Chương 4: Bà Mối Lục Giai Tuệ

“Thật sự không ngã bị thương chỗ nào đó chứ?”

Khương Vận định giơ tay kéo áo cô nhưng Hướng Du liền cười tránh đi: “Thật sự không sao, chỉ là mông hơi đau chút thôi.”

Lục Giai Tuệ nắm lấy tay cô, hứng thú nói: “Tiểu Du bây giờ cậu có phải rất vui không?”

Hương Du ngừng lại, nhìn Lục Giai Tuệ khó hiểu.

Thấy Hướng Du không hiểu, cô liền nháy mắt ra hiệu chỉ về hướng chiếc áo khoác trên người của Hướng Du.

Hướng Du vừa nhìn thì liền hiểu ra.

Cô đỏ mặt: “Cái này có gì mà vui chứ? Mình mất mặt chết đi được đó biết không?”

Nói đến đây, có thể sự xấu hổ vừa nãy lại ùa đến. Hướng Du vội bước nhanh đi về phía trước, trong lòng chỉ muốn mau chóng về tới phòng học.

Đi được mấy bước nhưng không thấy người bên cạnh đi theo.

Hướng Du quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Giai Tuệ với Khương Vận đứng cách đó không xa đang che miệng cười.

Cô còn nghe thấy Lục Giai Tuệ nói với Khương Vận: “Xấu hổ rồi.”

Nghe như thế, Hướng Du liền không muốn để ý đến hai người bạn xấu xa cười trên nỗi đau của người khác này mà tiếp tục cất bước chạy về phòng học.

“Giận thật rồi kìa.”

“Mau đuổi theo dỗ người ta thôi!”

“……….”

---------

Buổi tối.

Hướng Du bỏ chiếc áo khoác đồng phục vào chậu rửa mặt ngâm để tiện cho lát nữa giặt sạch.

“Giặt đồ à?”

Có tiếng người vọng tới, Hướng Du quay đầu lại nhìn, Lục Giai Tuệ đang cầm bàn chải đánh răng dựa người vào thành cửa sổ.

Hướng Du thu lại ánh nhìn, bưng chậu rửa mặt lên: “Cậu muốn đánh răng à? Thế cậu dùng trước đi.”

Lục Giai Tuệ đi tới nhìn một lượt: “Không, tôi chỉ xem cậu thôi.”

“Cậu rảnh quá hả?” Hướng Du đảo mắt với cô.

Lục Giai Tuệ còn chê chuyện chưa đủ lớn mà huýt sáo nói: “Cố lên nhé, vợ hiền.”

Nghe đến chữ này mặt của cô liền đỏ lên, vội vàng quay người đẩy Lục Giai Tuệ rời khỏi ban công.

Sau khi Lục Giai Tuệ đi, Hướng Du cho tay vào chậu rửa mặt rồi chà chà chiếc áo. Đột nhiên dừng tay lại.

Cô nhìn chằm chằm vào bọt nước trong chậu ngây người ra.

Vừa nghĩ tới chiếc áo này là của Tống Hoài Thời thì mặt cô lại đỏ lên.

Không biết trong đầu đang nghĩ điều gì mà cứ hiện lên bóng dáng của Tống Hoài Thời, cùng với nụ cười thoát ẩn thoát hiện của anh ta.

Bụp bụp-----

Một cái bong bóng trên mặt nước bị bể, kéo Hướng Du quay về với thực tại.

“Tĩnh Tĩnh, trên người cậu có mùi gì mà thơm thế?”

“Mùi? Sữa tắm đó.”

“Sữa tắm nhãn hiệu nào vậy, thơm quá!”

“Hi hi, bí mật, đây là đồ dùng đôi của mình với bạn trai mình đó.”

“Ây ây ây-------”

“………….”

Hướng Du nhìn chằm chằm vào cái áo trước mặt, tiếng trò chuyện trong phòng ngủ truyền tới, nội dung cuộc trò chuyện chiếm đầy cảm xúc của cô.

Cô lấy tay dính đầy bọt ra, rửa sạch sẽ rồi đi vào phòng.

Thấy cô đi vào, Lục Giai Tuệ thuận miệng hỏi một câu: “Giặt xong rồi sao?”

“Vẫn chưa,” Hướng Du hỏi, “Giai Tuệ mình nhớ cậu có một chai nước xã mới phải không? Chẳng phải cậu không thích mùi hương đó sao?”

“Ừm đúng vậy, sao thế?”

Hướng Du: “Bán cho mình, hôm khác mình mua chai mới cho cậu.”



Lục Giai Tuệ đến tủ lấy rồi đưa cho Hướng Du: “Sao tự nhiên lại cần vậy?”

Lúc trước cô mua một loạt nước xả nhãn hiệu này, có đủ các loại mùi hương trái cây. Cho nên hương trái cây đều dùng rồi, chỉ là không dùng hương đào này, bởi vì ngửi chán rồi thì không muốn dùng nữa, bọn Hướng Du cũng không thích, cô định mang về nhà cho mẹ cô luôn rồi.

Lục Giai Tuệ: “Cậu chẳng phải không thích nước xả có mùi mà chỉ thích loại không mùi à?”

“Thỉnh thoảng cũng cần phải đổi khẩu vị chứ!”

Hướng Du cấm lấy nước xả rồi đi ra ban công.

Cô thay nước trong chậu rồi đổ nước xả vào, đợi quần áo trong chậu thấm mùi nước xả thì ngồi xuống ngửi ngửi, nước giặt mùi hương đào ngọt ngào.

------

Tiết cuối cùng của ngày thứ sáu là tiết của thầy chủ nhiệm Trình Định, Trình Định tình tình lười biếng, ba mươi lăm tuổi mà lại giống như một ông già sắp về hưu. Cho nên mọi người trong lớp đều vui gọi ông là “lão Trình”.

Tiết cuối cùng này Trình Định còn muốn kết thúc nhanh hơn cà bọn họ, cho nên tiếng chuông tan lớp vừa vang lên thì ông liền gập sách thu dọn đồ đạc, cầm sách lên nói tan lớp rồi vội vàng đi về phòng làm việc, không hề nán lại một giây một phút nào cả.

Giáo viên chủ nhiệm khác vào thứ sáu thì còn sẽ dặn dò mấy câu, còn Trình Định thì một câu cũng lười dặn, dùng lời của ông ấy để nói thì chính là đàn gãy tai trâu, nói rồi học sinh cũng không nghe chi bằng không nói. Cho nên chỉ cần tan lớp vào thứ sáu thì ông ấy không cần ở lại trường làm việc, trước khi học tiết cuối thì sẽ trả lại điện thoại vì sợ học sinh sẽ vì điện thoại mà lở dở thời gian về nhà của ông ấy.

Cho nên thứ sáu tuần này cũng không ngoại lệ, lớp Hướng Du tan học sớm.

Hướng Du lại không vội về nhà, mà chuẩn bị cùng Lục Giai Tuệ đến cửa tiệm trà sữa đợi Tống Hoài Thời, dù gì áo khoác cũng còn chưa trả.

Khi họ đi ngang qua lớp bên cạnh thì giáo viên lớp bên cạnh vẫn còn đang giảng bài, tranh thủ từng giây từng phút để truyền đạt kiến thức cho học sinh.

Lục Giai Tuệ vươn người: “Thoải mái, thói quen này của lão Trình tốt thật, còn lười hơn cả con lười.”

Hướng Du cười một cái, quả thật là vậy.

Vốn cho rằng đến tiệm trà sữa đợi một lúc thì mới có thể gặp được Tống Hoài Thời, nhưng hai người vừa xuống lầu thì Hướng Du nhìn thấy Tống Hoài Thời đang đợi ở bên cạnh bồn hoa.

“Này, ở bên kia.”

Lục Giai Tuệ cũng nhìn thấy liền kéo Hướng Du đi qua.

“Tống Hoài Thời!” Lục Giai Tuệ hét lên, “Hôm nay sao anh đến sớm thế?”

Tống Hoài Thời cất điện thoại vào: “Đổi thành tiết thể dục nên tan học sớm.”

Hướng Du thấy anh ta nhìn mình mỉm cười, xem như là chào hỏi.

Cô vội đưa túi giấy trong tay ra: “Tôi giúp anh giặt sạch áo khoác rồi, à, cảm ơn anh.”

Tống Hoài Thời nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn.

Ba người một hàng đi về hướng cổng trường.

Tống Hoài Thời nói với Lục Giai Tuệ về chuyện tối nay đến nhà anh ta ăn cơm.

Lục Giai Tuệ bĩu môi tỏ vẻ không vui, nói cô không muốn gặp em trai nghịch ngợm của anh ta.

Hướng Du ở một bên nghe.

Thì ra Tống Hoài Thời còn có em trai.

Tay của Tống Hoài Thời khoác lên vai của Lục Giai Tuệ, mỉm cười nói: “Sao có thể chứ? Lúc trước chẳng phải em còn nói muốn Hoài An làm chồng nuôi từ nhỏ của em sao?”

Nghe thấy lời này thì Lục Giai Tuệ nổi đóa lên: “Đó là lúc trước!”

“………….”

Hướng Du chớp chớp mắt, đột nhiên cô có chút ngưỡng mộ.

----------

Hướng Du chia tay hai người họ ở cổng.

Bóng dáng của cô rất nhanh hòa vào dòng người rồi khuất dần.

Tống Hoài Thời thu lại tầm nhìn, tiếp tục nói chuyện câu được câu mất với Lục Giai Tuệ.

Đột nhiên Lục Giai Tuệ không nói nữa mà quay đầu qua nhìn anh một cái.

Tống Hoài Thời thắc mắc: “Em làm gì thế?”

Anh đẩy mặt Lục Giai Tuệ ra: “Em đừng có nhìn anh chằm chằm kiểu như thế, tiền sinh hoạt tháng này của anh đã dùng hết rồi.”

Lục Giai Tuệ: “………”

Cô thở dài: “Em đâu có nói là mượn tiền anh, anh đừng nghĩ em xấu như vậy được không?”

Tống Hoài Thời giữ im lặng.



Cũng không thể trách anh nghĩ như vậy, ai bảo Lục Giai Tuệ ngày nào cũng hỏi mượn tiền của anh làm gì chứ?

Anh nghĩ như thế không phải là bình thường sao?

Lục Giai Tuệ quay đầu nhìn vào ven đường: “Ừm.”

“Chính là chuyện của tiểu Du, làm thế nào em cũng cảm thấy anh đối với cậu ấy không bình thường?”

Tống Hoài Thời mơ hồ: “Sao không bình thường?”

“Ngốc!” Lục Giai Tuệ đến gần nháy mắt với anh, “Em hỏi anh có phải là anh có suy nghĩ gì không đứng đắn với Hướng Du không?”

Tống Hoài Thời: “? ? ?”

Lục Giai Tuệ: “Anh đừng có ngại, em có thể làm mai giúp anh đó.”

Tống Hoài Thời thấy gương mặt chắc chắn của cô, bất lực cười: “Em đừng có đi làm mai khắp nơi như thế nữa có được không?”

Lục Giai Tuệ dùng khuỷu tay đυ.ng cánh tay của anh: “Đừng có mà không biết tốt xấu, người khác thì em chả thèm giúp đâu! Cũng là nể tình anh là anh em của em, không nhẫn tâm nhìn anh độc thân mười tám năm nên em mới miễn cưỡng giúp anh một tay.”

“Không cần đầu,” Tống Hoài Thời liếc cô một cái, “Anh không muốn theo đuổi người ta.”

Lục Giai Tuệ bĩu môi: “Hây, vậy anh còn cho người ta mượn áo khoác, em còn tưởng anh thích Hướng Du chứ.”

Tống Hoài Thời mỉm cười, không nói gì.

Lục Giai Tuệ nheo mắt nhìn anh: “Cái điều hòa trung tâm như anh không biết sẽ làm tổn thương bao nhiêu trái tim thiếu nữ nữa đây.”

Tống Hoài Thời hơi giật chân mày.

“Lỡ như chính vì hành động rải thính, tùy tiện tỏ ra ấm áp khắp nơi này của anh mà để con gái người ta mơ mộng. Nhưng sau đó phát hiện anh đối với ai cũng như vậy thì người đó không khóc đến chết à? Còn tưởng là gặp được tình yêu đích thực kết quả chỉ là một đóa bồ công anh đi gieo mầm khắp nơi.”

Tống Hoài Thời: ? ? ?

Anh véo Lục Giai Tuệ một cái: “Em so sánh cái gì vậy? Nói bậy gì thế?”

Lục Giai Tuệ đáp lại: “Em chính là so sánh, tùy tiện so sánh một chút!”

Tống Hoài Thời: “Làm gì có ai so sánh như em chứ?”

Anh thật phục cô, cái miệng này của Lục Giai Tuệ sớm muộn gì cũng cần phải khâu lại.

Lục Giai Tuệ tức giận nói: “Cái này là trọng điểm sao?”

“Đây không phải trọng điểm?”

Điều này đã sĩ nhục đến nhân cách của anh rồi.

Lục Giai Tuệ: “Ý của em là, hạt giống mà anh tùy ý gieo xuống…….à không phải, sự ấm áp mà anh tiện tay gieo rắc lẽ nào anh không nên chịu trách nhiệm sao?”

Tống Hoài Thời thở dài, anh thật không biết nói thế nào.

Lục Giai Tuệ quấy nhiễu: “Có phải không, có phải không?”

“Cũng đâu thường xuyên giúp các nữ sinh khác, anh lại không phải là Lôi Phong (chiến sĩ của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, hình mẫu về lòng vị tha, khiêm tốn, cống hiến hết lòng cho Đảng, cho đất nước). Em ấy là nữ sinh đầu tiên mà anh giúp được chưa?”

Một ý nghĩa khác chính là anh không phải là cái điều hòa trung tâm.

Lục Giai Tuệ nghe xong liền vui: “Vậy thì càng dễ giải quyết, như vầy nhé, anh với bạn em tiếp xúc thêm mấy lần để bồi dưỡng tình cảm? Đợi gạo nấu thành cơm rồi thì anh thu phục luôn người ta cứ xem như chịu trách nhiệm với cậu ấy.”

Tống Hoài Thời thật sự không muốn để ý đến cô chút nào nữa rồi, cứ thế vứt cô lại mà đi thẳng.

Bây giờ anh chỉ muốn tìm cây kim để khâu miệng Lục Giai Tuệ lại, đây là cái so sánh quái quỷ gì vậy? Dùng kiểu so sánh này mà muốn người khác không hiểu sai cũng khó.

Thấy anh không nói gì, Lục Giai Tuệ cũng không chịu dừng lại, cái miệng nhỏ cứ huyên thuyên tẩy não Tống Hoài Thời trên suốt đoạn đường.

“Anh không cần lo là anh không xứng với người ta, vì anh vốn không xứng.”

“Đừng lo cái gì mà người ta không thích anh thì phải làm sao, có một trợ thủ thiên tài là em thì bạn em cũng sẽ nể mặt mà miễn cưỡng thu nhận anh thôi.”

“Tống Hoài Thời anh đừng lo lắng nha, ba Lục của anh là em đây sẽ luôn đứng về phía anh mà.”

“Chỉ cần anh gật đầu, em nhất định sẽ dốc hết sức làm công tác tâm lý với bạn em, để cậu ấy có thể châm chước cho anh.”

“Có điều anh đừng có mà ức hϊếp người ta.”

“Em nói anh có đồng ý không?”

Vừa xuống xe buýt, Tống Hoài Thời trực tiếp đưa tay bịt miệng Lục Giai Tuệ lại: “Đừng nói nữa chị hai ơi, đừng có mà lải nhải nữa, anh đau tai lắm.”

Tống Hoài Thời vừa thả lỏng tay thì Lục Giai Tuệ không chờ đợi được nữa liền hỏi: “Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”

Tống Hoài Thời trực tiếp đi thẳng vào khu chung cư, mắt nhìn sang Lục Giai Tuệ sắp mở miệng, anh miễn cưỡng nói: “Nói sau được không, anh xin em đó.”

Tống Hoài Thời thật sự sắp chết ngạt dưới miệng của Lục Giai Tuệ rồi.