Chương 21: Thay Đổi Hình Dạng

Hạ Vũ Châu đắm chìm ở trong suy nghĩ "A, em ấy dùng tay chạm vào mình" mà vui sướиɠ.

Trâu Mông cảm giác gần đây cuộc sống của mình bị một người khác tham dự vào một cách khó hiểu, hơn nữa anh còn tham gia có chút sâu, ngay cả tối hôm qua, Hạ Vũ Châu còn xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cô mơ thấy căn phòng nhạc đó, hai người vẫn duy trì động tác ấy, khoảng cách gần gũi, cô nghiêng đầu, Hạ Vũ Châu dùng tay ngoắc lấy cằm cô, mặt anh dí vào gần, gần tới nỗi Trâu Mông có thể cảm nhận được hơi thở của anh, hai mắt cô nhắm nghiền, lông mày cau lại, tay nắm chặt chống lại bức tường phía sau.

Trâu Mông còn chưa mơ xong, đến đó cô đã tỉnh lại, là vì nóng quá nên tỉnh. Bà cụ đã rời giường từ 5 giờ, sau đó tắt điều hoà, mở cửa phòng mà cũng không chịu mở quạt, từng luồng hơi nóng thổi quét tới, tiếng ve bên ngoài râm ran hết đợt này đến đợt khác, nóng nực ồn ào khiến Trâu Mông bực bội. Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, rất muốn mơ nốt giấc mơ vừa rồi, nhưng đã tỉnh táo rồi thì rất khó ngủ tiếp được.

Cuối cùng cô vẫn rời khỏi giường vì quá nóng.

Bà cụ thấy cô đi ra thì ở phòng bếp hùng hùng hổ hổ: "Suốt ngày nhìn như ôn thần vậy."

Trâu Mông vẫn không để ý đến bà, nhưng bà cụ vẫn mắng rất hăng say, cuối cùng mắng tới mắng lui cũng chẳng được câu nào mới.

"Cũng không biết nhà này sao lại đẻ ra con sói mắt trắng như vậy nữa!"

"Nhà họ Trâu rốt cuộc đã tạo nghiệp gì chứ?"

"Con tiện nhân này sao còn không biết xấu hổ mà vẫn còn ở trong nhà này? Nếu là tao ấy à, tao thà đi tự sát còn hơn."



Bà cụ càng chửi càng trơn mồm, thậm chí đi theo cô từ nhà vệ sinh đến phòng bếp. Nếu là bình thường thì Trâu Mông sẽ vờ như không nghe thấy, nhưng không biết hôm nay lửa giận đến từ nơi nào, cô rút một con dao phay trên giá xuống.

Tới lúc Trâu Mông xoay người lại, bà cụ sợ tới mức lui về sau: "A!!!"

Trâu Mông giơ dao đi về phía bà cụ, từ trước tới nay cô chưa bao giờ như vậy, bà ta sợ tới mức run run: "Mày...mày muốn...gϊếŧ..."

Còn chưa nói xong, Trâu Mông đã đi ngang qua bà cụ, đi đến bên tủ lạnh, mở cửa tủ lấy một hũ trà bưởi mật ong, dùng mũi dao khui nắp, mãi cho tới khi nghe thấy "cạch" một tiếng.

Lúc này bà cụ mới nhận ra mình bị doạ, hùng hùng hổ hổ nói: "Mày định làm gì? Muốn gϊếŧ người à? Tao nói cho mày biết, con kỹ nữ như mày..."

Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng "phập", Trâu Mông cắm thẳng mũi dao vào thớt gỗ, quay đầu lại nhìn bà cụ.

Bà cụ chưa từng thấy ánh mắt này của Trâu Mông, nó còn sắc bén hơn cả lưỡi dao, giống như có thể dùng ánh mắt đó để gϊếŧ người.

Chửi thì cũng chửi sướиɠ mồm rồi, bà cụ có hơi sợ, lỡ Trâu Mông muốn làm gì thật thì bà ta ngần này tuổi cũng không phải đối thủ của cô, cháu trai bà ta còn chưa thành niên, còn chưa kết hôn, bà ta không thể chết sớm như vậy được. Hùng hổ nói thêm hai câu, tự mình an ủi là không thèm so đo với cô rồi vội vàng đi ra khỏi phòng bếp.

Trâu Mông không mở miệng nói một lời, nhưng kĩ thuật diễn khoa trương của bà cụ đã đánh thức cô và dượng dậy, Trâu Khiết nhìn Trâu Mông rồi hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Không có gì." Trâu Mông cất dọn đồ vật, cầm lấy ly hoà trà bưởi mật ong.



Dượng Lưu Hải Phong cởi trần, dưới thân mặc một cái quần đùi rộng thùng thình, Trâu Mông lạnh mặt nhìn thoáng qua, uống xong ly nước, rửa sạch sẽ rồi gác lên giá, cầm lấy cặp sách: "Cháu đi học."

Trâu Khiết biết hai bà cháu lại cãi nhau, tuy rằng mẹ mình mấy năm miệng mồm khó nghe, luôn luôn chèn ép bắt nạt Trâu Mông, nhưng cô cháu gái của cô nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, thật ra lại rất tàn nhẫn, nếu thật sự chọc điên cô thì bà cụ không phải đối thủ.

Trâu Khiết xoay người, thấy chồng mình đứng ở một bên, cô ấy không khỏi nhíu mày ghét bỏ dáng vẻ của ông ta: "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, trong nhà có cháu gái lớn, anh mặc vậy trông ra dáng vẻ gì?"

Trước kia Lưu Hải Phong rất phong độ, ngày đó người theo đuổi Trâu Khiết rất nhiều, nhưng cố tình cô lại coi trọng thiếu niên đẹp nhưng nghèo đó, cuối cùng kết hôn mười mấy năm, con trai cũng lên cấp ba, người đàn ông hơn 40 tuổi chẳng được tích sự gì, dù có đẹp cũng không mài ra được cơm ăn, không những thế, bây giờ dáng vẻ dầu mỡ của ông ta khiến Trâu Khiết có chút buồn nôn.

Ngày trước phong độ, bây giờ bụng phệ.

Nhưng càng là người đàn ông như vậy lại càng sáng mắt khi nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp tươi trẻ như Trâu Mông.

"Không biết xấu hổ." Trâu Khiết khinh thường cười nhạo.

Sau khi mơ xong giấc mơ không có kết cục kia, hai ngày rồi Trâu Mông cũng chưa nhìn thấy Hạ Vũ Châu.

Học bù kỳ nghỉ sắp kết thúc, trước khai giảng 1 tuần, chủ nhiệm lớp còn nói giỡn đây chính là 1 tuần vui vẻ cuối cùng trước khi bước vào lớp 12.

Thật ra cũng không quá vui vẻ, sau khi khai giảng mấy ngày đã phải làm đề thi chung, mọi người đều muốn tranh thủ một tuần này để ôn tập cho tốt