Thật ra, lần đầu tiên Đào Yêm Yêm gặp Thanh Bảo là khi cô vừa mới vào đại học, lúc huấn luyện quân sự.
Ngày đó, Yêm Yêm được bác của mình, cũng chính là bố của Trần Lưu, kêu cậu tới đưa kem chống nắng cho Trần Lưu.
Dưới bóng cây, Yêm Yêm tựa vào thân cây, đưa thứ đó cho Trần Lưu.
“Chào chị.” Giọng Yêm Yêm lười nhác, buổi sáng cậu tới đây không có cơ hội, điện thoại lại không gọi được, vì vậy vẫn luôn chờ buổi huấn luyện sáng sớm của Trần Lưu kết thúc.
“Cám ơn nhé, Yêm Yêm, chị không nghĩ là em lại tới đây. Sao hôm nay kiên nhẫn thế, đợi lâu như vậy?” Trần Lưu cười nhận lấy, hỏi cậu một cách tò mò.
“Rảnh chứ sao!” Yêm Yêm vẫn dựa nửa người, dừng một chút, lại nhìn về phía ngoài bóng cây, nhướng mày tỏ ý Thanh Bảo đang đợi Trần Lưu, hỏi Trần Lưu: “Ai vậy?”
Trần Lưu quay đầu lại, nhìn thoáng qua: “À, cô ấy là bạn cùng phòng. Bọn chị muốn đi ăn cơm cùng nhau. Đi cùng không? Chị mời em một bữa.”
Yêm Yêm nhìn về phía Thanh Bảo, cô đứng dưới ánh mặt trời, bọc kín mít trong trang phục quân đội, nhìn qua đã thấy nóng.
Đồng thời, Yêm Yêm còn chú ý tới, sườn mặt và vành tai Thanh Bảo đều có giọt nước lăn xuống, rõ ràng cô cảm thấy không thoải mái, vô thức dẩu môi, đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng phe phẩy, cố gắng cho mình chút gió mát.
“Không được, tôi có hẹn rồi.” Yêm Yêm thu hồi ánh mắt, trong lòng mỉm cười. Cùng đi? Đây ở trước mặt chị gái nhỏ càng không được.
“Vậy được, bọn chị đi trước, em tự chơi nhé.” Trần Lưu vẫy tay với Thanh Bảo, ý nói có thể đi.
Thanh Bảo thấy thế, dừng động tác lại, gật gật đầu, ánh mắt và khóe môi cong thành vầng trăng nhỏ, thuần khiết vô cùng.
Yêm Yêm nhìn bóng lưng rời đi của hai người, không biết vì sao, trong lòng mơ hồ như sợi lông vũ lướt nhẹ.
——
Chuyện ngày đó cứ như vậy kết thúc, Thanh Bảo không để ở trong lòng, sau đó Mạnh Quần cũng thật sự không trả thù lại.
Thi xong, mấy ngày nữa Thanh Bảo phải về quê, vì vậy Đào Yêm Yêm cố ý tổ chức tiệc chia tay, chuẩn bị cho Thanh Bảo chơi một trận vui vui sướиɠ sướиɠ.
Rõ ràng là trước kia đi qua hội sở, có thể vào cửa, Thanh Bảo lại phát hiện tường bên trong đều được sơn màu hồng nhạt, trong góc còn để một con gấu bông rất lớn, cao khoảng chừng ba mét, bên kia đặt một cái đàn Piano —— đều là lúc trước Thanh Bảo đăng trên Weibo, các đồ vật yêu thích để trang trí phòng ngủ.
Trong hội sở, đám bạn bè chào hỏi bọn họ: “Chị Thanh Bảo, Yêm Yêm, hai ngươi tới rồi.” Lúc này, bọn họ đều vây quanh TV, ngồi trên nệm dưới mặt đất.
Một người trong đó đi tới đẩy hai người ngồi vào chính giữa: “Mau ngồi đi mau ngồi đi.”
Đến gần nhìn qua, Thanh Bảo phát hiện trong màn hình TV là một trò chơi otome nổi tiếng.
Thanh Bảo ngồi xuống một cách tò mò, Yêm Yêm cười dựa vào cô: “Muốn thử xem không?”
Đây là lần đầu tiên Thanh Bảo chơi cái này, cảm thấy rất thú vị, lập tức gật đầu: “Muốn!”
Nhận máy chơi game, Thanh Bảo ánh mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm vào màn hình, cực kỳ chăm chú.
Một bên Yêm Yêm cho cô cho ăn hoa quả, một bên cố ý trêu cô: “Cái này tuyển hạng không đúng.”
“Sao lại không đúng chứ?” Thanh Bảo nghi hoặc nghiêng đầu.
“Bởi vì anh cảm thấy nếu em lại đi xuống dưới, sẽ phải tiến công chiếm đóng thành.”
Đám bạn bè ngồi bên cạnh cũng chơi cùng Thanh Bảo, khí thế sôi nổi, rôm rả thảo luận nội dung cốt truyện.
Vừa dịp ăn cơm tối, Yêm Yêm bước lên đàn cho bọn họ nghe, chơi bài “Giai điệu tình yêu”.
Lúc Yêm Yêm học lớp 9, thật ra cũng là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Hôm nay, dường như bọn họ định tấn công đến cùng tâm tư của người con gái.
Ngồi ở trước dương cầm, Yêm Yêm mặc áo sơ mi trắng. Cậu vẫn luôn mỉm cười, tự nhiên thoải mái, ngọn đèn chiếu vào lông mi của cậu, trong ánh mắt lóe lên từng tia sáng nhỏ vụn.
Thanh Bảo ngồi phía dưới, trái tim đập dữ dội, cô giống như quay về quá khứ, trở về cái lúc vì Yêm Yêm mà tim đập rộn lên.
Một khúc đàn xong, đám bạn bè phía dưới vỗ tay hét to.
Yêm Yêm vẫy vẫy tay, đoan chính ngồi ở trên ghế dương cầm: “Không đến nỗi vậy chứ, giả vờ thế cũng đủ rồi.”
Đợi mọi người cười xong, Yêm Yêm còn nói: “Mọi người đều biết, hôm nay tôi tới đây, chính là muốn dỗ Thanh Bảo của chúng ta vui vẻ.”
Thanh Bảo yên lặng nhìn Yêm Yêm, cô biết Yêm Yêm vẫn chưa nói xong.
Quả nhiên, Yêm Yêm cười cười, ánh mắt nhìn về phía Thanh Bảo, nói: “Ngoài ra, tôi còn muốn mọi người làm chứng. Trong một năm, tôi sẽ cố gắng học tập, thi đậu vào trường của Thanh Bảo. Đã xong.”
Vừa nói xong, đám bạn bè đều hít sâu một hơi, đm?
Thanh Bảo chờ Yêm Yêm trở về, cô quay đầu nhìn Yêm Yêm, nghiêm túc nói: “Sẽ rất vất vả đấy.”
“Anh biết.” Yêm Yêm nắm chặt tay Thanh Bảo: “Thế nhưng mà Thanh Bảo, em xinh đẹp, đáng yêu, thiện lương, tốt đẹp, còn là một học bá, đầu óc thông minh, gia giáo lại tốt. Em có nhiều ưu điểm như vậy, anh ngoại trừ bên ngoài đối xử tốt với em thì thật sự không xứng chút nào.”
Thanh Bảo há miệng tức giận, mất hứng phản bác lại: “Anh rất tốt.”
Yêm Yêm cười không ngừng, được nịnh nọt, anh đùa nghịch tay Thanh Bảo: “Từ nhỏ bố mẹ đã không thích anh, gọi anh là kêu ghét. Anh vẫn luôn sống cùng bảo mẫu, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được bọn họ mấy lần. Năm lớp 9, anh cho rằng chỉ cần anh đủ tốt thì có thể khiến cho bọn họ trở về nhà, nhưng sau này, em cũng biết… Bây giờ, anh thật sự muốn thay đổi nỗ lực, muốn đứng dưới ánh mặt trời cùng với em, em chờ anh một chút, được không?”
Thanh Bảo ngẩng đầu, mắt nhìn Yêm Yêm, một lúc lâu sau, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta cùng nhau nỗ lực. Em tin anh.” Giờ khắc này, cô vì Yêm Yêm, lòng chua xót khổ sở cực kỳ.
——
Hai năm rưỡi sau, Thanh Bảo sắp phải thi vòng sơ khảo nghiên cứu, Đào Yêm Yêm cũng đã làm đàn em của cô được một năm rưỡi.
“Thanh Bảo, em chuẩn bị thi, thay ngòi bút, đều xong hết chưa?”
“Xong hết rồi.” Thanh Bảo nhỏ giọng trả lời.
“Tốt lắm.” Yêm Yêm đến đưa cô đi thi, một tay đút túi đi bên cạnh cô, cong môi, giống như trước đây vậy, phóng khoáng lại có linh khí.
“Đúng rồi, trước khi vào thi, anh có thứ muốn cho em xem.” Yêm Yêm đột nhiên nhíu mày cười cười, trong mắt mang theo chút xấu xa.
“Cái gì vậy?”
Yêm Yêm chỉ chỉ phía trước.
Chỉ thấy ba mươi mấy thiếu niên ở lầu dạy học phía trước, giống như nghênh đón cái gì, xếp thành một hàng, mỗi người đều rất đẹp trai. Thanh Bảo còn phát hiện bên trong có đám bạn bè của Yêm Yêm.
Tiếp theo, bọn họ bắt đầu hô lên: “Chúc các chị thi thuận lợi, lên bờ thành công!” Đồng thời, hai bên lôi kéo một cái tấm biển đỏ, trên đó viết lời giống như trên, hô mười mấy lần.
Người vây xem cũng thét lên hoan hô, vì giá trị nhan sắc của bọn họ, cảnh tượng càng náo nhiệt hơn nữa.
Thanh Bảo nhìn khung cảnh trước mắt, cũng nhịn không được, cười ra tiếng, cùng vỗ tay chung với mọi người.
Dưới ánh nắng, Đào Yêm Yêm dịu dàng cúi đầu ngắm Thanh Bảo, tâm trạng nhẹ nhõm vui sướиɠ.
Cậu chờ bọn họ chúc xong, trong lòng thầm nói:
Cũng chúc của Thanh Bảo của anh, bình an vui sướиɠ, vạn sự như ý.
———
Lời của tác giả:
Cuối cùng cũng hoàn tất rồi. Thật ra ban đầu là ở trong một giấc mơ, trong đó chỉ có một nửa cốt truyện, Yêm Yêm và Thanh Bảo ở dưới ánh đèn khiêu vũ, nhiệt tình lại mập mờ. Nhân vật Thanh Bảo trong quyển sách này không được xây dựng tốt, chuyện cũ phía sau không thể bới móc, sau này không ngừng cố gắng, làm cho nhân vật nữ chính có chỗ đứng cao hơn. Tóm lại, cảm ơn mọi người đã đọc hết, hy vọng có thể yêu thích!