Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Thật Không Có Truy Anh

Chương 9: Ngủ chung

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Xin lỗi, làm phiền anh rồi!" Bạch Chỉ vừa hít hít mũi, vừa ôm chặt rổ trứng trong tay đứng dậy, không ngờ chỉ vừa mới đứng lên lại ngồi xuống liền.

Tạ Tư Cẩn: "Bị thương rồi?"

Bạch Chỉ: "Chân tê rần luôn. QAQ"

Tạ Tư Cẩn bật cười, dứt khoát ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh Bạch Chỉ, không quan tâm hành động này sẽ làm dơ cái quần có giá trị mấy vạn.

Bạch Chỉ có chút ngượng, lại nói cảm ơn Tạ Tư Cẩn lần nữa.

Sau khi trở về, Bạch Chỉ dùng hai quả trứng mình vừa nhặt làm một chén trứng chưng cho Tạ Tư Cẩn, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay tương trợ.

"Trứng chưng?" Tạ Tư Cẩn có chút ngoài ý muốn, Bạch Chỉ làm sao mà biết được anh thích ăn trứng chưng?

Anh chỉ trong một buổi phỏng vấn khi mới xuất đạo có nói qua chuyện này.

Khi Tạ Tư Cẩn 5 tuổi, cha mẹ đã tham gia vào một công tác bí mật cấp quốc gia, tuổi thơ của anh hầu hết đều là ở cùng ông bà nội. Bà nội không giỏi nấu ăn, nhưng mỗi khi anh tan học về, bà đều sẽ làm một chén trứng chưng cho anh.

Sau này lớn lên, đi nhiều nơi nếm qua không biết bao nhiêu là cao lương mỹ vị. Thế nhưng, dường như anh vẫn luôn nhớ về chén trứng chưng mộc mạc.

Thật ra nó cũng không phải thật mỹ vị gì, chẳng qua là, phủ trên lớp trứng ấy là một tầng tuổi thơ mà thôi.

Món ăn đơn giản nhưng phủ thêm cảm tình cùng trí nhớ của người ăn, khi đầu lưỡi vừa chạm vào miếng trứng, Tạ Tư Cẩn dường như được trở về mùa hè của rất nhiều rất nhiều năm về trước.

Khi ấy, anh vừa tan học về ngồi ăn trứng chưng, bà nội ngồi ở ghế lắc, mang kính lão đọc sách: "Vân đối vũ, tuyết đối phong, vãn chiếu đối trời quang....."

"Ê... các người đang ăn cái gì vậy?" Phương Hạ ngửi được mùi thơm lon ton tìm đến, "Còn không vậy? Tui cũng đói bụng"

Bạch Chỉ: "Cậu không phải đang giảm béo sao?"

Phương Hạ: "Ăn no mới có sức giảm"

Bạch Chỉ: "Vậy cậu tự mình đi hâm nóng đồ ăn còn dư lại đi"

Phương Hạ lười không muốn làm, tầm mắt phiêu phiêu lại bát của Tạ Tư Cẩn: "Tạ lão sư ~~ tôi có thể ăn ké một miếng không?"

Tạ Tư Cẩn nhanh chóng vét sạch chút trứng còn lại trong bát, lãnh khốc vô tình: "Hết rồi"

Phương Hạ: "...."

Trời dần về đêm, mọi người đều đã mệt mỏi, tỏ vẻ đã đến lúc phải tắm rửa đi ngủ rồi.

Nhưng mà trước khi ngủ lại nhảy ra một việc ngoài ý muốn.

"Gì cơ? Anh nói không thấy Hà Tuấn Nghiệp đâu sao?" Bạch Chỉ hỏi Lý Dịch Cư, "Anh gọi điện thoại cho cậu ta xem sao?"

Lý Dịch Cư lắc đầu: "Gọi rồi, không ai bắt máy cả"

Bạch Chỉ: "Chẳng lẽ là bỏ về rồi?"

"Không có, xe vẫn còn đỗ tại đây mà" Phó đạo diễn chạy lại, "Vừa rồi có nhân viên công tác thấy cậu ấy đi về hướng ngọn núi."

"Hồ nháo!" Đạo diễn giận đến run cả râu, "Đi mà không thèm rên một tiếng là muốn quậy cái gì? Không biết đường đi nước bước ở đây, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Bạch Chỉ: "Hay là anh gọi lại cho cậu ấy thử xem"

Lý Dịch Cư gọi tiếp mấy cuộc, bị tắt máy.

"Có thể là vẫn còn giận tôi" hắn không thèm để ý nữa, "Có thể tắt điện thoại chứng tỏ không có việc gì, mọi người về ngủ đi, cậu ấy nguôi giận sẽ tự về"

"Buổi tối rừng rậm có bao nhiêu nguy hiểm cậu biết không?!" Đạo diễn trừng mắt liếc Lý Dịch Cư một cái, "Bên trong không nói đến có chó hoang đi dạo, thậm chí có cả hồ ly, lợn rừng, tùy tiện gặp một con đều nguy hiểm"

Lý Dịch Cư không nghĩ đến hậu quả có thể nghiêm trọng như vậy, trầm mặc một lúc đứng lên: "Tôi đi tìm cậu ấy về"

"Từ từ" Tạ Tư Cẩn gọi hắn lại.

Lý Dịch Cư nhíu mày: "Lại làm sao vậy?"

Tạ Tư Cẩn nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Phiền mọi người hỗ trợ tìm người, tổ tiết mục sẽ phát phí hỗ trợ công tác ngoài giờ. Vất vả mọi người."

Vốn dĩ có người đi lạc mọi người đều phải đi tìm, vừa nghe còn có công tác phí, ngoại trừ nhân viên công tác đang phải gấp rút hoàn thành tập phát sóng cho kịp thời gian, còn lại mọi người đều đứng dậy hỗ trợ.

"Hai người một tổ, mang theo điện thoại di động, đừng đi quá xa, ưu tiên an toàn bản thân." Tạ Tư Cẩn phân phó, "Lưu lại vài người, chờ cảnh sát đến trình bày lại với họ, có phát sinh tình huống tùy thời liên hệ"

"Hiểu rõ!!"

Thành viên tổ tiết mục thêm thôn dân phụ cận cộng lại mấy chục người, chậm rãi hướng ngọn núi xuất phát.

Trước khi đi, Lý Dịch Cư không ngừng nhìn về phía Bạch Chỉ, muốn nói lại thôi: "Cậu có thể cùng tôi đi........."

Bạch Chỉ: "Anh tìm người khác đi."

Lý Dịch Cư chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Phương Hạ đã đi rồi, cậu không có ai đi cùng đi?"

"Không được" Bạch Chỉ nhíu mi, "Tui đã có người bắt cặp đi chung rồi"

Lý Dịch Cư: "Ai?"

Bạch Chỉ cắn cắn môi, đang chuẩn bị kéo đại một nhân viên công tác, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Tư Cẩn đang hướng cậu đi tới.

"Bạch Chỉ cùng tổ đội với tôi" Nam nhân ngữ khí thản nhiên, thái độ không cho phép người khác hoài nghi.

Lý Dịch Cư không cam lòng liếc nhìn hai người một cái, mới xoay người cùng nhân viên công tác rời khỏi.

Bạch Chỉ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn Tạ lão sư"

Địa điểm bọn họ quay chụp lần này, là tổ tiết mục dò tìm khắp bản đồ Trung Quốc, ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được một nơi ưng ý như vầy. Mặc dù đang ở trong thôn, cách thị trấn chỉ khoảng nửa giờ đi xe, nhưng phía sau ngôi nhà bọn họ ở chính là một dãy núi lớn, đủ thiên nhiên dân dã nhưng cũng ẩn giấu nhiều nguy hiểm.

Bạch Chỉ cầm đèn pin trong tay, đi sâu vào trong rừng núi, đã rất lâu rồi trời chưa mưa, lá cây rụng đầy đất bị nắng phơi đến xốp giòn, chân bước lên liền nghe tiếng lá "răng rắc" vang lên.

Nơi này vẫn còn là phía sau núi gần nơi thôn dân ở, xung quanh ít nhiều lưu lại dấu vết người từng sinh hoạt, còn ở vòng vòng đây thì an toàn không sao cả, chứ đi lạc vào trong rừng núi lớn liền nguy to.

"Nếu tui chú ý sớm một chút thì tốt rồi" Bạch Chỉ uể oải nói, "Lúc chạng vạng tui thấy bọn họ cãi nhau, nhưng tui lúc ấy lại làm như không phát hiện...."

"Không phải lỗi của cậu, đây là do cậu ta tự lựa chọn" Tạ Tư Cẩn lắc đầu, "Huống chi tôi cũng nhìn thấy Hà Tuấn Nghiệp khóc chạy ra. Nếu cậu ta xảy ra chuyện, như vậy tôi cũng có trách nhiệm."

Biết đối phương muốn an ủi mình, trong lòng Bạch Chỉ dễ chịu một chút.

Bọn họ tìm trong núi suốt nửa giờ, vẫn không tìm được ai.

Nhìn xung quanh cảnh vật càng ngày càng lạ, Bạch Chỉ có chút bất an: "Trở về thôi, có lẽ cậu ta không đi hướng này."

Đèn pin thoáng qua một cái, Tạ Tư Cẩn đột nhiên thấy được hai vật gì đó phản quang lại.

"Cậu ở chỗ này chờ tôi" Tạ Tư Cẩn nói "Tôi qua nhìn xem một chút"

"Vậy anh cẩn thận a......." Bạch Chỉ vừa dứt lời, Tạ Tư Cẩn đột nhiên trợt chân.

"Tạ Tư Cẩn!!!!" Mắt Bạch Chỉ co lại, không nói hai lời nhảy xuống theo.

May mắn là sườn núi không cao, hai người rất nhanh liền ngã xuống chỗ đất bằng.

Cùng lúc, một con gì đó đột nhiên vỗ cánh phần phật bay ngang, hóa ra vật phản quang vừa rồi là hai mắt của con cú mèo này.

Tạ Tư Cẩn đau đầu: "Cậu nhảy theo xuống làm gì?"

"Tui....tui sợ anh ngã đau," Bạch Chỉ cũng ý thức được mình hành động lỗ mãng, càng nói càng nhỏ, "muốn làm đệm cho anh"

"Tôi – một đại nam nhân thì sợ đau cái gì," Tạ Tư Cẩn tức đến bật cười, "Cậu có sao không?"

"Không có việc gì" Bạch Chỉ lắc đầu, "Chỉ là xước một chút, không bị thương xương cốt đâu"

Sườn núi chỉ cao tầm bốn năm mét, nhưng nhìn quanh không có cái gì có thể bám để leo lên, hai người chỉ có thể ngồi đây chơi chờ cứu viện.

Hên là nơi này được phát triển cơ bản khá tốt, ở chốn thâm sơn rừng già sóng di động vẫn hoạt động ổn định.

Sau khi Bạch Chỉ gọi điện thoại cầu cứu, lại rãnh đến phát phiền liền nhìn trái nhìn phải, rất nhanh cậu hướng Tạ Tư Cẩn vẫy vẫy tay.

"Tạ lão sư, anh lại đây nhìn xem!"

Tạ Tư Cẩn đi qua, phát hiện mình đang đứng ở bên vách núi trên một tảng đá lớn. Hướng xuống dưới có thể nhìn thấy thôn làng, còn có rừng rậm chợt lóe vài ánh đèn pin.

Đây là một tín hiệu tốt, chứng minh hai người vẫn chưa đi lệch khỏi quỹ đạo đại đội quá xa.

"Nhìn lên trên xem"

Bạch Chỉ tắt đèn pin, thần thần bí bí chỉ chỉ đỉnh đầu.

Xung quanh thoáng chốc tối sầm xuống, bầu trời đầy sao trở nên sáng ngời hẳn, thậm chí có thể nhìn thấy cả một dãy ngân hà trắng sáng.

Tạ Tư Cẩn nhìn thật lâu, lúc này mới cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đẹp lắm, tôi rất thích"

Bạch Chỉ cũng rất cao hứng: "Thấy anh quay phim chủ đề về không gian vũ trụ, ảnh đại diện lại là bầu trời sao, liền đoán chắc hẳn anh thích ngắm sao, hiện tại xem ra tui đoán không sai"

Tạ Tư Cẩn chớp mắt, tựa hồ là nói gì đó.

Bạch Chỉ không nghe rõ hỏi lại: "Anh vừa nói gì cơ?"

Tạ Tư Cẩn lắc đầu: "Không có gì"

Không ai là không thích được bé con dẫn đi ngắm sao.

Huống chi, còn là một bé con đáng yêu.

Bạch Chỉ không hỏi lại, cúi đầu ngứa tay lật qua lật lại điện thoại: "Tạ lão sư, tui có thể livestream hông dạ?"

Tạ Tư Cẩn gật đầu: "Có thể"

Bạch Chỉ nghe vậy liền mở phòng trực tiếp: "Ngắm sao"

[Hơn nửa đêm rồi, vì sao cậu luôn phát trực tiếp khung giờ linh không vậy?]

[Oa!! Tạ công tử cũng ở đây luôn]

[Oa oa oa!!! Lão công cùng đệ để ở chung khung hình nè!!]

[Nhan sắc thần tiên!! Chỉ cần hai người đứng chung với nhau giá trị nhan sắc lập tức tăng lên vô cực]

[Đảng đến vì tiêu đề, tối như mực làm sao có thể thấy sao!!]

"Nhìn không thấy sao?" Bạch Chỉ điều chỉnh thông số kỹ thuật màn hình một chút, đem camera điện thoại hướng về khoảng không bao la, "Nhìn thấy dãy sáng lấp lánh lấp lánh kia không? Kia là sao Kim đó"

[Ý..., giống như thật sự thấy được nè]

[Còn không chỉ có một mà là thật nhiều thật nhiều sao!!]

[Hâm mộ quá đi, trong thành phố bây giờ ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng, gì cũng không nhìn thấy được. QAQ]

[Điện thoại gà cay quá, có thể đổi một góc nhìn rõ hơn không?]

[Khoan đã, hôm nay lúc chạng vạng sao chỉ phát sóng trực tiếp mới có một nữa đã tắt vậy?]

[Lý Dịch Cư cùng Hà Tuấn Nghiệp đâu? Còn có đã nửa đêm rồi, sao các người lại chạy lên ngọn núi vậy?]

"Chạy lên núi cho mọi người ngắm sao nha~~" Bạch Chỉ cười, "Hì hì, cho mọi người xem một tuyệt kỹ của tui, đợi lát nữa cho mọi người thấy được sao nhiều biết bao nhiêu."

Tạ Tư Cẩn có chút ngoài ý muốn, Bạch Chỉ đây là vì dời đi sự chú ý của mọi người, lúc này mới cố ý muốn phát sóng trực tiếp.

Đêm nay điều động nhiều nhân viên công tác như vậy, sự tình khẳng định không giấu được. Không nghĩ tới bé con này còn nhỏ như vậy, lại biết lo lắng sự tình chu toàn rồi.

"Tạ lão sư, tui xíu nữa muốn chụp ảnh, có thể mượn điện thoại của anh phát sóng trực tiếp không?"

"Có thể" Tạ Tư Cẩn liền tự mình mở một phòng phát sóng trực tiếp, đem camera nhắm ngay Bạch Chỉ.

Tạ Tư Cẩn cho tới bây giờ vẫn chưa từng tự mình phát sóng trực tiếp, cho dù trong thời gian quy định của chương trình, anh cũng chỉ lộ mặt, rất ít cùng người xem tương tác. Hiện tại đột nhiên trực tiếp, một chiêu đột kích khiến toàn bộ fan phát điên.

[A a a a a a a a! Khi còn sống!! Có thể nhìn thấy lão công phát trực tiếp!!!]

[Oa oa oa từ phòng bên cạnh bay qua đây!! Cảm tạ tiểu Bạch Chỉ khả ái!!]

[Là ảo giác sao? Cảm giác như từ khi cùng Bạch Chỉ ở chung một chỗ, Tạ công tử trở nên hòa ái dễ gần hẳn lên]

[Anh có thể đem màn hình hướng về bản thân không?]

Tạ Tư Cẩn: "Không thể"

Anh đối với phát sóng trực tiếp không có hứng thú, chỉ muốn tận trách yên yên tĩnh tĩnh đảm nhận vai diễn của một cái giá đỡ di động hình người mà thôi.

Thanh âm trầm thấp của nam thần xuyên qua điện thoại di động truyền đến, fan liền điên cuồng sống dậy.

[Mẹ ơi, đây là khoảng cách thần tiên gì vậy, tui thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở]

[Tui thật ra lúc đầu nghĩ mình có thể nhiều lời một chút, đêm nay liền chỉ còn có thể.........]

Tạ Tư Cẩn không quá am hiểu cùng với dân mạng nói chuyện như vầy, anh giơ điện thoại hướng Bạch Chỉ đi đến, chuyển đề tài: "Cậu đang làm gì vậy?"

Bạch Chỉ: "Điều chỉnh tham số camera, chuẩn bị chụp sao"

[Muốn chụp sao thật hở?]

[Tui không tin, di động cũng có thể chụp sao trời được sao?]

"Có thể nha, đầu tiên chúng ta đem camera chuyển sang hình thức chụp chuyên nghiệp, đem ống kính tăng đến mức lớn nhất, điều chỉnh tiêu điểm đến vô cùng xa, màn trập tốc độ trước tiên điều chỉnh đến 8 giây thử xem, ISO xét, có thể di chuyển từ thấp đến cao, cái này của tui bắt đầu chính là 800." Bạch Chỉ sau khi điều chỉnh tham số, dùng mấy hòn đá nhỏ đem điện thoại cố định trên mặt đất.

Tạ Tư Cẩn cổ vũ: "Lớp dạy chụp ảnh sao trời của Bạch Chỉ lão sư bắt đầu nhập học"

"Ca ~ sát ~" một tiếng, camera hoàn thành công việc.

Bạch Chỉ chỉnh sửa hậu kỳ đơn giản, đem ảnh chụp giơ lên trước màn ảnh: "Xem nè, có phải rất đơn giản không?"

[Móa? Thật sự có thể?]

[Chắc không phải từ một cái di động phổ thông đâu.]

[Này là của hãng điện thoại nào vậy? Thỉnh đến thu tiền!!]

Bạch Chỉ: "Nếu đem thời gian màn trập điều chỉnh cao lên một chút, là có thể chụp dãy sao trời"

Bạch Chỉ làm thử một tấm chụp cả dãy sao trời, dân mạng hoàn toàn bị rung động đến không nói nên lời.

[Quá dã man! Này cũng có thể chụp???]

[Tui không bao giờ mắng điện thoại của tui gà cay nữa! Gà cay chính là tui!!! QAQ]

[Nghĩ lại hình như Tạ công tử cũng là một người thích ngắm sao? Weibo của nam thần đều là hình ảnh chụp sao trời thôi]

[Tui cũng vậy, lúc trước từng ngắm sao ở Tân Cương, thật sự đẹp đến rung động]

[A a a a tui vĩnh viễn yêu ngân hà trời sao!! Hy vọng sang năm có thể thi đậu Thanh Hoa thiên văn hệ]

Nhìn thấy dòng đạn mạc này, Bạch Chỉ sững sốt một chút, lập tức cười nói: "Vậy chúc bạn thi đậu vào trường mình muốn nhé, cố lên, tui chờ tin tốt của bạn nha~~"

Không tán gẫu được bao lâu, điện thoại của đội cứu hộ đã gọi đến, Bạch Chỉ cùng mọi người trên mạng quyến luyến chia tay.

Sau khi trở về Bạch Chỉ mới phát hiện, đã có người tìm được Hà Tuấn Nghiệp.

Đối phương đang khoác tấm khăn lông lớn ngồi trên ghế, bị đạo diễn mắng đến đầu cũng không nâng lên nổi.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn đi giải sầu mà thôi", Hà Tuấn Nghiệp ôm cánh tay, nhỏ giọng nói, "Tôi không phải cố ý chạy loanh quanh..... Không biết đi như thế nào, đi một hồi liền lạc đường....."

"Cậu có biết rừng rậm ở nông thôn nguy hiểm đến mức nào không?!!!" Đạo diễn chán nản "May mà cậu không có việc gì, nếu xảy ra bất trắc, chúng tôi ăn nói sao với cha mẹ cậu? Đối mặt với fan cậu như thế nào?"

Hà Tuấn Nghiệp đỏ mắt gật đầu: "Tôi sẽ không như vậy nữa"

Trải qua một đêm nhiều sức ép như vậy, mắt Bạch Chỉ đã mở không lên từ lâu, sau khi tắm rửa xong cậu hệt như một con cá mặn nằm chèm bẹp trên giường.

Mọi người ngủ đều là sàn tatami, nhiều người thì cũng chỉ cần trải thêm một tấm nệm cùng chăn mà thôi

Nhưng vấn đề là, lần này tới có hai vị là người yêu của nhau, hơn nữa hiện tại tâm trạng Hà Tuấn Nghiệp còn bết bát như vậy, nghĩ bằng đầu gối cũng biết Lý Dịch Cư phải an ủi đối phương một xíu.

Lục Hòe đi bên ngoài vẫn chưa về, gọi điện thoại trở về nói không cần lo cho hắn, hắn cùng thiết bị ghi âm của mình sẽ cùng nhau hưởng thụ thế giới âm thanh ban đêm.

"Anh ở đâu?" Tạ Tư Cẩn đứng lên, "Tôi với anh cùng nhau......."

Lời kế tiếp Tạ Tư Cẩn còn chưa kịp nói ra.

Bởi vìBạch Chỉ kéo ống tay áo anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn, cẩn thẩn từng li từngtí hỏi: "Hay là anh qua đây ngủ với tui?"

*********

Em Thật Không Có Truy Anh - Chương 9: Ngủ chung
« Chương TrướcChương Tiếp »