Chương 6: Khiến bạch chỉ tức giận bỏ đi thì tôi phải ăn không khí

Phương – người bị hại – Hạ: "....."

Cẩn thận nghĩ kỹ lại, hình như quả thật giống như vậy nha.

Nhưng là, Tạ ảnh đế tại sao lại muốn vẽ loạn mặt hắn? Chẳng lẽ do ảnh đế ganh tị với vẻ đẹp trai của hắn?

Bị chính suy nghĩ của mình dọa cho ngây người, Phương Hạ nhất thời quên luôn phải diễn tiếp như thế nào.

"Đừng diễn nữa" Bạch Chỉ cười đau bụng "Rửa chén đi rồi lại đây ăn hoa quả"

Hôm nay thời tiết tốt, xung quanh không khí trong lành, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời đầy sao.

Bạch Chỉ ngồi cùng mọi người trong sân ngắm sao một lúc, thừa dịp mọi người không chú ý, cậu cầm di động trốn vào trong phòng, cậu đang cân nhắc có nên nhắn cho kim chủ báo tình huống bên này một chút không.

Trước giờ chưa từng đảm nhận công việc đặc thù như thế này, mặc dù đối phương không nói tới yêu cầu gì, nhìn qua cùng cực kỳ dễ nói chuyện, nhưng mà dù sao cũng là một nhiệm vụ lớn, trong lòng cậu có chút không chắc chắn.

Bạch Chỉ do dự trong chốc lát, vẫn là quyết định hỏi một chút về yêu cầu của vị kim chủ phu nhân này.

Kết quả đối phương nói với cậu không có yêu cầu gì, tùy cậu phát huy.

Bạch Chỉ: "...."

Bỏ ra 500 vạn, lại không có bất kỳ yêu cầu nào, tùy cậu phát huy.....

Bạch Chỉ nghĩ nghĩ lại thấy áy náy, chột dạ: [Không thì cháu vẫn nên đem tiền này trả lại cho ngài đi]

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của kim chủ phu nhân liền đánh tới.

"Làm sao vậy? Tư Cẩn làm khó con sao?" Giọng nói của kim chủ phu nhân tràn ngập thân thiện, lập tức khiến cho tâm tình đang bất an của cậu trầm tĩnh lại.

"Không có, không có" Bạch Chỉ lắc đầu "Cháu chính là cảm thấy khó có khả năng giúp được gì, nhận nhiều tiền như vậy cũng không hợp lý"

"Là do lần trước dì chưa nói rõ ràng" Chu nữ sĩ cười lên, ngữ khí ôn hòa giải thích "Dì cùng tiên sinh công tác đều đặc biệt bận rộn, đối với đứa con này thân cận cũng chỉ là chú ý đến tính cách cùng giáo dục, còn về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cơ hồ là chẳng quan tâm."

"Này đều là thất trách của bậc làm cha làm mẹ như dì, dì cũng không muốn tìm lý do biện hộ cho mình. May mắn chính là hiện tại có cơ hội sửa sai, dì chỉ mong con có thể tận hết khả năng chiếu cố đứa nhỏ nhà dì một chút" Chu Khả tự giễu cười, "Đương nhiên, có thể hiện tại hắn cũng không cần chúng ta chiếu cố nữa rồi"

Bạch Chỉ nắm chặt di động, không nói gì.

Chu Khả cả buổi đều dùng ngữ khí thương lượng: "Coi như là thỏa mãn chút tư tâm này của dì, trong khoảng thời gian quay chương trình này, con giúp ta chiếu cố Tư Cẩn nhiều một chút nhé, được không con?"

Đối phương đã nói đến mức này, Bạch Chỉ cũng không tiện tiếp tục cự tuyệt. "Vậy cháu trước nhận nhiệm vụ này, nếu ngài xem chương trình thấy không hài lòng, có thể tìm cháu lấy tiền lại nhé"

Đầu bên kia ngẩn người chốc lát, lập tức nở nụ cười: "Vậy con cần phải phí tâm nhiều rồi"

Cuộc gọi chấm dứt, Bạch Chỉ ngây người vài giây, sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, ôm gối đầu ở trên giường lăn qua lăn lại.

A a a, tại sao vừa nãy mình có thể nói muốn trả tiền lại, đó chính là 500 vạn!!!

Chỉ cần da mặt mình đủ dày, vậy 500 vạn đó chính là của mình rồi!!!

Không được, mình cần phải biểu hiện thật tốt, cố gắng 1 đồng cũng không cần phải trả về!!!

Chính là mình cần phải làm gì để không làm......thất vọng 500 vạn này đây??

Trong phòng, Bạch Chỉ nằm trên giường không ngừng lăn lộn: "A a a, mình đến tột cùng phải làm cách nào để chiếu cố thật tốt Tạ lão sư đây!!"

Ngoài cửa, Tạ Tư Cẩn đột nhiên dừng chân. Xuyên qua khe cửa được khép hờ, anh thấy Bạch Chỉ đang ở trên giường lăn lộn, trên mặt vừa có nét buồn rầu lại mơ hồ có chút hưng phấn.

Tạ Tư Cẩn đối với vẻ mặt này vô cùng quen thuộc, lúc trước vì để diễn tốt vai Hà Gia Thụ, đã từng vô số lần nghiên cứu mỗi thay đổi nhỏ của nét mặt này.

Đó chính là khi nhận được tin tức về người con gái mình thích, bên ngoài giả vờ mạnh mẽ trấn định, trong lòng lại ẩn vô vàn tình cảm.

Anh chính là thật không nghĩ đến, Bạch Chỉ......

Bạch Chỉ đối với anh lại có suy nghĩ này sao?

Đáng tiếc anh không thể đáp lại.

Tạ Tư Cẩn trầm mặc nửa ngày, xoay người đi sang hướng đối diện.

........

"Lão Tạ, thật không thích hợp nha" trong sân, Lục Hòe thấy Tạ Tư Cẩn cứ đi qua đi lại, líu lưỡi nói " Đi WC nhanh như vậy sao? Hay là ngày mai làm chút bánh nhân rau hẹ cho cậu ăn bồi bổ nha"

Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "Anh ăn qua rồi?"

Lục Hòe: "...."

Lục Hòe bị chọc tức muốn ói máu, người này quá âm hiểm giả dối, nói ngược trở lại.

Tạ Tư Cẩn oán xong người lại nói: "Có chuyện muốn làm phiền anh"

Lục Hòe: "Chuyện gì a?"

Tạ Tư Cẩn: "Tôi muốn anh cùng Bạch Chỉ đổi phòng"

"Ể, không dễ vậy đâu nga" Lục Hòe âm dương quái khí "Cậu cuối cùng cũng nhớ đến Hòe ca tốt nhất rồi sao?"

Tạ Tư Cẩn chịu nhục: "Cho nên anh đổi sao?"

"Phải làm sao bây giờ, tôi không muốn đổi đâu" Lục Hòe cười tủm tỉm.

"...." Tạ Tư Cẩn nhíu mày "Anh muốn thế nào mới đồng ý đổi đây?"

Lục Hòe: "Cậu nói trước cho tôi biết, vì cái gì cậu muốn đổi phòng?"

Tạ Tư Cẩn mặt không biểu tình, lặp lại câu Lục Hòe vừa nói: "Bởi vì tôi cuối cùng cũng nhớ đến Hòe ca tốt nhất"

Lục Hòe: "Nịnh tôi cũng vô dụng thôi, muộn rồi"

Tạ Tư Cẩn nói thêm: "Tôi sẽ hát một ca khúc của anh"

"Thật sự?" Hai mắt Lục Hòe sáng rực lên.

Bên ngoài chỉ biết Tạ Tư Cẩn diễn xuất tốt. Nhưng trên thực tế anh có khả năng ca hát lay động lòng người.

Là một nhạc sĩ có tiếng truy phủng được nhiều ngôi sao ca nhạc trong giới, Lục Hòe không quan tâm đến âm vực của ca sĩ, chuẩn âm, nhả lời, v..v... Trong mắt hắn những điều này điểu là kiến thức cơ bản của một người ca sĩ.

Điều mà hắn truy tìm là một người mà từ trên những nền tảng âm nhạc cơ bản đó lại có thể cất tiếng hát làm lay động làm người.

Trên thế giới, người ca hát dễ nghe có cả một bó to, có người ca hát không một lỗi nào để chê, nhưng chính là vẫn cảm thấy vẫn có chút nhạt nhẽo vô vị, thiếu thiếu một chút gì đó. Đó chính là bởi vì không trút tình cảm vào, không tạo được cảm xúc.

Cố tình Tạ Tư Cẩn có điều này.

Không biết có phải là do anh làm diễn viên khả năng cảm nhận và truyền đạt cảm xúc của anh vô cùng tốt, khi Tạ Tư Cẩn cất tiếng hát hoàn toàn không giống những người khác. Mặc kệ là vui hay là đau thương, chỉ cần anh cất giọng, liền tạo được cảm xúc, làm cho người nghe không thể tự kiềm chế mà phải đắm chìm trong bài hát đó.

Đáng tiếc Tạ Tư Cẩn không có hứng với ca hát,vô duyên vô cớ lãng phí thiên phú.

Lúc trước Lục Hòe me cơ hội hợp tác đã lâu mà không có, hiện tại được người ta tự dâng đến.

Lục Hòe vỗ đùi, hưng phấn nói: "Thành giao!"

Vì thế, khi Bạch Chỉ đi ra, Lục Hòe liền hướng cậu cười tủm tỉm: "Bạn nhỏ Bạch à, có thể phiền cậu một việc được không?"

Bạch Chỉ nghiêng đầu: "Việc gì ạ?"

Lục Hòe: "Chúng ta có thể đổi phòng một chút không?"

"Còn có loại chuyện tốt này ạ?" Bạch Chỉ kinh hỉ tròn mắt, không nói hai lời chạy nhanh vô kéo vali hành lý sang phòng bên cạnh.

Lục Hòe: "....."

Ể, phản ứng này so với trong suy nghĩ của hắn hình như không giống nhau nha.

Hắn cho rằng là Tạ Tư Cẩn có chuyện bức ép không muốn cùng Bạch Chỉ ngủ cùng nhau, nhưng mà hiện tại tình huống không giống như vậy nha?

Trong phòng bên cạnh, Bạch Chỉ ngồi phịch trên giường, thở dài một hơi: "Vẫn là ngủ với cậu thoải mái hơn"

Phương Hạ: "Cậu nói vậy người xem sẽ hiểu lầm đó"

Bạch Chỉ: "Hiểu lầm tui với cậu ngủ qua?"

Phương Hạ: "Hiểu lầm cậu đã ngủ với Tạ Tư Cẩn"

"...." Bạch Chỉ cầm gối đầu ném qua "Cậu vẫn là câm miệng đi"

Cậu tuy rằng không bài xích cùng Tạ Tư Cẩn ở chung một phòng, nhưng mà để cậu cùng khách hàng đối mặt 24 giờ thì có hơi quá sức, cậu sẽ nhịn không được theo bản năng đi chăm sóc người ta. Hơn nữa, cố tình cậu không thể vội vã giúp đỡ quá nhiều, nếu không sẽ càng nhanh bị lộ, thất bại phút chốc.

Tốt hơn hết vẫn là đem công tác cùng sinh hoạt cá nhân tách ra.

Bạch Chỉ cảm thán, ở trong nhóm chat nhỏ bốn người bọn họ gửi một tin nhắn thúc giục Tạ Tư Cẩn ngủ: "Tui ngủ đây, mọi người cũng ngủ sớm một chút đi ~~"

Thêm một icon chúc ngủ ngon.

Tạ Tư Cẩn không phản hồi lại tin nhắn.

Bạch Chỉ cũng không để ý, dù sao nhiệm vụ hôm nay của cậu đã hoàn thành rồi. Cậu đọc tiểu thuyết một lúc, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay chuẩn bị ngủ.

Nửa giờ sau, Tạ Tư Cẩn tắm xong đi ra mới trong nhóm chat hồi âm: "Được"

Bạch Chỉ không phản hồi lại.

......

Sáng sớm ở nông thôn mang theo khí lạnh cùng sương sớm, mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời phía đông, Bạch Chỉ đã sớm rời giường.

Trong sân chỉ mới có mình cậu thức dậy, Bạch Chỉ mặt áo T-shirt rộng, lắc lư tuần tra một vòng vườn rau, thuận tay bắt mấy con sâu nhỏ đang gặm lá cây, lại ra chuồng gà cho bé gà trong đó ăn sáng.

Sau khi rửa mặt xong, cậu ngồi bên vườn, nổi hứng lấy di động ra live.

[Mọi người buổi sáng tốt lành, cho mọi người xem mặt trời mọc ở vùng quê nè!]

Bạch Chỉ mở live, thời gian mới sớm tinh mơ, nên người ở trong phòng live ít hơn ngày thường rất nhiều.

[Nhìn xem tui đã nhìn thấy được cái gì này! Chim dậy sớm có trùng ăn không sai mà!]

[Quá sớm rồi, không có nhiều người, xem ra tui có thể độc chiếm tuyệt thế dung nhan của con trai Bạch! *trộm*]

[Nằm mơ, còn có tôi nha. Bất quá, làn da của con trai Bạch cũng quá tốt! Trắng mịn không tỳ vết luôn]

[Sao mới sáng sớm như vậy đã trực tiếp rồi nha? Không phải tổ tiết mục báo là buổi chiều sao?]

"Này không tính là phát sóng trực tiếp, tui chỉ tùy tiện live thôi" Bạch Chỉ cười "Ngày hôm qua tui có nhìn thấy có người nói muốn nhìn mặt trời mọc, không biết bạn đó có trong đây không?"

[A ô ô! Tôi đây!! Bạch bảo bảo quá tốt rồi!! Gần đây tôi toàn phải trực ca đêm, đã rất rất lâu rồi chưa thấy qua ánh mặt trời. QAQ]

[Thật tốt quá, mới nhận ra, tui cũng rất lâu không thấy mặt trời mọc. Nhưng lý do là...do tui ngủ nướng_(:з"∠)_】

[Ha ha ha ha ha ha ha rất chân thật, có thể ngủ lại tuyệt nhiên không dậy sớm]

[Lúc này còn chưa đến 7 giờ, lúc này rời giường cũng quá giỏi rồi. Hihi, là tui nói chính mình]

[Trộm hỏi một chút, Tạ công tử rời giường chưa?]

"Tui cũng không biết, tui thay mọi người nhìn lén một cái nha" Bạch Chỉ cầm di động hướng về phía bên ngoài phòng Tạ Tư Cẩn, bức màn che kín không kẽ hở, hẳn là vẫn chưa rời giường.

[Bảo bối à, đi vào xem! Chúng tôi muốn xem giường chiếu của Tạ công tử!]

[Giường chiếu giường chiếu! Cầu Bạch Chỉ mang nhóm chúng tôi trải nghiệm góc nhìn bạn gái]

Bị fan Tạ Tư Cẩn xem thành người công cụ, Bạch Chỉ cũng không sinh khí, chỉ lắc đầu: "Tui không vào được"

[Vì cái gì nha? Hôm qua không phải hai người ở chung một phòng sao?]

[Ngửi thấy mùi bát quái, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?]

"Không có chuyện bát quái đâu, tui cùng Lục Hòe lão sư đổi phòng mà thôi" Bạch Chỉ chịu không nổi một đám nữ hài tử cầu xin, bất đắc dĩ nói, "Tui đây sẽ giúp mọi người tới ngoài cửa nhìn xem"

Bạch Chỉ cầm tay nắm cửa, tựa hẳn người lên trên cửa nghe động tĩnh của người bên trong, chờ một hồi lâu vẫn không nghe được gì. Ngay tại lúc cậu chuẩn bị rời đi, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra từ bên trong.

Điểm tựa dưới thân không còn, Bạch Chỉ bị bất ngờ không kịp đề phòng cả người ngã vào ngực người đối phương.

Dưới tay là xúc cảm ấm áp quên thuộc, còn có thể ngửi được cả mùi gỗ nhàn nhạt.

Bạch Chỉ ngầng đầu, chạm phải ánh mắt còn mang theo chút mơ màng của Tạ Tư Cẩn.

Nam nhân tựa hồ là mới rời giường, mặc một chiếc T-shirt màu trắng, vừa rồi bị cậu đυ.ng vào, cổ áo bị xô lệch một chút, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh mê người.

Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ phác họa sắc nét gương mặt anh, dưới cằm còn nhô ra vài cọng râu, so với vẻ mặt cẩn thẩn ngày thường lúc này lại nhiều hơn mấy phần thản nhiên, không phòng vệ.

Hormone nam nhân mạnh mẽ tán loạn, anh tuấn lại mê người, tràn ngập hơi thở người phàm.

Không có bất kỳ ai có thể cưỡng lại lực sát thương cực đại này. Ngắn ngủi hai giây, đạn mạc đã điên cuồng bùng nổ mạnh, người trong phòng trực tiếp cọ cọ tăng lên một mảng lớn.

[A a a a a a a a a a a!! Mị chỉ có thể nói làm tốt lắm! Bốn bỏ lên năm chính là mị đã được nằm trong ngực Tạ công tử!!]

[Ô ô ô đây là tui được nhìn trực tiếp miễn phí sao? Xúc cảm lão công thật tuyệt!!]

[Móa, Tui chịu được, tui ổn lắm!! Cảm ơn Bạch Chỉ!!!]

[Nếu lão công phát hành ảnh chân dung, tui tuyệt đối bao sỉ mua hết!!]

Thời gian dường như đã trôi qua thật lâu, lại như chỉ vừa trải qua giây lát.

Bạch Chỉ phục hồi tinh thần lại, vừa lui về sau vừa cúi đầu giải thích: "Thực xin lỗi thực xin lỗi! Tui chỉ là muốn đến xem thử, thật có lỗi, không cẩn thận đυ.ng phải anh"

Tạ Tư Cẩn liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, đây là do tối hôm qua sau khi bị anh cự tuyệt, cho nên cậu mới sáng sớm đã đứng trước cửa chờ anh?

"Là do tôi mở cửa," Tạ Tư Cẩn nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng chần chờ mãi lời vẫn không nói ra được, liền bước ra ngoài.

Bạch Chỉ vội vàng lùi lại nhường đường, đầu cúi thấp gần như muốn dán sát vào ngực. Nhưng không có bất kỳ ai trên mạng quan tâm cậu xấu hổ như thế nào, mọi người đều tập trung quỳ liếʍ nhan sắc nam thần.

[A a a giọng trầm của nam thần gϊếŧ chết mị rồi!!]

[Bạch Chỉ, cậu có thể hướng camera lên trên không a!! Ô ô ô, tui muốn xem trực diện lão công!!]

[Khụ khụ, nhỏ giọng thôi cô gái, như vầy cũng tốt rồi, xem nửa người dưới có thể.....]

[Nửa người dưới có thể]

[Nửa người dưới có thể +1]

[Ể, tui sao lại biến vàng rồi?]

Bạch Chỉ còn đang cúi đầu tự bế, nhưng ngay sau đó, người đang đi vào nhà tắm lại đột nhiên vòng trở về.

Tạ Tư Cẩn đứng trước mặt Bạch Chỉ đột nhiên nói: "Cậu rất sợ tôi?"

"Không có a" Bạch Chỉ thốt ra.

Cậu quả thật không có sợ Tạ Tư Cẩn, chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ mà thôi, lúc này mới lộ ra có chút khẩn trương.

Nam nhân vốn dĩ hơi nhíu mày nháy mắt giãn ra.

Hai người cứ như vậy đứng giữa hành lang, ban mai xuyên qua tầng tầng cửa kính chiếu lên hai người.

Một người thành thục tràn ngập mị lực nam nhân, người kia lại là thiếu niên tràn ngập khí chất thanh xuân, bọn họ đồng thời mặc T-shirt trắng, im lặng nhìn nhau vô hình chung lại hài hòa một cách kỳ lạ.

Bạch Chỉ giật giật ngón chân: "...."

Hức, xấu hổ quá à.

Tạ Tư Cẩn sao không nói lời nào hết vậy?

Sao cứ nhìn cậu như vậy hoài? Là muốn nói gì nữa sao?

Bạch Chỉ sợ nhất chính là tình huống trầm lặng giữa người với người. Nên là nếu người khác không nói lời nào, chính cậu phải vắt hết óc nói cái gì đó.

Cậu nhìn Tạ Tư Cẩn, vội vàng mở miệng: "Vậy tui đi trước nha, cần chuẩn bị bữa sáng rồi"

"Tôi ngày hôm qua không phải nhằm vào cậu" Tạ Tư Cẩn đột nhiên nói.

"A?"

Bạch Chỉ mờ mịt ngẩng đầu, nhất thời không phục hồi tinh thần được.

Tạ Tư Cẩn: "Sở dĩ đổi phòng là bởi vì tôi và Lục Hòe muốn thương lượng về chuyện phối nhạc sắp tới"

Anh không phải là người có thói quen giải thích chuyện của mình với người khác. Nhưng bởi vì chính mình đổi phòng, liền làm bé con này cả đêm tinh thần không yên, mới sáng sớm còn đứng trước cửa phòng anh tự trách, anh có chút băn khoăn. Vậy nên, nếu anh đưa ra được một cái cớ hoàn mỹ, như vậy Bạch Chỉ sẽ không thương tâm nữa nhỉ?

Nhưng mà anh không ngờ là, sau khi Bạch Chỉ nghe xong lời anh nói, chuyện đầu tiên cậu làm là cúi đầu xem điện thoại.

Xem điện thoại?!

Tạ Tư Cẩn nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng nói gì, liền thấy trên màn hình điện thoại của Bạch Chỉ đạn mạc chi chít che kín đến không một kẽ hở.

[Cái gì? Cái gì thế này? Các người tối hôm qua làm sao vậy? Sao lại phải đổi phòng? Tui không tin là vì thảo luận công việc]

[Tại sao muốn để tui nhìn thấy điều này! Tui khuyên tổ tiết mục không cần không biết suy xét, một chương trình tống nghệ mà thôi, đừng để tui thấy cái gì mà drama này nọ nha!]

[A a a a chương trình khi nào mới chiếu? Đáng ghét, muốn được xem tập đầy đủ]

Bạch Chỉ luống cuống tay chân tắt trực tiếp, khó khăn lắm mới lựa được lời: "Tạ lão sư....tui tui mở livestream, vừa rồi....mấy fan trên mạng nói muốn....tui tới nhìn thử xem anh rời giường chưa thôi"

Tạ Tư Cẩn: "...."

Tạ Tư Cẩn lại lên hotsearch.

Ngắn ngủi mười phút, tiêu đề #Nhân gian Tạ Tư Cẩn# kèm theo [Bạo] phía sau.

Điểm vào chính là một tấm hình, fan Holmes trong phòng phát sóng buổi sáng chụp được khoảnh khắc nhan sắc thần tiên mới rời giường ngắn ngủi hai giây này.

Chỉ hai giây, nhưng ánh sáng, góc nhìn, kết cấu đều không chê vào đâu được, chất lượng cao như được cắt ra từ phim điện ảnh. Ánh mắt Tạ Tư Cẩn nhìn thẳng vào ống kính làm cho người xem sinh ra loại thị giác ngôi thứ nhất, tự mình trải nghiệm cảm giác đang ở trong l*иg ngực anh.

Bức hình này vừa xuất hiện, lập tức bị nhóm fan bạn trai, bạn gái ồ ạt truyền nhau đăng lại, nhanh chóng lan truyền rộng rãi.

Đồng dạng còn có fan tác phẩm xen vào góp vui.

[Tạ công tử hôm nay làm việc: Nhân gian Tạ công tử, ngôi sao trên bầu trời *Cửu cung cách*]

Người này còn ở khu bình luận đặc biệt chỉ đích danh @Bạch Chỉ, cảm ơn cậu cung cấp ảnh.

Bạch Chỉ: "...."

Ngài đem mấy cái @ này xóa đi, tui liền đích thân đến cảm tạ ngài.

Bạch Chỉ không đành lòng nhìn tiếp, buông điện thoại xuống cùng mọi người chuẩn bị điểm tâm sáng.

Cùng lúc này, một tiêu đề lặng lẽ đi lên bảng hotsearch.

#Tạ Tư Cẩn cùng Bạch Chỉ bất hòa?# [Mới]

Ở trên diễn đàn đã có vài người sớm thảo luận, còn tổng kết ra mấy điều tự cho là manh mối.

[Xem sjs phát sóng trực tiếp có cảm giác xsj thật ra không thích bz a, Weibo cũng không theo dõi, trên tàu điện ngầm gặp mặt cũng che giấu thân phận, còn cố ý đút người ta ăn dâu tây chua như vậy, biết bz cùng mình ở chung một phòng lại khiến cho người ta đổi phòng. Cố tình người nào đó không biết xấu hổ tự mình sáp tới, muốn cọ nhiệt độ, khinh bỉ, ghê tởm]

sjs = Si Jie Shi <Ẩm thực bốn mùa>

[Tôi cũng sớm muốn nói! Đáng tiếc duyên người qua đường của Bz tốt lắm, tôi sợ mọi người nói tôi hắc hắn]

[Lầu trên bình luận tốt lắm, này không phải gần hai năm nay ra sức tẩy trắng sao, các người nhìn xem chuyện xấu hồi mới vào giới của Bz, nhận quà của fan, bồi đầu tư ăn cơm, chụp một đống hình thương mại, cười chết mất, đống ảnh đó trông chả ra làm sao, so với bộ dáng hiện tại thiếu niên dương quang ôn hòa kém xa]

Sau khi ăn xong điểm tâm, Bạch Chỉ nhận được điện thoại của quản lý Lưu Nhất Hải: "Cậu sao lại thế này? Nghe nói cậu cùng Tạ lão sư xảy ra mâu thuẫn?"

Tạ Tư Cẩn đang ngồi điềm tĩnh bên cạnh cậu, chưa kể hồi nãy còn giựt hai trái cà chua bi trên tay cậu nữa.

Bạch Chỉ liếc mắt nhìn Tạ Tư Cẩn một cái, có chút buồn bực: "Chúng em xảy ra mâu thuẫn? Em làm sao biết được?"

"Có phải cậu chọc anh ta không?" Lưu Nhất Hải khẩn trương nói "Theo lý thuyết không đúng lắm, cậu không phải loại người như vậy, Tạ lão sư lại thân sĩ, sẽ không cố ý khó xử người khác"

Chẳng lẽ chính mình trêu Tạ Tư Cẩn mất hứng?

Bạch Chỉ thật sự hồi tưởng lại một lần, vẫn không nhớ được điều gì, Tạ Tư Cẩn liền lên tiếng trước.

"Không có"

"A? Vâng" Bạch Chỉ từ bỏ tự hỏi, nói với người bên kia điện thoại "Tạ lão sư nói chúng em không có xảy ra mâu thuẫn"

"Vậy là tốt rồi" Lưu Nhất Hải nhẹ nhàng thở ra "Nếu không có, chúng ta liền làm tốt quan hệ xã hội"

Bạch Chỉ mở Weibo, muốn nhìn thử xem trên mạng đã nói cậu thành cái dạng gì.

Năm xưa mà gặp chuyện hắc kiểu này, công ty đều sẽ mặc kệ cậu, làm cậu phải tự thân ra trận giải quyết vấn đề.

Nhưng hai năm nay Bạch Chỉ cũng tạo ra được chút thành tích, hiện tại chiến trận cơ bản đã được fan của cậu khống bình.

[Tui còn nghĩ chuyện gì, kết quả cũng chỉ có nhiêu đó manh mối? Cảm ơn đã nhắc nhở rằng Tạ lão sư đã đút dâu tây cho Bạch Chỉ]

[Cười chết, người ta chính chủ đều giải thích nói đổi phòng là do nhu cầu công tác, các người còn cắn chặt không buông suy đoán này nọ. Chẳng lẽ các người mới là Tạ Tư Cẩn sao?]

[Cả giới giải trí đều biết Tạ lão sư rất ít khi follow người khác, huống hồ đây mới là ngày thứ hai nhận thức nhau, nói không chừng người ta còn không nhớ đến mấy chuyện này]

[Còn có, Bạch Chỉ năm đó chụp một đống ảnh thương mại kém chất lượng là công ty muốn cậu ấy chụp, quà của fan cũng là do công ty nhận, gặp nhà đầu tư cũng là công ty bắt cậu ấy đi. Bạch Chỉ cũng là người bị hại, ok? Cậu ấy lúc trước tốn rất nhiều sức lực mới có thể cùng công ty hủy bỏ hợp đồng, các người tất cả đều không biết cái khỉ gì, kết quả lúc này lại ngồi đây vô căn cứ mà bôi đen cậu ấy]

Ha, hiện tại bình xịt cũng không được.

Nhớ lại thời kỳ đầu cậu mới vào vòng, còn có nhiều lời nguyền rủa cả nhà của cậu chết hết, gửi cậu ảnh P di ảnh, đem ảnh cậu đi AI so sánh nói là phẫu thuật thẩm mỹ. Hắc liêu kiểu này so ra trông có vẻ hời hợt không đến nơi đến chốn, bị fan của cậu mắng vài câu liền không nói được nữa.

Bạch Chỉ rời khỏi hotsearch, lười nhìn đến. Cùng lúc đó, Weibo có thông báo.

Một giây trước, Tạ Tư Cẩn đăng một tin: [Đừng bịa đặt, thật sự là không nhớ, đem @Bạch Chỉ tức giận bỏ đi rồi là muốn tôi ăn không khí sống sao?]

Bạch Chỉ nhìn trang chủ Weibo, phát hiện cậu cùng Tạ Tư Cẩn đã follow lẫn nhau.

Weibo của Tạ Tư Cẩn cơ bản đều là thương mại hợp tác, gần nhất là phòng làm việc của Tạ Tư Cẩn trình bày lý do hoãn thời gian chiếu, anh cũng chỉ là lạnh như băng share lại.

Một lần Tạ Tư Cẩn phát Weibo mang tính cá nhân là năm trước anh ở sa mạc quay phim, tự mình chụp một bầu trời đầy sao.

Nhóm fan đều nghĩ rằng Weibo Tạ Tư Cẩn đều do nhân viên côn tác quản lý, cho đến hôm nay........

[Trời, Weibo của anh hóa ra là tự mình quản lý sao!]

[Móa, tuyên truyền của bản thân thì không thèm quan tâm! Đến phiên người ta anh lại hăng hái như vậy!]

[Ha ha ha ha ha ha cười chết, khuất phục trước mỹ thực]

[Sống trên đất người không thể không cuối đầu]

[Có lời muốn nói, tuy rằng lời này không xấu, nhưng tổng lại vẫn cảm thấy có chút là lạ]

[Là lạ + 1]

[Thậm chí là có điều muốn nghĩ đến..........]

Bất kỳ ai cọ nhiệt độ Tạ Tư Cẩn mà không bị xé một trận tinh phong huyết vũ?

Fan Bạch Chỉ giống hệt minh tinh nhà mình, đều nhu thuận hiểu chuyện, lập tức xếp hàng lên tiếng tỏ rõ "không có khả năng."

[Không có không có, con trai Bạch của chúng tôi đối với Tạ lão sư rất là kính nghiệp, mọi người tập trung chú ý vào chương trình, không kéo quá nhiều chuyện ngoài lề, cảm ơn mọi người!]

[Tạ lão sư là tiền bối vĩ đại, thỉnh mọi người tôn trọng đương sự, không cần bẻ cong tình hữu nghị thuần khiết của hai người họ]

[+1 không cần bẻ cong. Tạ lão sư chỉ đơn thuần là muốn thắt chặt tình nghĩa để cọ cơm thôi]

Fan Cẩn:????

Cái quể gì vậy, sao các người còn khẩn trương hơn tụi tui vậy? Tụi này còn chưa lên tiếng gì mà? Chẳng lẽ đường đường ảnh đế tụi này lại không xứng với Bạch Chỉ sao?

♡♡♡____________♡♡♡

Y Trân: Edit chương này cảm thấy antifan thật đáng sợ. Hi vọng mỗi sao đều sẽ có được một đội fan dễ thương như bé Bạch, chỉ cần quan tâm sao nhà mình ăn no ngủ ấm, tập trung vào tác phẩm, tôn trọng quyết định của sao. Chỉ cần một ngày họ vẫn chưa phản bội lại đều đã khiến bạn thần tượng thì mãi yêu họ nhé, tin tưởng vào trái tim mình đã chọn đúng người để yêu. Giữ vững sơ tâm. Không vì dưa lề đường mà rời bỏ.