Một cơn sóng dâng lên cuốn Tiểu Hoàng đi, thế mà Kiều Thất Tịch không nhấc nổi mí mắt là có thể thấy hiện tại cậu mệt mỏi thế nào.
May mắn là Otis tinh mắt, vội vàng nhanh nhẹn cầm lấy món đồ chơi mà gấu nhỏ thích, đi cất ở an toàn.
Dù nói thế nào đi nữa, nó cũng đã nuôi nấng gấu nhỏ kì quái lâu thế nên cũng đã quen với các loại tật xấu của Kiều Thất Tịch.
Nếu bạn mệt mỏi quá bạn sẽ lập tức nằm im bất động. Đây không phải đã chết cũng không phải bị bệnh chỉ đang ngủ mà thôi.
Vừa kết thúc một hồi vất vả di chuyển trên biển nên Otis cũng thấy mệt mỏi, thậm chí còn thấy rất đói nữa vì dù sao đã vài ngày đã không ăn cơm rồi.
Nếu không phải có Kiều Thất Tịch bên người thì Otis đã đi tìm đồ ăn, vừa di chuyển lại vừa có thể khôi phục thể lực.
Nhưng hiện tại Otis phải trông coi gấu nhỏ nên chỗ nào cũng không đi được.
Hắn liền nằm bò xuống liếʍ sạch bộ lông sau đó nheo mắt lại phơi nắng, chờ cơ thể hết mệt mỏi và khôi phục tinh thần.
Kiều Thất Tịch ngủ cực kì sâu, ngay cả lúc Otis liếʍ mặt gọi cậu dậy cũng không thấy có phản ứng gì.
Cái này làm cho Otis hơi lo lắng, đem một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy gấu nhỏ, ánh mắt không biết làm sao nhìn xung quanh.
Trong mắt người khác, con gấu Bắc Cực này luôn có vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, làm người ta thực sự không biết nó đang nghĩ gì.
Lúc này thời tiết lại chuyển sang âm u, mấy đám mây che khuất ánh nắng, nhiệt độ trên bờ biển bắt đầu hạ xuống mấy độ.
Gió thổi qua cũng sẽ hơi lạnh.
Kiều Thất Tịch giật giật móng vuốt che con mắt bị gió thổi vào, nhìn thấy Otis liền chui vào trong lòng hắn.
Đây là chuẩn bị ngủ.
Một lúc lâu sau đó Kiều Thất Tịch đã hoàn toàn tỉnh táo, đặt cằm lên cánh tay Otis mà ngáp, sau đó thấy thời tiết âm u thì cảm thấy kinh ngạc.
Đó là vì cậu không quá thích thời tiết này.
Nhưng Otis lại rất thích vì rất mát mẻ.
Kiều Thất Tịch đứng lên, đeo cái thùng nhỏ đi theo Otis chậm rãi thăm dò vùng đất xa lạ này.
Bãi biển hoang vu được phủ kín một ít đá tảng cùng với đất cát không được sạch sẽ.
Gấu đi trên mặt đất thế này thì móng vuốt dễ bị bẩn.
Có đất có nghĩa là sẽ có thực vật. Dù sao đây cũng không phải chỉ là một hòn đảo nhỏ mà là một vùng đất bên bờ biển, Kiều Thất Tịch nhìn ra xa xem thì thấy đúng là có núi rừng rậm rạp.
Trên đất liền bằng phẳng không bị nước biển bào mòn có cỏ nhỏ xanh biếc trải dài.
Lọt vào trong tầm mắt chính là nham thạch cao ngất, trải qua thời gian dài bị nước biển bào mòn hình thành lên những vòng đường vân.
Có hàng ngàn giống chim biển to lớn sống ở bên trên trong khe nham thạch, bọn chúng ẩn nấp ở đây, cố gắng dốc lòng bảo vệ trứng.
Bình thường nếu những quả trứng này sẽ không bị gấu Bắc Cực khều ra vào mùa hè thì chúng sẽ thuận lợi nở ra.
Nhưng Kiều Thất Tịch cảm thấy thói quen của Otis hẳn là sẽ không làm ra chuyện cưỡng ép móc rơi trứng của bọn chim này như thế.
#Thật vui hai con gấu Bắc Cực thuận lợi lên bờ#
Trên diễn đàn, nhà nghiên cứu cực địa đồng loạt đổi mới hé ảnh chụp lộ Kiều Thất Tịch cùng Otis dạo bước trên bờ biển.
:Chúng nó vừa mới thực hiện một cuộc hành trình dài và nhìn rất mệt mỏi.
:Đã đói bụng vài ngày liền, tôi tò mò không biết sau khi lên bờ, bữa ăn đầu tiên sẽ là gì?
: Oh! Thật đáng thương, tốt nhất là có thể săn cá voi beluga lúc thủy triều lên hoặc bắt gặp một cái xác trên bờ.
: Gấu Bắc Cực mùa hè có thể không cần ăn nhưng mùi vị đói khát thật sự rất khó chịu.
: Alexander nhỏ như thế Otis chắc chắn sẽ cố gắng săn mồi giống như mẹ gấu để chăm nom cậu.
: Đúng thế, tôi không lo lắng cho hai con gấu Bắc Cực này, cả người bọn chúng đều là mỡ tích trữ đủ để tiêu hao. Tôi lo cho những chú gấu trắng khác, mong chúng thuận buồm xuôi gió.
: Chúc hai đứa may mắn.
Đúng thế. Đồ ăn duy nhất vào mùa hè chính là cá voi beluga mắc cạn sau khi thủy triều rút, hoặc xác động vật biển trên bờ
Đây là thịt chứ cái gì.
Đối với thực vật thì gấu Băc Cực có thể ăn cả cỏ lẫn rễ cây.
Chẳng qua Kiều Thất Tịch kiều không chấp nhận được, trừ phi loại rễ cây này có vị ngọt hoặc là quả mọng chín
Hiện tại, Otis đang dẫn gấu nhỏ đang đói đi trên bờ biển, dường như không hề từ bỏ cơ hội săn bắt một chút thịt.
Cái hắn cần là một địa điểm thích hợp, ví như bãi đá ngầm bên cạnh bờ biển, hoặc bên dưới vách núi.
Các phụ lưu biển nông tương đối ấm là nơi cá voi beluga thích nấp mùa này.
Nhưng chỗ như vậy rất khó tìm, ai cũng không biết lúc nào nó sẽ xuất hiện.
Trước khi chúng tìm thấy đồ ăn, chúng sẽ tiếp tục di chuyển vậy mặc dù được sẽ không bù lại mất, vì dù sao di chuyển cũng cần tiêu hao năng lượng và thể lực.
Mặt khác, Kiều Thất Tịch là người rất kiên nhẫn, bằng không cậu cũng sẽ không lựa chọn chuyên ngành là địa chất học.
Cho nên dù có đi theo Otis thật lâu, cậu cũng không vội vàng xao động bất an.
Vừa đói vừa khát, không có nguy hiểm và thời tiết xấu thật ra vẫn ổn.
Otis dừng lại hít hà không khí mà gió mang đưa đến sau đó xác định phương hướng, mang theo Kiều Thất Tịch tiếp tục đi.
Động tác như vậy lặp lại hai lần làm cho gấu con chú ý. Khi cậu thấy đôi mắt tròn của hắn sáng lên, điều này có khi gì
Rõ là Otis ngửi được mùi đồ ăn!
Đói bụng vài ngày khiến Kiều Thất Tịch lập tức trở nên hào hứng, bước chân nhỏ chạy nhanh mùi hương.
Đúng thế, Otis ngửi được mùi đồ ăn, đồng thời mùi này rất đậm.
Đối với con người mà nói thì mùi này không dễ chịu lắm
Nhưng đây là bữa ăn hiếm có cho gấu Bắc Cực vào mùa hè.
Đó là xác của một con cá voi lớn, hẳn là đã mắc cạn trên bờ một khoảng thời gian rồi, nội tạng đã bị nước biển khoét sạch từ lâu, chỉ còn lại một bộ xương cốt và ít thịt đỏ đỏ xám xám.
Phần xương sườn to lớn dựng đứng, khiến người ta có cảm giác như phim khoa học viễn tưởng.
Thật ra đây không phải là thứ khiến Kiều Thất Tịch nhất chú ý nhất, điều khiến cậu chần chừ chính là, có đến 7,8 con gấu Bắc Cực đang tụ tập bên cái xác của con cá voi.
Bọn gấu bây giờ trông khá béo, chỉ là lông không phải màu trắng mà bị bám đầy bụi đất, có lẽ chúng đã sinh sống ở bên bờ một khoảng thời gian rồi.
Mấy con gấu Bắc Cực này vì tranh giành thức ăn nên ngẫu nhiên sẽ xảy ra xung đột, sẽ gầm thét với nhau một vài lần hoặc lao vào cắn xé nhau.
Nói chung là rất đáng sợ.
Không nghi ngờ gì nữa, Otis và Kiều Thất Tịch đến đây sẽ trở thành đối thủ tranh giành thức ăn nên đương nhiên là không được hoan nghênh.
Kiều Thất Tịch sẽ bị đe dọa đầu tiên, bởi vì cậu là một con gấu nhỏ, khí chất yếu nhược.
Đối với chuyện này, Kiều Thất Tịch chỉ dám theo sát bước chân của Otis, không giao lưu với đám gấu Bắc Cực kia.
Otis nhìn một con gấu Bắc Cực, nhe răng đe dọa nó trở về, tiếu kêu hung dữ của hắn còn trầm hơn hơn con gấu kia nữa.
Con gấu kia vội quay đi không nhìn chằm chằm bọn họ nữa, hiển nhiên là biết con gấu nhỏ kia có người che chở.
Chỉ là nó không hiểu, vì sao một con gấu đực cường tráng lại đi che chở cho một con gấu nhỏ.
Đây là là chuyện mà gấu cái mới làm thôi chứ.
Otis đuổi con gấu béo màu xám nóng nảy kia đi rồi quay đầu lại cọ cọ Kiều Thất Tịch đang hốt hoảng, hành động này thực sự rất ấm áp.
Thật ra Kiều Thất Tịch không bị dọa, chỉ cần cậu không đến tranh giành đồ ăn với con gấu trắng kia, thì đối phương sẽ không tấn công cậu.
Nhưng mà gấu nhỏ thực sự đói bụng rồi, cậu chưa từng ăn thịt thối, vậy mà nhìn con cá voi bị mắc cạn nhiều ngày này cũng nuốt nước bọt, cho dù cái mùi kia cũng gay mũi lắm.
Otis đưa cậu đến chỗ một con cá voi mắc cạn khác, hắn dùng răng nanh mạnh mẽ xé lớp da cứng của nó ra, để lộ phần thịt bên trong không bị hỏng vì nhiệt độ không khí thấp.
Là thịt đỏ.
Kiều Thất Tịch nuốt nước bọt, đứng lên dùng móng vuốt nằm sấp xuống chỗ cá voi bắt đầu liếʍ thức ăn.
Otis ăn như hổ đói, chỉ chốc lát sau đã ăn được mấy miếng.
Kiều Thất Tịch: ……
Chắc do tui lùn á.
Chết tiệt, sao Otis xé cái lỗ trên cao dữ vậy, xé thấp một chút không được hả, để cậu cũng có thể ăn được thịt.
Bởi vì dáng người tương đối thấp bé, Kiều Thất Tịch chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm Otis ăn trước, cầu nguyện rằng Otis sẽ sớm nhớ đến ở đây còn có một bé gấu khả ái đang gào khóc đòi ăn.
Thật ra Otis không có quên gấu nhỏ đâu, hắn ăn lớp thịt bên ngoài trước rồi mới đến lớp bên trong, rồi quay đầu tìm Kiều Thất Tịch.
Máy bay không người lái chụp ảnh gấu Bắc Cực lớn đang ngậm thịt cho gấu nhỏ ăn.
Một đứa cúi đầu, một đứa rướn cổ lên, hình tượng ấm áp đáng yêu như thế, khiến người ta không nhịn được nhếch miệng cười.
Kiều Thất Tịch ôm xác của con cá voi lớn, cuối cùng cũng ăn được miếng thịt đầu tiền sau vài ngày đói, kích động suýt thì nhảy cẫng lên.
Otis thì tiếp tục cắn xé da cá voi, hắn ăn hết lớp thịt bên ngoài khá thô ráp và không được tươi mới, ăn xong mới đưa phần thịt mới non mịn bên trong cho Kiều Thất Tịch ăn.
Thoạt nhìn thì con cá voi mắc cạn này còn có thể ăn được rất lâu, Otis không cắn miếng to. Nếu có thể, hắn muốn ở đây với Kiều Thất Tịch thật lâu, mãi đến khi ăn xong con cá voi này mới thôi.
Nhưng mà có thể dự đoán được rằng sẽ có thật nhiều con gấu khác ngửi được mùi này mà đến.
Cho dù là con cá voi có lớn cũng sẽ không ăn được bao lâu.
Đương nhiên, tạm thời bọn nó sẽ không đói, đây là chuyện vui ngoài ý muốn mà không phải con gấu Bắc Cực nào cũng có thể gặp phải.
Gấu nhỏ đang hạnh phúc ăn thịt, cảm giác mình thật là may mắn.
Nghĩ đến đây, nếu như mùa hè có thêm hai con cá voi mắc cạn nữa, vậy thì có thể yên tâm vượt qua rồi.
Nói không chừng lúc mùa đông đến, mình sẽ còn béo lên 10 đến 20 cân ấy chứ.
Mà đương nhiên là không thể nào rồi, gặp được một con đã là may mắn trong may mắn.
Cứ như vậy, hai con gấu có khí chất Châu Âu cúi đầu ăn bữa cơm khô khan của mình.
Otis đói bụng mấy ngày rồi nên có thể ăn một lúc 100 cân đồ ăn, thậm chí nhiều hơn.
Đặc biệt trong tình huống này, hắn sẽ có thể ăn bao nhiêu thì sẽ ăn bấy nhiêu, hắn hi vọng Kiều Thất Tịch cũng sẽ làm vậy, cho nên càng không ngừng đưa thịt cho kiều Thất Tịch.
Nhưng sức ăn của Kiều Thất Tịch có hạn, đương nhiên không thể ăn nhiều được như Otis.
Rất nhanh sau đó, cái thùng nhỏ đã chất đầy thịt mà cậu ăn không hết, phải nói thật là rất áp lực!
Đây chính là sinh tồn hoang dã ư, lúc thì đói muốn chết, lúc thì đồ ăn nhiều đến mức ăn không nổi.
Thật sự ăn không nổi nữa.
Otis, đủ rồi, ngừng lại đi, đừng, ngừng lại——
Otis – người vận chuyển của thiên nhiên, ngậm miếng thịt quay đầu lại, phát hiện trong thùng của gấu nhỏ chất đầy thịt, vậy mà chưa ăn xong à.
Otis nghiêm túc nhìn gấu nhỏ, dường như trong đôi mắt to tròn mà thâm thúy muốn nói: “Em sao vậy?”
“Nấc……” Hai đứa nhìn nhau một lát, Kiều Thất Tích ợ một cái no nê, trong miệng toàn là mùi của cá voi.
Trong ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Otis, cậu mệt mỏi ngồi xuống, bỏ cuộc.
Từ trước đến nay Otis vẫn luôn nuông chiều cậu, hắn xác định cậu không ăn nổi nữa thì ăn hết đống thịt còn lại.
Ăn thêm một lát nữa thì thấy mấy con gấu Bắc Cực khác cũng đi đến nơi này.
Nhìn cái ánh mắt dáo dác đó thì biết, chắc chắn là ăn lửng bụng rồi tới đây gây sự.
Mấy con gấu Bắc Cực đói bụng đương nhiên không rảnh mà đi kiếm chuyện.
Otis quay đầu nhìn đối phương, trực tiếp nhe răng đưa ra lời cảnh cáo, tiếng động so với lúc chưa no càng thêm vang dội, khí thế cũng mạnh hơn nhiều.
Đột nhiên không khí xung quanh có xu thế giương cung bạt kiếm.
Kiều Thất Tịch đang ngồi bên cạnh hắn có cảm giác Otis lúc chưa ăn no có thể lấy một địch mười, còn Otis khi ăn no thực sự vô địch thiên hạ.
Đương nhiên, đây là cách nói khuếch đại, ừmmm, nhưng mà cũng dữ dằn lắm á.
Tóm lại là con gấu Bắc Cực bị đe dọa kia không dám đến gần, tự tìm chỗ không có chủ mà đi.
Thật là ngoài dự liệu của Kiều Thất Tịch, cái thói xấu gì ấy nhỉ?
Thật là đáng ngưỡng mộ, ánh mắt mà cậu nhìn Otis giờ còn có thêm sự kinh ngạc.
Cậu nghĩ thầm, không hổ là con gấu dữ tợn đã từng kinh qua súng đạn, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế hung dữ đặc thù của lão đại phương Bắc ‘Mày nhìn cái gì? Nhìn nữa tao đánh mày đấy’.
Nghiêm túc mà suy nghĩ thì động vật ở phương Bắc hay người phương Bắc đều tương đối… thẳng thắn.
Kiều Thất Tịch ở phương Nam, người khác đều nói tính cách cậu nhã nhặn, nho nhã lễ độ, là một thư sinh điển hình.
Muốn cậu chủ động đánh đánh nhau ư? Đời này có lẽ là không thể.