Chương 9:
Lão tam Đổng Lực tính cách cương liệt bướng bỉnh, đã hơn hai mươi còn trêu chọc ra phiền toái không hề nhỏ, bị gia đình đẩy ra nước ngoài tạm lánh vài năm chờ sóng yên biển lặng, phải một thời gian nữa mới có thể về nước.
Nói đến ba người bọn họ, cũng là Liễu Nguyên bình thường nhất, không tranh dành với ai, đối xử người khác trầm ổn.
Dễ nhận ra là Liễu Nguyên gương mặt rất dễ chịu, không có gì đặc điểm quá nổi bật.
Tăng thêm toàn thân khí chất thanh cao mới miễn cưỡng tính là một vị văn nhã thiếu gia.
Nhưng không ai nghĩ đến, từ nhỏ đến lớn, có duyên với phụ nữ nhất trong ba người lại chính là Liễu Nguyên.
Nào là hoa hậu giảng đường, hoa khôi của lớp, ai cũng nhắm trúng anh.
Chỉ cần cùng Liễu Nguyên trò chuyện vài câu, gương mặt liền đỏ ửng.
Liễu Nguyên nếu như hướng về các cô cười một chút.
Chắc chắn trái tim đơn thuần của những hoa khôi kia sẽ bị câu đi mất từ lâu.
Liễu Nguyên đối với người khác ôn hòa, cũng không thể vì bên cạnh con gái vây quanh làm phiền mà trở nên hung ác, từ nhỏ đến lớn còn chưa làm qua chuyện có lỗi với người con gái khác, càng không làm trái với bản tâm của mình.
Loan Ly tính cách trầm ổn, nhưng Đổng Lực lại không phải loại người dễ ở chung.
Mỗi lần nhìn thấy có cô gái can đảm đến gần Liễu Nguyên để thổ lộ anh ta đều nhe răng nhếch miệng, rầu rĩ thở dài không vui.
Chỉ duy nhất một lần Đổng Lực không nổi lên tính tình là Nguyên Lai thích Liễu Nguyên.
Nguyên Lai từ nhỏ đến lớn cùng ba người bọn họ lớn lên, cũng xem như bạn tốt kiêm thanh mai trúc mã.
Nguyên Lai người cũng như tên, mọi thứ đều tốt, bộ dáng tính cách tốt, học tập cũng tốt.
Kỳ thật Đổng Lực đối với Nguyên Lai không có quá phận tiếp xúc. Nhưng Nguyên Lai vốn là một cô gái rất tốt, ai lại không nhớ thương đến cô đâu.
Bởi vì là cô gái, kỳ thật Nguyên Lai không thế nào cùng bọn họ chơi chung cùng một chỗ quá lâu.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, đi học đều đi cùng nhau, mọi người đều quá quen thuộc.
Trong cái vòng tròn này, người ưu tú xuất sắc quá nhiều.
Nhưng tính cách tốt lại quan tâm đến mộ người cũng không phải nhiều lắm.
Nguyên Lai tính cách có phần mạnh mẽ, từ nhỏ liền có mộng tưởng tìm được một người luôn đối với mình ôn nhu chăm sóc như là bạch mã hoành tử.
Cùng Liễu Nguyên tiếp xúc lâu, cô càng cảm thấy Liễu Nguyên chính là người tình trong mộng của mình, là bạch mã hoàng tử mà mình đã chờ mong suốt những năm tháng qua.
Vừa mới thi tốt nghiệp trung học không lâu, Nguyên Lai liền chạy ngay đến bên cạnh Liễu Nguyên, hỏi xem Liễu Nguyên dự định báo danh vào ngành học gì.
Đoạn hồi ức kia Liễu Nguyên vẫn là nhớ khá rõ, khi đó anh còn nghiên đầu lại một bên hỏi cô:
“Cô làm sao vậy Nguyên Lai? Tôi học chuyên lý, cô học chuyên văn, chí hướng của chúng ta khác xa nhau, giống như không có gì đáng để tham khảo cho lắm a!”
Liễu Nguyên khi ấy cười rất là vui, nhưng mà khi ấy Nguyên Lai là bỏ ra rất nhiều dũng khí mới dám đến cùng Liễu Nguyên hỏi thăm, chỉ là nghe Liễu Nguyên nói như thế, gương mặt cô liền đỏ bừng.
Một câu cũng không có đáp lại câu hỏi của Liễu Nguyên.
Loan Ly đám người khi ấy còn chưa quá hiểu được trái tim của Nguyên Lai, bọn họ nhìn Nguyên Lai lúc này khá là kỳ quái, liền lên tiếng hỏi: