Chương 3

Thanh Bảo chạy trối chết.

Đào Yêm Yêm để tùy cô chạy.

Giữa trưa ngày thứ hai đã gửi tin nhắn cho cô.

[Thanh Bảo, hẹn hò không?]

Thanh Bảo vẫn vùi ở trong chăn như trước, cắn môi: [Anh là ai?]

[Em còn muốn hẹn hò với ai?] Bên kia hồi âm rất nhanh, không trả lời thẳng vấn đề.

Giọng điệu này, vừa nhìn là biết Đào Yêm Yêm!

Thanh Bảo lại hỏi: [Sao em lại có số điện thoại của chị?]

Bên kia điện thoại, Đào Yêm Yêm liếc mắt nhìn liền nở nụ cười. Cậu tinh tường, biết rõ tối hôm qua Thanh Bảo nhất định vừa sợ vừa loạn, không được tỉnh táo. Vì vậy cố ý đợi một buổi tối mới gửi tin nhắn cho cô. Về phần phương thức liên lạc, cậu có thể nói thật ra cậu đã sớm có rồi sao?

[Em là bạn gái của anh, đương nhiên là anh có số điện thoại của em.]

Thanh Bảo ở trong chăn sốt ruột đến nỗi đạp chân: [Chị không phải bạn gái của em!]

[Yêu đương ngày đầu tiên đã vứt anh à:)] Cậu lại còn dùng icon!

[Chị không có!] Thanh Bảo gửi đi, lại cảm thấy không đúng, vừa định giải thích, Đào Yêm Yêm liền gửi tin nhắn tới tới.

[Không đúng sự thật, sẽ tới hẹn hò?]

[Ra ngoài nói chuyện cũng được.]

Thanh Bảo sau khi chần chờ, nói chuyện… Đúng vậy, hỏi một chút vì cái gì cậu muốn làm như vậy…

Vì vậy trả lời: [Được…]



Đào Yêm Yêm ăn mặc sạch sẽ như lúc mới gặp, áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh đứng đợi ở bên ngoài ký túc xá của Thanh Bảo.

Mặt mày cậu thanh tú, khóe môi treo nụ cười, nhìn một cái làm cho lòng người ưa thích.

Đợi lúc cô đi ra, lại là một bộ dáng co rúm lại nhát gan, sợ người khác thấy dáng vẻ đó, Đào Yêm Yêm lập tức trở nên không đứng đắn.

Một tay cậu đút túi, một tay hướng Thanh Bảo huy động, cố ý gọi to: “Chị Thanh Bảo!”

Ánh mắt xung quanh đều nhìn sang, bọn họ cũng tò mò chàng trai xuất sắc như vậy đang đợi người nào!

Thanh Bảo thấy vậy, hoang mang rối loạn cúi đầu vọt tới chỗ Đào Yêm Yêm.

“Em, em đừng gọi nữa!”

Đào Yêm Yêm nắm vai cô, cười xấu xa: “Em sợ hãi như vậy làm gì, anh chính là bạn trai em.”

Thanh Bảo đẩy cậu: “Đi mau đi mau!”

Đào Yêm Yêm thuận theo cô buông tay ra, đút vào túi quần, cười cười: “Được, tất cả nghe em.”

Ngồi vào tiệm bánh ngọt, Đào Yêm Yêm lười biếng tựa vào chỗ ngồi sau lưng nhìn Thanh Bảo ăn.

Thanh Bảo ăn đến ngọt ngào, thấy cậu không ăn, lại ngọt ngào mở miệng hỏi cậu: “Sao cậu không ăn?”

“Ăn chứ.” Giọng điệu Đào Yêm Yêm lười nhác: “Em đút anh ăn anh sẽ ăn.”

Động tác của Thanh Bảo cứng đờ, cúi đầu không để ý đến cậu nữa.

Đào Yêm Yêm nhìn trong chốc lát, chờ đúng lúc cô đút bánh ngọt trong miệng, vụt lên trước giành lấy. “Tiệm này mùi vị không tệ.”

Thanh Bảo tức giận nhìn chằm chằm cậu, lại không nhịn được nhìn dĩa ăn trong tay, phía trên chỉ còn lại chút vụn bánh ngọt.

Đào Yêm Yêm cười cười, đưa dĩa ăn của mình cho cô: “Ừ, cho em. Em xem, anh cũng không chê em.”

Thanh Bảo nhận lấy, bằng cái này đếm đi đếm lại, biết rõ càng chống đối cậu, cậu càng mạnh hơn mà, cũng không chú ý cậu nữa, cao hứng tiếp tục ăn.

Mà Đào Yêm Yêm giờ phút này nhìn Thanh Bảo, ánh mắt nhu hòa được ngâm cùng nước bông, nhẹ nhàng len lỏi, có thể nhỏ thành giọt.

Cậu nghĩ: Không uổng công tối hôm qua mình điều tra công lược* rất lâu, cố ý đi tìm bạn học nữ trong lớp nghe ngóng xem tiệm bánh ở đâu ăn ngon.

(*) Ở đây có ý là kế sách anh dùng để theo đuổi chị nhà đó:33

Đây không phải là, chị gái nhỏ của cậu đã quên lý do đáp ứng ra ngoài cùng cậu.

Đào Yêm Yêm đối với Thanh Bảo, là thật lòng.

Cậu không muốn ăn đồ ngọt, nhưng từ chỗ Trần Lưu biết Thanh Bảo thích ăn, liền lấy tiệm bánh ngọt làm chỗ hẹn hò đầu tiên. Bây giờ, Thanh Bảo ăn món yêu thích, thái độ với cậu cũng có thay đổi, giống như gai nhím lộ ra phần bụng mềm mại, đem một mặt không thường để lộ trước mặt người khác, bày ra cho cậu xem, trong lòng của cậu càng thêm vui mừng, cũng không hề chán ghét đồ ngọt.

Chỗ hẹn hò thứ hai, Đào Yêm Yêm đưa Thanh Bảo đi Video Games City, bắn súng, chơi đua xe, gắp thú bông, cho Thanh Bảo gắp mấy cái, đều được cô ôm vào trong ngực.

Nếu như nói đi tiệm bánh ngọt là vì nịnh nọt Thanh Bảo thì đến Video Games City chính là thể hiện hắn năng lực của cậu rồi.

Đào Yêm Yêm lên cấp hai liền lăn lộn ở từng cái trò chơi điện tử, đứng đầu bảng xếp hạng xạ kích bị một mình cậu chiếm đoạt. Ngay cả máy móc gắp thú bông, cậu cũng mò được rõ ràng.

Thanh Bảo quả thực bị mê muội.

Đào Yêm Yêm nắm tay chuôi, tùy ý mà tản mạn.

Cậu cũng dạy Thanh Bảo chơi, nói bí quyết mặc cho Thanh Bảo chơi tự do, chỉ ngẫu nhiên giúp cô tránh một vài chướng ngại.

Hai người đối đầu nhau, Đào Yêm Yêm cũng nhường cô, nhìn dáng vẻ cô hưng phấn khi nắm hạng nhất.

Thanh Bảo cười, cậu cũng cười.

Thanh Bảo vui vẻ, cậu cũng vui vẻ.

“Hôm nay là lần đầu tiên chị chơi những thứ này đấy! Thật sự rất thú vị!” Thanh Bảo cực kỳ hoạt bát, vẻ mặt buông lỏng, khóe miệng trước sau đều chứa đựng ý cười.

“Ừ.”

Thanh Bảo nhìn nụ cười dịu dàng trong mắt Đào Yêm Yêm, lời nói đọng lại, nhè nhẹ nói: “Em, em cũng biết chị không có tiếp xúc với những thứ này nên mới đưa chị tới sao?”

Đào Yêm Yêm cười cười, không trả lời.

Thanh Bảo không dám khẳng định suy nghĩ của mình, ngẫm nghĩ một chút, bỗng chốc lớn mật, yếu ớt hỏi cậu: “Em vì cái gì mà nói chị là bạn gái của em?”

Đào Yêm Yêm nhíu mày cười cười, ung dung đi lên phía trước, đến sát cô, dồn ép cô vào tường, cười nói: “Chẳng lẽ không phải em thích anh sao?”

Tim Thanh Bảo đập hỗn loạn, không biết là tức giận đến xấu hổ, nhớ tới lúc trước tự cho là nhìn trộm: “Em nói bậy!”

“Tim của em vì cái gì lại đập nhanh như vậy?” Đào Yêm Yêm cười vừa lưu manh vừa hư hỏng.

“Chị, chị không có!” Khuôn mặt Thanh Bảo đỏ bừng, như là bị chọc trúng tâm tư, lộ ra vẻ luống cuống.

“Cái kia…” Đào Yêm Yêm cố ý kéo dài giọng mình: “Không bằng em giúp anh hỏi một chút, vì cái gì mà tim của anh lại đập nhanh như vậy?” Nói xong, chỉ chỉ vị trí trái tim, mỉm cười. Có một loại tình cảm trong sáng chân thành.

Thanh Bảo kinh ngạc nhìn cậu, giờ phút này, cô vô cùng rõ ràng, tiếng tim mình đập, vô cùng mạnh mẽ, khác với ngày trước.

Tâm tư đã xác định rõ, Thanh Bảo liền thực sự nghiêm túc nói chuyện yêu đương với Đào Yêm Yêm.