Trịnh Khải tò mò khi thấy Nhã Phương cứ cầm giấy đăng ký kết hôn cười tủm tỉm suốt ngày. Cô khẳng định rằng bản thân mình đang rất vui và rất hạnh phúc. Rất khác xa với cô gái tuần trước cứ nằn nặc đòi trời khỏi chồng của mình.
"Vậy mà ai cứ nhất quyết muốn rời khỏi đây và không muốn ở bên cạnh của anh vậy?" Trịnh Khải đứng nhìn cô.
"Cô gái đó đó tên là Hứa Nhã Phương, nhỏ hơn Hàn Uyên này mấy tháng tuổi lận." Ở đây có một sự lươn lẹo không hề nhỏ, họ giỡn với nhau khiến cho khắp căn phòng đều rộn rã tiếng cười.
Đúng là đôi vợ chồng trẻ nào cũng vậy. Niềm vui, hạnh phúc, sự sung sướиɠ ấy làm gì có từ nào diễn tả hết được. Huống hồ gì họ đã xa cách nhau chừng ấy năm bởi vì sự hiểu nhầm không đáng có. Lần sum họp này thật đúng là một điều may mắn và hạnh phúc, Trịnh Khải vừa có danh tiếng vừa có gia đình anh còn mong ước điều gì thêm được nữa chứ.
Hàn Uyên cũng như vậy, bây giờ họ chỉ cần sống vui vẻ bên nhau là được rồi, sáng cùng nhau đi làm, tối cùng nhau về nhà ăn cơm, cuộc sồng thật bình yên và đáng mơ ước của biết bao nhiêu người. Lấy được một người yêu mình không phải quá khó nhưng để cùng nhau gắn bó từ nhỏ cho đến tận bây giờ thì thật quả là một điều tuyệt vời, một gia đình nhỏ như vậy rất đáng để người khác cảm thấy ngưỡng mộ.
Hôm sau, Trịnh Khải đang họp với Giản Nhu thì Nhã Phương đến, cô mở cửa đi vào. Vừa nhìn thấy sự xuất hiện của cô Giản Nhu đã phản ứng kịch liệt.
"Hứa Nhã Phương, ai cho cô vào đây? Cô không thấy tôi đang họp với Trịnh Khải hay sao?" Giản Nhu khá tức giận.
"Tôi biết chứ, nhưng đâu ai cấm phu nhân Trịnh không được tham gia cuộc họp đâu." Nhã Phương tỏ vẻ ngạc nhiên.
Giản Nhu hiếu kỳ vô cùng, ủa ai là phu nhân Trịnh? Một câu hỏi to đùng đè lên đầu của cô lúc này, ai cũng biết cái chức danh phu nhân Trịnh là vợ của Trịnh Tổng mà Trịnh Khải đã lấy vợ lúc nào thì Giản Nhu không hề biết. Hứa Nhã Phương cười đắc ý, cô tự giới thiệu cho Giản Nhu được biết, cô chính là phu nhân Trịnh, cái tên gọi mà cho dù Giản Nhu rất muốn có nhưng mà đến chết cô ấy cũng sẽ không có được. Không những đem đến bất ngờ này, hôm nay Nhã Phương xuất hiện ở đây còn muốn mang đến một bất ngờ khác cho cô bạn yêu quý nữa. Giản Nhu trong lòng cảm thấy có chút lo sợ trước vẻ mặt đầy đắc ý của Nhã Phương. Đương nhiên sẽ phải dè chừng rồi bởi vì ai cũng thấy được sự thay đổi rõ rệt của cô nàng. Hứa Nhã Phương đang mang đến bất ngờ gì cho Giản Nhu nữa đây?
Bất ngờ nhỏ đó là giới thiệu với Giản Nhu về thân phận mới của Nhã Phương, điều này Giản Nhu vừa mới được biết cách đó vài phút thôi. Còn bất ngờ lớn hơn đó là Nhã Phương đã điều tra được khoản nợ hai mươi lăm tỷ của Giản Thị và chủ nợ không ai khác chính là Hứa Thị, công ty của ba cô. Bất ngờ chưa, chuyện này chắc chắn Giản Nhu cũng không lường trước được. Đương nhiên Giản Nhu không tài nào tin được.
Nhã Phương dõng dạc tiếp lời, "Cô về hỏi anh trai Giản Lâm của cô thì sẽ biết thôi, à còn một chuyện nữa, tôi không đồng ý chuyện cô muốn hợp tác với chồng của tôi, bởi vì nếu anh ấy đồng ý thì anh ấy phải cùng gánh vác khoản nợ đó của công ty cô, không có lời mà còn bị lỗ, cô nghĩ chúng tôi ngu ngốc lắm à, năm đó cô giở trò với tôi bởi vì cô thừa biết trong tay tôi chả có gì ngoài Trịnh Khải hết nhưng bây giờ cô đừng hòng lập lại cái trò cũ đó nữa, tôi nói cho cô biết tôi không còn là Hứa Nhã Phương của ngày xưa nữa đâu."
Gương mặt đanh thép của Nhã Phương cũng khiến cho Trịnh Khải nửa sợ nửa vui. Sợ bởi vì cô ấy đã dữ dằn hơn trước, nhớ lúc nhỏ Hàn Uyên chỉ là một cô gái mỏng manh, yếu đuối, có một tâm hồn rất thuần khiết và ngây thơ, ai cũng có thể bắt nạt được, hồi đó chỉ có mỗi Hàn Khải Nguyên là đứng ra bảo vệ cho cô thôi. Còn bây giờ bắt nạt cô ấy thử xem rồi biết hậu quả. Vui bởi vì Hứa Nhã Phương đã trở nên thật thú vị, một cô gái có chứng kiến riêng, có bản lĩnh, trở nên thu hút và quyến rũ hơn. Bây giờ nhiều khi cô còn phải bảo vệ ngược lại cho Trịnh Khải nữa đó chứ.
"Cô không phải là chủ tịch của Hàn Thị, cô còn không phải là cổ đông nữa kìa, cô nghĩ cô có quyền quyết định hay sao?" Giản Nhu lật lại.
"Cô ấy có quyền quyết định thay tôi bởi vì cô ấy đã là vợ của tôi rồi, là phu nhân Trịnh của tập đoàn Hàn Thị." Trịnh Khải lên tiếng, đồng thời đi đến bên cạnh lấy tay choàng qua eo của Nhã Phương. Giản Nhu thấy vậy còn tức giận hơn nữa.
Đúng là người ta nói đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn mà, lần này xui cho cô nàng Giản Nhu rồi. Thời thế đã thay đổi khi Trịnh Khải và Hàn Uyên đã về bên nhau, trải qua biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra bây giờ tình cảm của họ gắn kết với nhau bền chặt đến nỗi cho dù có 100 Giản Nhu xuất hiện cũng chưa chắc gì làm lung lây cái nắm tay của bọn họ.
"Cô nghe rõ chưa Giản Nhu? Mau kiếm tiền trả nợ cho ba của tôi đi, đừng để tôi phải đích thân đến công ty cô đòi nợ đó Giản Nhu à, như vậy sẽ làm mất mặt người bạn cũ lắm." Nhã Phương cười đắc chí.
Giản Nhu tức đến nỗi nói không nên lời, sau đó cô dậm chân bỏ đi một mạch.
"Em thấy thế nào khi trả lại món nợ đó cho Giản Nhu?" Trịnh Khải quay sang hỏi vợ của mình.
"Cô ta đã từng cướp mất hết tất cả của em, cho cô ta một bài học như vậy là được rồi, dù gì thì người gây nên khoản nợ đó cho Giản Thị không phải là cô ấy mà là anh trai của cô ấy." Nhã Phương từ tốn.
"Em biết Giản Lâm là anh trai của Giản Nhu từ khi nào?" Trịnh Khải hiếu kỳ.
"Năm đó Giản Lâm tìm cách tiếp cận chúng ta là có mục đích, anh ta rất thương em gái của mình cho nên sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để đạt được ý nguyện của cô ấy, Cao Bân Bân đã nói cho em biết mọi chuyện." Nhã Phương gật gù, dường như cô cũng đồng cảm được việc anh trai nào cũng sẽ thương yêu em gái của mình.
"Tính ra Cao Bân Bân là một người tốt, anh phải đích thân mời cậu ấy một bữa để cảm ơn cậu ấy mới được." Trịnh Khải suy nghĩ.
"Em đã nói với anh rồi còn gì, anh ấy là một người tốt vậy mà anh lại có hiềm khích với người ta." Nhã Phương bắt đầu vặn vẹo A Khải.
"Anh đã làm gì cậu ấy đâu, ai biểu cậu ấy thích ai không thích lại đi thích vợ của anh." Trịnh Khải nói vậy cũng có lý mà, người đàn ông nào cũng sẽ xù lông của mình lên khi có người tiếp cận với người mà mình yêu thương nhất cho dù đó là tiếp cận với mục đích xấu hay tốt đi chăng nữa. Đó chỉ là một sự bảo vệ tự có của hầu hết đàn ông trên thế giới này thôi.
Câu chuyện cho một bài học đến đây là kết thúc, hai vợ chồng vui vẻ cùng nhau rời khỏi công ty.
Một hôm, Trịnh Khải đang lái xe trên đường thì nhận được điện thoại của Nhã Phương. Cô gọi thông báo rằng mẹ của cô vừa mới gọi điện cho cô bảo là có hẹn ăn tối cùng với hai nhà cho nên kêu hai vợ chồng cô sắp xếp qua, trùng hợp là ba của Trịnh Khải cũng đã nhắn cho anh một tin tương tự. Chính vì thế, Nhã Phương đã gọi cho Trịnh Khải kêu anh sang cửa hàng của cô để thử đồ mà cô đã may cho chồng của mình trước đó.
Không lâu sau đó chiếc xe BMW của Trịnh Khải đã dừng chân trước cửa hàng thời trang ILLY của vợ mình. Vừa mở cửa bước xuống xe, Trịnh Khải đã gặp ngay trợ lý của Nhã Phương, anh vui vẻ chào hỏi. Cùng lúc đó, Nhã Phương cũng đã mặc thử chiếc đầm tự thiết kế riêng đi ra. Coi cái vẻ mặt của người chồng cưng vợ nhất quả đất kìa, Trịnh Khải lộ rõ vẻ mặt thích thú khi thấy hôm nay vợ của anh quá xinh đẹp và tài năng nữa chứ. Trịnh Khải đi vào trong thay bộ đồ do chính tay vợ mình tự thiết kế riêng cho anh.
"Hai người sinh ra đúng là dành cho nhau thật đó, đẹp đôi quá đi mất, ước gì sau này em cũng kiếm được một người chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi như Trịnh Tổng vậy." Lyly đứng kế bên không thể không thốt lên những lời tán thưởng dành cho cặp đôi quá xuất sắc này.
"Lyly lúc nào cũng khen anh như vậy đó nhưng mà cô nên biết một chuyện trên đời này Trịnh Khải là độc nhất vô nhị, chỉ có một mà thôi." Nói câu này Nhã Phương cảm thấy tự hào vô cùng.
Sau khi thử đồ, trang điểm, làm tóc xong xuôi, Nhã Phương đã giao lại cửa hàng cho Lyly và cùng với Trịnh Khải lên đường. Một người đàn ông tinh tế như Trịnh Khải thì sẽ đỡ vợ của mình ra xe, mở cửa cho cô, lấy tay của mình chắn trên đầu cho cô để đầu cô không phải đυ.ng vào cạnh xe.. và còn rất nhiều điều anh thể hiện sự tinh tế trong bữa ăn cho đến lúc rời tiệc. Đó có phải là mẫu người đàn ông hoàn hảo mà mọi cô gái đều mơ ước không? Bởi vậy Nhã Phương mới nói Trịnh Khải là độc nhất vô nhị chỉ có một trên đời này mà thôi.