Chương 10

Duy Hạ nhìn thấy Phúc An cầu xin Mộc Hân như thế, trong lòng khó chịu vô cùng. Nhưng cô ta lại giả vờ đi tới nắm lấy tay cô bảo:

"Mộc Hân có gì thì em trách chị! Em giận chị đi! Em đừng có chia tay Phúc An! Chị xin lỗi! Chị hơi vô ý nên khiến em hiểu lầm tụi chị! Chị... "

Chát...

Má của Duy Hạ truyền đến cơn đau dữ dội, cô ta ôm mặt nhìn người vừa tát mình, ánh mắt đầy phẫn nộ. Yến Vy gạt tay của Phúc An và Duy Hạ ra khỏi tay Mộc Hân, là cô nàng đã tát Duy Hạ.

Yến Vy đẩy Mộc Hân lùi ra sau mình, chính mình đứng trước trách hai con người kia:"Chị thôi cái bộ mặt giả tạo đi Duy Hạ à! Chị nói cái gì... Chị là vô ý sao? Không có ai vô ý như chị cả Duy Hạ! Vô ý mà lúc nào cũng muốn bạn trai người ta chăm sóc mình, lúc nào cũng muốn chen vào cuộc hẹn của người ta. Vô ý thì đáng ra thấy họ đang vui vẻ, riêng tư bên nhau thì tự khắc rời đi chứ? "

"..."_Duy Hạ vẫn ôm má đau đớn, bị lời chất vấn của Yến Vy làm cho cứng họng.

"Còn anh... Phúc An! Anh có từ nghiệm lại bản thân là mình yêu Mộc Hân như nào không? Có bao giờ mà anh từ chối bạn thân đáng ghét kia để ở cùng cậu ấy không? Anh thử nghĩ xem một năm qua yêu nhau hai người được mấy lần đi chơi riêng? Hay lần nào cũng sợ Duy Hạ buồn nên dắt đi chung? Tôi hỏi anh biết nhà Mộc Hân không? Anh làm gì biết đúng chứ? Bởi vì mỗi lần các người đi chơi, anh đều đưa Duy Hạ về. Là tôi, là chính tôi mặc kệ trời mưa hay nắng, sáng hay tối đều chạy tới đón Mộc Hân về. Anh luôn bỏ cậu ấy một mình ở lại, anh có nghĩ cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm hay không hả? "

Phúc An nắm chạy tay thành nắm tay, tự dằn vặt bản thân mình. Trong lòng anh cảm giác khó chịu vô cùng, dường như anh phạm lỗi rất lớn. Những lời mà Yến Vy tố anh, bây giờ nghĩ mọi thứ đều đúng.

Phúc An vội đứng dậy, muốn nói thêm lời gì với cô, nhưng bị Gia Hào từ sau kéo lại, đẩy ngã anh xuống ghế sofa. Hắn đưa tay chỉ vào mặt anh, ánh mắt hung dữ, đầy phẫn nộ:

"Từ nay đừng làm phiền Mộc Hân nữa! Tránh xa cô ấy ra! Không trân trọng cô ấy, thì cậu cũng không được phép tổn thương cô ấy sâu nặng đến vậy! Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu những lần cô ấy đau khổ đâu! "

Gia Hào bước qua, ôm ngang hông Mộc Hân bế cô lên khiến cô bất ngờ. Nhưng vì sợ té nên vội ôm cổ của hắn thật chặt, gương mặt đỏ ửng núp trong ngực Gia Hào. Cô có thể nghe được nhịp tim bình ổn của hắn, mùi hương bạc hà nam tính trên người hắn tỏa ra đầy mạnh mẽ, nhưng cũng ấm áp đối với cô vô cùng.

Cô yêu Phúc An cũng lâu, nhưng anh chưa từng cho cô cảm giác ấm áp như chàng trai này mang lại. Mộc Hân ái ngại ngước mặt lên nhìn Gia Hào ôm mình ra khỏi phòng y tế, nhìn gương mặt khôi ngô, tuấn tú của hắn, ngũ quan đều hài hòa, da mặt còn mịn hơn cả con gái, còn thêm thần thái lạnh lùng, thật khiến người ta thua thiệt. Phải công nhận Gia Hào còn đẹp trai hơn cả Phúc An.

"Anh Hào! Cảm ơn anh khi nãy đã cứu em! Nếu không có anh em sợ chết mất! "

Gia Hào cúi đầu nhìn bé con trong lòng, cô thật nhẹ, hắn bế trên tay mà giống như chẳng có gì. Cất đi vẻ lạnh lùng chết người, đôi mắt thay đổi đầy dịu dàng và sủng nịnh nhìn cô. Ngay cả âm thanh cũng rất êm dịu:

"Chỉ cần là Mộc Hân cần lúc nào anh cũng xuất hiện! Anh tuyệt đối không để Mộc Hân gặp nguy hiểm! "

Mộc Hân đột nhiên trái tim lỡ một nhịp thì phải, tim cô đập nhanh dữ dội sau khi vừa trải qua tổn thương. Cảm giác này không đúng cho lắm. Cô sợ hãi cựa quậy trong lòng Gia Hào:

"Em... Anh... Anh... Em ổn rồi! Anh thả em xuống đi! Em tự đi được! "

"Chắc chứ? "

"Vâng! "

Gia Hào đành luyến tiếc dừng lại, từ từ thả đôi chân cô xuống chạm đất. Mộc Hân chỉ đứng tới gần vai Gia Hào, cô hơi loạng choạng đứng không vững, ngã ngược lại vào lòng Gia Hào.

Hắn đưa tay ra đỡ cô, Mộc Hân vội đẩy hắn ra. Cô đưa tay lên gãi đầu, ngượng ngùng không dám nhìn hắn:"Em xin lỗi ạ! "

"Không sao đâu bé con! Em có muốn uống sữa dâu không? "_Gia Hào đưa tay xoa xoa đầu của cô, hắn chìa ra trước mặt cô một hộp sữa dâu.

Mộc Hân hơi ngạc nhiên, cô lưỡng lự nhưng rồi cũng cầm lấy:"Cảm ơn anh! Nhưng... Ở đâu anh có vậy? "

"Anh biết Mộc Hân thích nên lúc nào cũng có trong túi cả! "_Gia Hào không hề ngại mà nói ra với cô, dù hai người chẳng là gì nhưng hắn vẫn sẽ quan tâm cô.

Mộc Hân cúi đầu nhìn vào quần của Gia Hào, cả túi áo khoác cũng đều có cái cộm cộm lên. Cô đưa tay vào sờ thử, sau đó hơi nhíu mày, nheo mắt bảo:

"Ôi chồi! Anh Hào! Cả lốc sữa đều trên người anh sao? Sao anh lại... "

Gia Hào biết Mộc Hân muốn nói gì, hắn biết là cô ái ngại và đề phòng hắn. Nếu bây giờ hắn nói là hắn thích cô, bảo đảm sẽ làm cho Mộc Hân sợ hãi thêm lần nữa. Cô sẽ khó chấp nhận và tin tưởng sau lần bị tổn thương vừa rồi. Hắn chỉ có thể từ từ mà dẫn dắt cô vào tình yêu của hắn, để cô không bỡ ngỡ, hay vội vã. Nhưng sẽ chậm rãi đầy ngọt ngào.

"Có gì đâu chứ! Chỉ cần bé con thích, cái gì anh cũng sẽ làm! Em thích ăn gì, hay uống gì anh đều sẽ mang cho em! "

"Nhưng mà...chúng ta không quen! "_Mộc Hân cắn môi, hơi lo lắng nói cùng Gia Hào.

Lời nói mang tính sát thương nặng nề đối với Gia Hào, hắn có chút đau lòng. Nhưng ai bảo hắn đến sau làm gì cơ chứ, không trách cô được.

Gia Hào nhìn Mộc Hân đứng trơ mắt nhìn mình, hắn đưa tay véo má của cô dịu dàng nói:"Vậy từ giờ chúng ta sẽ làm quen! Anh nhận em làm em gái được chứ? "

"Dá? Em gái ạ?"_Mộc Hân tròn xoe mắt hỏi ngược lại Gia Hào. Hắn gật đầu, ánh mắt đầy sự chân thành khiến cô không từ chối được. Suy nghĩ vài phút không lâu cô trả lời:"Vâng! Vậy chúng ta làm anh em nhé! "

"Ừ! Làm anh em! Em gái nuôi đáng yêu của anh! "_Gia Hào cười hài lòng, đôi mắt đầy sự mờ ám nhìn Mộc Hân đang ngây thơ mỉm cười.

Mộc Hân không hề nhận ra sự mưu tính ngọt ngào của Gia Hào, cô cứ như con thỏ con vừa thoát ra khỏi bẫy gai đau khổ. Lại sa vào một vòng tay của tên thợ săn ma quái, nhưng lại chứa đựng nhiều sự yêu thương cho cô.

Gia Hào đưa tay khoác vai cô, hai người cùng mỉm cười với nhau trở về lều. Có lẽ người vui nhất hôm nay là hắn, vui vì có được cô mà chẳng phải làm gì xấu xa. Vui vì bé con của hắn được tự do, được thoát khỏi đau khổ nhanh hơn hắn nghĩ.

Tiếng bước chân vội vã từ sau lưng hai người đang thân mật kia, đột nhiên tách hai con người ấy ra. Yến Vy đứng thở hồng hộc, chống hông mệt mỏi nhìn hai người:

"Anh họ... Anh đi gì nhanh quá vậy? Làm em đi lạc đường, lộn cửa nữa, mãi mới tìm được hai người."

Gia Hào nhếch mép cười, cũng hên là đi lộn cửa, chứ để cô nàng đi chung thì nãy giờ hắn chẳng làm ăn được gì rồi. Gia Hào đánh vào vai của Yến Vy bảo:

"Anh vừa nhận Mộc Hân làm em gái nuôi! "

"Cái gì? Em gái nuôi? "_Yến Vy đứng thẳng người dậy, kinh ngạc hỏi. Nhìn đôi mắt cười đắc ý của Gia Hào thì cô nàng đã rõ, lại nhìn Mộc Hân ngây ngô chả hiểu gì:"Ô... Không hổ danh là anh họ của em nha! Em gái nuôi mới chịu cơ đấy! Thỏ ngon! Thỏ ngon! Ráng nuôi nha! "

"Tất nhiên rồi! _Gia Hào nháy mắt với Yến Vy một cái, hai người cười rom rả. Có thể thấy, Gia Hào cũng rất thân với cô em gái này.

Nhìn hai anh em họ cười nói với nhau, cái gì là thỏ, cái gì là nuôi, Mộc Hân chẳng hiểu gì. Cô đành cười cho có lệ, mà không biết mình chính là thỏ con.