Chương 4: Ultraman

"Cục cưng nhà tôi ơi, cầu xin cậu đó. Hạ Vũ Châu như vậy còn chưa đủ sao? Cục diện rối rắm của công ty là do anh ấy tự tay sắp xếp điều chỉnh lại, cậu nói mang Tiểu Y đi gặp bà nội mà anh ấy cũng đồng ý. Cậu không chịu đến công ty anh ấy làm, đường đường làm phu nhân chủ tịch..." Đổng Hân Kỳ che miệng lại nói nhỏ: "Mà lại chui rúc trong radio nhỏ này để trải nghiệm cuộc đời. Cậu còn muốn anh ấy phải làm thế nào nữa? Mà nói đến chuyện này, cậu thật sự không định đến công ty anh ấy làm sao?"

Trâu Mông lắc đầu: "Anh ấy thiếu gì nhân viên mà cần một người vô dụng như mình chứ?"

"Trời ạ, cậu mà vô dụng?" Đổng Hân Kỳ nghĩ: "Cũng đúng, cậu mà đến đó thì chỉ biết mỗi ngày cùng anh ấy văn phòng play, đúng là sắc đẹp hại quốc."

"Cậu đừng nói bậy!" Trâu Mông vẫy vẫy tay: "Rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy hả?"

"Đương nhiên là bạn của cậu, nhưng Hạ Vũ Châu là chủ nhà của mình, đương nhiên trong lòng sẽ hơi nghiêng về phía tiền tài một chút."

Nói đến chuyện này cũng buồn cười, năm đó sau khi về nước Hạ Vũ Châu lại bắt đầu theo đuổi cô, việc đầu tiên chính là mua lại phòng ở mà cô và Đổng Hân Kỳ thuê, sau đó mang tính tượng trưng mỗi tháng thu của hai người 1000 tệ. Vốn dĩ Hạ Vũ Châu chỉ định thu 500 tệ, nhưng lại có cảm giác đang mắng hai người các cô là 250 (đồ ngốc).

Cho đến bây giờ Đổng Hân Kỳ vẫn ở căn phòng đó, tiền thuê cũng vẫn là 1000 tệ. Thậm chí Hạ Vũ Châu từng đề nghị giảm xuống còn 500 tệ. Nhưng Đổng Hân Kỳ vẫn cảm thấy nên trả nhiều thêm 500 tệ, ít ra nó còn là 4 chữ số cũng đỡ mất mặt hơn.

Sau khi tan làm, Trâu Mông đón Tiểu Y đến khu biệt thự Giang Hạm, hiện giờ ở căn biệt thự đồ sộ này chỉ có Vũ Thành Lâm và một bảo mẫu ở với nhau.

"Bà nội!"

"Mẹ."

"Hai mẹ con đến rồi sao?" Vũ Thành Lâm nhìn về phía sau Trâu Mông nhưng vẫn không thấy ai, bà đối diện với ánh mắt cô, Trâu Mông lắc đầu với bà.

Vũ Thành Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bà dắt tay Tiểu Y: "Bà nội làm toàn món Tiểu Y thích, còn có cả bánh kem nữa đấy."

"Woah!" Tiểu Y vui vẻ dậm chân: "Bà giỏi quá!"

"Bà nội mang con đi rửa tay."

Trâu Mông bỏ túi xách xuống, bảo mẫu đang xếp bát ăn, cô đi đến cạnh bàn, nghe thấy bảo mẫu nói: "Bà chủ chờ mọi người về ăn cơm nên từ sáng nay đã bắt đầu bận rộn rồi."



Số lượng đồ ăn trên bàn hoàn toàn vượt qua số lượng cho 4 người, Trâu Mông có thể nhận ra đều là những món mà cô và Tiểu Y thích ăn, còn có cả...những món mà Hạ Vũ Châu thích.

Vũ Thành Lâm giờ đã thành một người mẹ muốn lấy lòng con trai, bà không biết Hạ Vũ Châu thích ăn cái gì cho nên bà làm hết tất cả những món mà bà cho rằng anh sẽ thích.

"Tiểu Y ăn cơm thật ngoan." Vũ Thành Lâm nhìn Tiểu Y ăn mà mỉm cười khen ngợi.

"Mẹ con nói không được kén ăn ạ." Cậu bé xúc rau ăn ngon lành.

"Vậy sao? Tiểu Y nhà chúng ta giỏi quá." Vũ Thành Lâm lau vết mỡ ở khóe miệng giúp cậu bé.

"Thằng bé thích được khen lắm." Trâu Mông nhẹ giọng nói: "Ở nhà trẻ ngày nào cũng đứng thứ nhất."

"Giống Vũ Châu ngày nhỏ quá."

Tiểu Y nghe thấy bà nội nói mình giống ba thì cho rằng bà đang khen mình, lập tức nói: "Mẹ nói ăn nhiều cơm thì sẽ cao giống ba đó ạ."

"Mẹ con nói không sai." Vũ Thành Lâm lại gắp miếng xương sườn cho cậu bé.

"Nói thật mẹ không để ý Vũ Châu lớn lên thế nào, trong trí nhớ của mẹ, hình như nó đã cao đến mét 8 mấy rồi." Kí ức của bà tràn ngập sự chua xót và hối hận.

"Không nói chuyện này nữa, con ăn nhiều chút." Vũ Thành Lâm múc cho Trâu Mông một chén canh: "Hình như con gầy hơn so với lần trước mẹ gặp thì phải."

Trâu Mông cảm thấy bà thật sự đã thay đổi quá nhiều, trước kia bà là một người như sấm rền gió cuốn. Ngày ấy cô dùng cơm xong là chạy lấy người, cô cũng không ngờ rằng mấy năm nay mình sẽ ngồi dùng cơm chung một bàn với bà.

"Cảm ơn mẹ." Trâu Mông nhận lấy chén canh: "Mẹ với Vũ Châu đều nói con gầy, thật ra không có đâu ạ, gần đây con còn tăng cân đó."

"Phu nhân phu nhân." Bảo mẫu hấp tấp đi vào phòng ăn, kích động nói: "Cậu chủ, cậu chủ đã trở lại ạ."



Trâu Mông rõ ràng nhìn thấy đôi tay cầm đũa của Vũ Thành Lâm run một chút, sau đó giả vờ bình tĩnh nói với bảo mẫu: "Còn ngây ra đó làm gì, lấy thêm chén đũa đi."

Cô quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Hạ Vũ Châu rồi mỉm cười với anh.

"Ba~" Tiểu Y giang tay gọi anh.

Hạ Vũ Châu bế cậu bé lên: "Cục cưng ngoan, hôm nay có ăn cơm không đó?"

"Sao lại không, thằng bé ăn hết một chén cơm rồi." Vũ Thành Lâm trả lời thay cháu nội.

Hạ Vũ Châu cũng không nhìn bà lấy một cái, tiếp tục hỏi Tiểu Y: "Hôm nay ở nhà trẻ có vui không con?"

"Vui ạ, rất vui luôn!" Tiểu Y khoa tay múa chân: "Con với các bạn chơi Ultraman lớn lắm luôn."

[Ultraman:>]

"Vậy sao? Thế ba mua Ultraman cho con nhé!"

"Vâng ạ." Tiểu Y vui vẻ vỗ tay: "Mua Ultraman siêu lớn siêu lớn."

Tuy Vũ Thành Lâm biết đây là cuộc đối thoại bình thường giữa hai ba con, nhưng bà vẫn cảm thấy Hạ Vũ Châu đang dùng dao nhỏ đâm vào trong lòng mình.

Từ trước đến nay bà chưa bao giờ hỏi con trai mình rằng: Hôm nay con có vui không?

Từ tiểu học, giao lưu giữa cả hai chỉ là những câu hỏi: "Thi có tốt không?"

Nếu thi tốt thì bà sẽ gật đầu tán thành, nếu không tốt bà sẽ hỏi: "Tại sao lại thi không tốt?"

Bà quan tâm anh có học được hay không, quan tâm anh có đủ tiền hay không, nhưng lại chưa bao giờ để ý xem anh có vui vẻ hay không.