Chương 12: Hôn lên bờ môi

Chương 12:

Liễu Nguyên còn nhớ rất rõ ràng khi ấy Nguyên Lai rất là mạnh mẽ, đôi mắt của cô ửng hồng, nhưng mà sống chết không để cho nước mắt rơi xuống, đối với Liễu Nguyên bình tỉnh nói:

“Anh Liễu Nguyên! Từ trước đến nay em chưa từng thấy người nào ôn nhu cùng tốt bụng như anh. Cũng chưa từng thấy qua người nào tàn nhẫn giống như anh vậy!”

Liễu Nguyên nửa hiểu nửa không, cũng bất tri bất giác có đôi phần thương cảm.

Anh nghĩ đưa tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi trên má của Nguyên Lai, lại bị Nguyên Lai quay mặt tránh đi, cô không nói gì nhiều lời nữa, liền quay người bước đi.

Trận này giống như trò chơi mối tình đầu của hai người kết thúc như vậy, nó cũng không có làm cho Liễu Nguyên lưu lại ảnh hưởng gì mấy ở trong lòng.

Nhưng chung quy Liễu Nguyên vẫn là cảm thấy có phần thua thiệt Nguyên Lai, vì vậy sau này anh đối xử với Nguyên Lai rất tốt, như là một người anh quan tâm đến em gái của mình một dạng.

Nguyên Lai cũng rất thông minh, dần dần cũng tiếp thu tâm ý của Liễu Nguyên, hai người từ từ trò chuyện với nhau tiến đến bạn bè như bây giờ.

...

“Haiz!”

Chuyện cũ như cuộn phim lướt qua trong đầu, Liễu Nguyên thở dài một tiếng.

Từ hồi ức quay lại hiện tại, những gì cần phải đối mặt trước sau gì cũng sẽ phải đối mặt.

Anh đứng trước cửa phòng bệnh của Lý Cảnh hồi lâu, tay cầm lấy cửa khóa.

Trong lòng lại có vô vàn cảm xúc.

Anh biết một khi tiến vào sẽ làm cho tâm tình của mình vừa rồi mới khôi phục lại sẽ rối loạn như tơ vò.

Nhưng vì trong lòng đối với Lý Cảnh lo lắng đã chiếm thượng phong, anh cũng chỉ đành nhắm mắt mở cửa đi vào.

Trong phòng bệnh tràn đầy một đống hỗn độn, bình thuốc dao kéo nằm la liệt bên dưới mặt đất.

Một nơi bên kia có cái bình thủy tinh, Lý Cảnh dùng sức quá mạnh nên nó đã tan thành mãnh vụn, từng miếng thủy tinh do ánh sáng chiếu vào phát ra ánh sáng lấp lánh.

Lý Cảnh đang dùng hết sức ngồi dậy, bây giờ đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Nguyên.

Liễu Nguyên đi đến phía trước chỉnh độ nghiên giường bệnh để cho Lý Cảnh nằm thoải mái nhất có thể.

Lúc này Lý Cảnh cũng không có đong đưa trở mình, cuối cùng khi đã ngồi dậy thoải mái về sau, Lý Cảnh liền đặt một nụ hôn lên gò má của Liễu Nguyên.

Liễu Nguyên cũng nhân cơ hội này, hôn lên đôi môi có phần tái nhợt của Lý Cảnh.

Trong giây phút này, mọi giận dữ cùng tranh chấp với Liễu Nguyên cũng theo nụ hôn này mà tan theo mây gió.

Cũng đã nhanh đến giờ cơm trưa, Liễu Nguyên một bên thu thập đống lộn xộn bên dưới phòng bệnh, một bên muốn hỏi xem Lý Cảnh trưa nay muốn ăn món gì.

Lý Cảnh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu liền nói mình muốn ăn cháo tại tiệm cháo Lý Ký.

Tiệm cháo này nằm cách bệnh viện không có gần, còn là tại bên ngoài tiểu khu nơi Lý Cảnh đanh ở, hương vị cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Nhưng Lý Cảnh chính là thích ăn loại cháo này.

Liễu Nguyên trước tiên hỏi Lý Cảnh chính là để ngừa cậu nói ra cái gì món ăn trên trời dưới đất làm cho mình khó xử.

Cháo cũng bình thường, nhưng từ bệnh viện đến tiểu khu bên ngoài kia cơ hồ muốn đi nửa vòng thành Bắc Kinh.

Liễu Nguyên nghe xong khẽ mỉm cười, đối với Lý Cảnh ôn nhu nói: