đi… chị muốn nữa… sướиɠ…"

"Nói chị yêu em."

"Chị yêu em… yêu em."

"Nói em thao sướиɠ."

"Ah… ưm… em thao sướиɠ lắm…"

"Nói chị muốn em bắn vào trong."

"Bắn vào trong chị, bắn cho chị… a… a… á…"

"Nói nữa đi, nói là chị muốn em thao nát tử ©υиɠ."

"Chị muốn em… thao thao… thao nát… tử ©υиɠ…"

Duy Nguyên ở khe cửa sững sờ nhìn người con gái mình thích đang điên đảo làʍ t̠ìиɦ cùng người khác.

Anh ta cố bịt miệng để không phát ra tiếng động, dù vậy nhưng mắt không thể rời nhìn nơi địa phương giao hợp của hai người.

"Quý Hân à…"

Anh ta bừng tỉnh khi phát hiện bản thân mình cương lên vội vã chạy khỏi nơi đó đi ra ngoài.