Lại qua mấy ngày, kết quả thử vai "Tà không thắng chính" vẫn chưa được thông báo, nhưng quảng cáo cho Di động Cơ Quang của Bạch Chỉ thì đã được công bố.
Để quảng bá mẫu điện thoại mới ra mắt, Di động Cơ Quang đầu tư rất nhiều để tuyên truyền.
Quảng cáo xuất hiện ngập tràn trên các đường phố lớn, trên TV điện thoại và các cao tốc, sân bay, nơi nào cũng có thể nhìn thấy hình ảnh quảng cáo của Bạch Chỉ.
Nhờ lần quảng cáo này, Bạch Chỉ nhận được lời mời hợp tác của nhϊếp ảnh gia Quý Phong.
Ban đầu khi nghe tin từ Tạ Tư Cẩn, Bạch Chỉ phải xác nhận lại: "Tìm em thật ư?"
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi giúp cô ấy thôi, không cần vì nể mặt tôi mà miễn cưỡng đồng ý", Tạ Tư Cẩn nói thản nhiên, "Không muốn thì cứ từ chối."
"Không đâu không đâu." Bạch Chỉ liên tục lắc đầu, "Không phải em không muốn, chỉ hơi tò mò thôi ạ."
Quý Phong, nữ nhϊếp ảnh gia lừng lẫy trong giới thời trang, các bộ ảnh của các thương hiệu thời trang quốc tế lớn hầu như đều phải qua tay cô.
Trong giới vẫn luôn có câu nói, nếu bạn chưa được chụp cho Quý Phong, tức là bạn chưa đủ nổi tiếng.
"Vậy tôi nói với cô ấy." Tạ Tư Cẩn cúi đầu gửi tin nhắn.
Tính cách Quý Phong trước giờ luôn hấp tấp, một ngày trước mới nhận phản hồi, giữa trưa hôm sau đã đến, đi cùng cô còn có một nữ diễn viên trẻ tên là Từ Trân.
Quý Phong tính cách luôn luôn hấp tấp, trước một ngày tiếp đến tin tức, giữa trưa ngày thứ hai đã đến, cùng nàng cùng đi còn có một cái gọi Từ Trân tiểu hoa đán.
Từ Trân dường như khá ngại ngùng, sau khi tới không nói lời nào, chỉ là vẫn luôn nhìn bọn họ cười.
Quý Phong còn hướng ngoại hơn so với tưởng tượng, đôi mắt dưới kính râm quét qua, không chút ngại ngần mà đánh giá người khác.
Không hổ là nhϊếp ảnh gia hàng đầu trong giới, một ánh nhìn cũng mang theo khí thế mạnh mẽ.
Bạch Chỉ giúp hai cô đem hành lí lên lầu, nhân tiện giới thiệu qua một chút về gian phòng.
Lần này bốn người đàn ông bọn họ ngủ chung, hai cô gái Quý Phong và Từ Trân nghỉ lại ở đây.
"Ga trải giường đều mới, hai người cần gì thì nói với em." Bạch Chỉ không nán lại phòng của nữ giới lâu, đặt hành lí xuống rồi chuẩn bị rời đi.
Quý Phong không nói gì, nhưng Từ Trân lại nhỏ giọng hỏi một câu: "Bốn người các cậu ngủ chung à?"
"Ừ." Bạch Chỉ nghĩ đối phương thấy ngại bèn nói thêm, "Trước đây chúng tôi cũng ngủ cùng nhau rồi, rất rộng rãi."
Nghe đến câu "cũng ngủ cùng nhau rồi", mắt Từ Trân sáng rực lên.
Đến vế "rất rộng rãi" phía sau, ánh mắt cô lại tối đi.
Bạch Chỉ kinh ngạc bởi biểu cảm gương mặt phong phú của Từ Trân, thật sự ngưỡng mộ: "Thì ra đây là thực lực của nữ chính xuất sắc nhất của giải thưởng Bạch Ngọc Lan sao?"
Từ Trân phì cười, có phần ngượng ngùng: "Không có đâu."
Quý Phong từ sau khi đi vào vẫn nhìn cậu chằm chằm, bấy giờ cuối cùng cũng từ tốn nói một câu: "Bỗng nhiên cảm thấy, nếu chỉ chụp phong cách thanh xuân thôi thì lỗ quá."
Bạch Chỉ: "Dạ?"
"Cảm thấy cậu rất hợp phong cách làm vợ người ta." Quý Phong liếc nhìn chiếc tạp dề trên người Bạch Chỉ, chậc lưỡi, "Chị đây từ lâu đã muốn chụp một bộ ảnh, thiếu niên đầy sức sống mặc tạp dề ở nhà nấu cơm, sáng sáng tiễn chị ra cửa, buổi tối ngoan ngoãn chờ chị trở về.
Bây giờ mỗi ngày các chị gái đều mệt muốn chết, chỉ ước ao có một cục bông ấm áp như cậu ở nhà mà thôi."
Bạch Chỉ cũng là người diễn nhiều vai, lúc này phối hợp hỏi: "Em làm vợ, vậy ai làm chồng đây ạ?"
Quý Phong: "Thầy Tạ có thể miễn cưỡng làm bạn diễn một chút."
Bạch Chỉ: "..."
Cái này thì không cần đâu.
Ánh mắt Từ Trân lại sáng lên lần nữa.
Bạch Chỉ cười xua tay: "Chị đừng nói như thế với thầy Tạ nha, em sợ anh ấy..."
Quý Phong: "Sợ anh ấy mắng cậu?"
"Tôi mắng cậu ấy cái gì?" Giọng nói của Tạ Tư Cẩn từ phía sau truyền đến.
"Không có không có." Bạch Chỉ ngại muốn chết, vội vã xua tay, "Chị Quý Phong đùa thôi ạ."
Tạ Tư Cẩn không hỏi tiếp nữa, chỉ nhắc họ xuống ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Quý Phong để Bạch Chỉ chuẩn bị chụp bộ ảnh thứ nhất.
Ánh nắng buổi chiều rất mạnh, không thích hợp chụp ngoài trời, nhưng có thể chụp vài bức ở trong bóng râm, thêm chút nắng chói sẽ tràn ngập hơi thở mùa hè.
Bạch Chỉ ngồi ở dưới mái hiên, mặc áo phông và quần cộc ăn dưa hấu, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ, tràn đầy cảm giác thiếu niên.
"Đúng đúng đúng, tư thế này đẹp, rất có xúc cảm thiếu niên." Quý Phong cầm máy ảnh, chụp liền vài tấm.
"Xúc cảm thiếu niên ư." Bạch Chỉ hơi cảm thán, "Không ngờ em lại cưa sừng làm nghé như vậy."
"Cậu mới 22, vừa đúng tuổi." Quý Phong nhìn bức ảnh thì rất thoả mãn, không biết nhớ ra gì đó, lấy điện thoại di động ra nói, "cho cậu nhìn ảnh chị chụp Tư Cẩn hồi trước, xem có đủ trẻ trung không?"
Chà, ảnh của Tạ Tư Cẩn!
Khác với vẻ trầm lắng gọn gàng hiện tại, Tạ Tư Cẩn trong hình còn rất trẻ, mặc áo sơ mi trắng và quần bò, thời khắc cụp mắt nhìn về phía ống kính, trong mắt mang theo nét kiêu ngạo, tuổi trẻ hiếu thắng.
Bạch Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy một Tạ Tư Cẩn như vậy, nhẹ nhàng khoan khoái mà lại mạnh mẽ, lôi cuốn mê người.
"Bướng bỉnh như này, thảo nào bao nhiêu năm rồi mà vẫn có nhiều em gái một lòng thủy chung." Quý Phong lại nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, "Nhưng cậu cũng không kém đâu, lần này chúng ta đổi góc máy, sóng sau đè bẹp con sóng trước này đi."
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: "Em làm sao mà sánh được với thầy Tạ chứ."
Bộ ảnh thứ hai, Quý Phong không muốn chụp đơn mà muốn tăng thêm yếu tố tương tác một chút.
Phương Hạ rất nhiệt tình: "Em đến nè đến nè, chị Quý muốn chụp kiểu gì?"
"Cậu cứ thoải mái phát huy trước đi." Quý Phong đỡ máy, cầm gương soi nhỏ trong tay, điều chỉnh điểm hắt sáng trên mặt Bạch Chỉ, nói: "Tự nhiên mà hay ho là được."
Tự nhiên mà hay ho?
Phương Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên cầm một miếng dưa hấu đập lên mặt Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: Phương Hạ???
Đcmm!
Vào khoảnh khắc miếng dưa mát lạnh mọng nước dính lên mặt, Bạch Chỉ hoàn toàn choáng váng.
Đương nhiên cậu sẽ không ngồi chờ chết, Bạch Chỉ lấy miếng dưa xuống ném về phía Phương Hạ.
Phương Hạ cúi người né đi, miếng dưa thì vẫn bay về phía sau, cuối cùng va "bốp" vào người Tạ Tư Cẩn.
Một vệt nước màu hồng nhạt thật dài thấm lên chiếc áo sơ mi trắng, miếng dưa rơi xuống đất.
Tạ Tư Cẩn: "?"
Lục Hòe: "Ui cha."
Bạch Chỉ: "..."
Phương Hạ: "..."
Toàn bộ thế giới đều im re.
Chỉ còn dư lại âm thanh bấm máy tanh tách của Quý Phong.
Im ắng một hồi, Bạch Chỉ và Phương Hạ cùng sực tỉnh, chạy vọt tới trước mặt Tạ Tư Cẩn, quỳ xuống:
"Thật sự xin lỗi ạ!!!"
"Em sai rồi!!!"
Nét mặt Tạ Tư Cẩn coi như bình tĩnh, không thấy vẻ tức giận, anh chỉ nhắc nhở một câu: "Chơi thì được, nhưng phải chú ý an toàn."
"Biết rồi ạ!!"
Đầu Bạch Chỉ và Phương Hạ cúi thấp hơn, y hệt học sinh tiểu học mắc lỗi.
Chờ Tạ Tư Cẩn đi rồi, hai vị bắt đầu lao vào ngắt véo tay nhau.
"Ai bảo cậu tránh đi!"
"Ai bảo cậu ném dưa vào người tớ!"
"Cậu ném tớ trước còn gì!"
Hai người này chí chóe náo loạn, Quý Phong hài lòng giơ dấu OK, tư liệu sống tới tay rồi.
Bạch Chỉ vẫn rất xấu hổ, đoán rằng Tạ Tư Cẩn có lẽ đã thay đồ xong, cũng đi theo về phòng.
Cậu không dám đi vào, bám vào bên cửa nói xin lỗi, còn đề nghị giúp đối phương giặt quần áo.
Tạ Tư Cẩn thay một chiếc áo phông, áo sơ mi bị bẩn khoác qua loa trên ghế.
Khi nghe lời nói kia, anh ngẩng đầu, lặp lại câu hỏi: "Cậu giặt cho tôi?"
"Vâng." Bạch Chỉ gật đầu, "Dù sao cũng do em làm bẩn, giặt sớm chắc sẽ sạch được ạ."
Sợ Tạ Tư Cẩn không tin, cậu lại nói thêm một câu: "Em giặt quần áo giỏi lắm đó!"
Tạ Tư Cẩn vốn định nói không cần, bỏ đi là được.
Nhưng không biết nghĩ tới điều gì, hầu kết lăn trượt, anh đổi giọng: "Vậy thì làm phiền cậu."
"Không phiền không phiền." Mắt Bạch Chỉ sáng lên, cậu cầm áo, trịnh trọng bày tỏ, "Là bọn em gây rắc rối cho anh mới đúng, em nhất định sẽ giặt sạch tinh tươm!"
Lúc Bạch Chỉ bưng chậu đi ra, cậu gặp Từ Trân ở cửa.
"Cậu muốn giặt quần áo sao?" Đối phương dường như hơi bất ngờ, "Trời nóng như thế, sao không để muộn chút hẵng giặt?"
Bạch Chỉ: "Trên áo dính nước dưa hấu, phải giặt luôn thì mới sạch được."
Từ Trân khẽ hít một hơi, dè dặt hỏi: "Vậy là cậu đang giặt quần áo cho thầy Tạ sao?"
Bạch Chỉ gật đầu: "Là của anh ấy."
Nhận ra vẻ mặt của đối phương hơi khác thường, Bạch Chỉ hỏi thêm một câu: "Sao vậy?"
"Không, không có gì!" Từ Trân giấu đầu hở đuôi lắc đầu, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người cậu.
Khi Bạch Chỉ giặt quần áo, cô gái kia cũng luôn đứng nhìn bên cửa, chốc chốc lại che miệng, cuối cùng thậm chí thà đứng ngoài chơi điện thoại chứ không đi vào nhà.
Bạch Chỉ hoàn toàn rối rắm, lẽ nào đối phương chưa thấy người khác giặt quần áo bằng tay bao giờ sao?
"Cô không sợ nắng nóng sao?"
"Không nóng."
Nhưng mà mặt cô đỏ rần rần kìa.
Bạch Chỉ không biết sự cố chấp của cô từ đâu mà ra, nhưng thoạt nhìn không dễ dàng lung lay.
Một lát sau, Tạ Tư Cẩn cũng ra đây, vị trí đứng vừa vặn chặn lại tầm mắt của Từ Trân.
Bạch Chỉ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bị con gái nhìn chằm chằm mình giặt quần áo thật kì cục.
"Giặt không sạch thì thôi, tôi có nhiều chiếc giống nhau lắm." Tuy rằng Bạch Chỉ giúp anh giặt quần áo rất tình thú, nhưng nhìn Bạch Chỉ bị phơi dưới mặt trời chói chang, anh lại đau lòng.
"Em giặt xong rồi!" Bạch Chỉ giơ áo lên, khoe thành quả lao động của mình với Tạ Tư Cẩn dưới nắng.
"Anh xem, không nhìn thấy dấu vết gì đúng không?"
Ánh nhìn của Tạ Tư Cẩn chuyển từ đôi mắt của Bạch Chỉ sang chiếc áo: "Ừ, rất sạch."
Giữa buổi chiều hè, hai người nhìn nhau dưới nắng trời, xung quanh rợp tiếng ve kêu, một bầu không khí rất tốt.
Bọn họ còn chưa kịp nói gì, phía sau đã truyền đến một tiếng "ầm" vang dội, là do Từ Trân đá vào bàn mà vấp ngã.
Bạch Chỉ lập tức tỉnh táo: "Cô không sao chứ?"
"Không có chuyện gì! Tôi không sao!" Từ Trân nhanh chóng đứng lên, cuống quýt nhặt điện thoại, "Hai người cứ tiếp tục!"
Bạch Chỉ: Tiếp tục?
Nhưng tiếp tục cái gì mới được? Cậu giặt xong quần áo rồi mà.
Tạ Tư Cẩn cau mày: "Cô ấy ở đây làm gì?"
"Em không biết." Bạch Chỉ cũng rất hoang mang, "Khi em giặt áo thì cô ấy đã tới rồi, mặt phơi nắng đỏ gay cũng không đi vào, còn nói mình không nóng, thật là kì lạ."
Kì lạ?
Tạ Tư Cẩn cười khẩy, kì lạ cái gì.
Người ta đang để ý cậu đấy.