Chương 13: Bốn bề thụ địch

Chương 13:

“Tốt! Để tôi đi mua cho cậu. Nhưng thời gian có chút lâu. Nếu như cậu cảm thấy đói bụng thì hãy cố chịu đυ.ng một lát!”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Liễu Mguyên cũng biết Lý Cảnh sẽ không ăn những thứ bậy bạ.

Trừ Lý Cảnh chủ động muốn ăn đồ ăn ra, làm chính bản thân mình đi mua cho cậu, y sẽ không có ăn thức ăn nào khác cả.

“Ân!’’

Liễu Nguyên tiếp tục dọn dẹp những mãnh thủy tinh, ngón trỏ không có may bị mãnh vỡ thủy tinh cứa một chút, vết máu khẽ chảy ra.

Nhưng Liễu Nguyên không có để ý,tiếp tục thu dọn, cũng không có gọi người bên ngoài vào.

Bởi vì anh biết Lý Cảnh sẽ không thích có người tiến vào phòng bệnh của cậu.

Trợ lý bác sĩ Tiểu Bắc thường trực bên ngoài cũng phải có lời nói của mình mới dám đi vào bên trong.

Lý Cảnh thật ra cũng đã nhìn thấy vết máu trên ngón tay của Liễu Nguyên, nhưng cậu cũng không có lên tiếng nói.

Im lặng nhìn Liễu Nguyên thu thập xong đồ vật đem ra bên ngoài. Sau đó cậu mới đem đầu đến gần cửa sổ nhìn bên ngoài một ít người.

“Tiểu Bắc! Anh đi đem những viên thuốc này đến phòng thuốc lấy lại thêm một phần, sau đó lại quay trở lại phòng bệnh chờ Lý Cảnh phân phó.!"

"Tôi ra bên ngoài một đoạn thời gian, sẽ khó có thể về nhanh trong thời gian ngắn được, trong thời gian này vất vả cho anh!”

Liễu Nguyên đem một đống thuốc mà Lý Cảnh quăng loạn xạ cho Tiểu Bắc, còn mình thì nhanh chóng chạy xe đi mua thức ăn cho Lý Cảnh.

“Haiz!”

Tiểu Bắc lúc này mới an tâm thở dài một tiếng, anh biết nguy cơ của mình đã tạm thời có thể giải trừ.

Nhanh chóng cầm lấy bao thuốc đi tìm bác sĩ chính.

...

“Xẹt.. Vèo..!”

Chạy xe trên đường, Liễu Nguyên thầm nghĩ.

Từ lúc Lý Cảnh gặp tai nạn cho đến bây giờ, bất kể gió mưa mình cũng liền ở bên cạnh của cậu ấy.

Vừa lúc ban đầu mình còn gọi điện thoại về trò chuyện với ba mẹ, nhưng càng về sau càng ít.

Cũng phải có mấy tháng mình không có trở lại nhìn mẹ của mình rồi.

Đổng Lực cũng bởi vì chuyện của mình cùng Lý Cảnh mà cùng mình gây gổ.

Loan Ly cũng không có can dự vào sự lựa chọn của mình.

Chính mình nhìn qua giống như đã bốn phương thọ địch.

Cũng may trong nhà của mình tài sản bởi vì một năm trước ba mình qua đời liền chuyển hết sang tên của mình làm chủ.

Bằng không thì mình có thể lo lắng cho Lý Cảnh cũng chỉ cái thân tàn của mình mà thôi.

“Ây!”

Liễu Nguyên còn nhớ rất là rõ ngày mà Lý Cảnh gặp tai nạn.

Mình đầu tiên là bối rối, sau đó toàn thân đau nhức, đau đớn cơ hồ ngay cả bản thân của mình muốn cử động một đầu ngón tay cũng không có cử động được.

Lúc đó trong đầu của mình chỉ có một cái ý nghĩ: Còn sống. Chỉ cần Lý Cảnh còn sống. Dù cho Lý Cảnh có làm chuyện gì có lỗi với mình trước đây, mình đều có thể tha thứ, bỏ qua cho Lý Cảnh.