- Thì mẹ chỉ nói vậy thôi mà, con ăn cơm đi.
Minh Đan vẫn còn đang ngồi ăn cơm thì tiếng chuông cửa reo lên, cô Ngọc đứng lên đi ra mở cửa và nhìn thấy Tưởng Gia Huy đang đứng cô Ngọc liền cúi đầu chào:
- Chào cậu Tưởng!
- Chào cô! Minh Đan về nhà chưa cô?
- Dạ cậu chủ về rồi đang ăn cơm, mời cậu vào nhà.
Tưởng Gia Huy theo sau cô Ngọc đi vào luôn trong phòng ăn anh cúi đầu chào Minh Hiểu Khuê:
- Con chào cô!
Minh Hiểu Khuê nhìn Tưởng Gia Huy cô vui vẻ nói:
- Chào con, tới chơi hả? Mau qua đây ngồi đi, ăn cơm với cô luôn nhé.
Cô Ngọc đi lấy bát đũa cho Tưởng Gia Huy còn anh thì ngồi xuống chiếc ghế trống ngay bên cạnh Minh Đan còn Minh Đan vẫn im lặng ăn cơm mà không lên tiếng cũng chẳng ngó ngàng gì đến sự xuất hiện của Tưởng Gia Huy.
Minh Hiểu Khuê nhìn Tưởng Gia Huy rồi nhìn qua Minh Đan. Lúc này Minh Đan đứng lên nói:
- Con ăn xong rồi, xin phép mẹ.
Minh Đan bỏ đi ra ngoài Minh Hiểu Khuê liền hỏi nhỏTưởng Gia Huy:
- Gia Huy à, con với Minh Đan cãi nhau hả?
Cô Ngọc cũng thêm vào:
- Khỏi phải hỏi cậu Tưởng chắc lại chọc giận cậu chủ nhà ta nữa rồi.
Tưởng Gia Huy có chút bối rối, anh nói:
- Dạ, chỉ là có chút hiểu lầm thôi ạ.
Minh Hiểu Khuê nói:
- Có hiểu lầm gì thì mau đi giải thích rồi xin lỗi nó đi.
- Dạ.
Tưởng Gia Huy vội vàng đứng lên đi về phía phòng của Minh Đan, anh giơ tay lên định gõ cửa thì cánh cửa mở ra. Tuy nhiên Minh Đan vẫn im lặng không nói gì cậu còn bỏ đi ra ngoài ban công đứng nhìn trời nhìn đất. Tưởng Gia Huy đi vào anh cũng đi ra đứng ở sau lưng của Minh Đan:
- Minh Đan à, cho anh xin lỗi!
Minh Đan quay người lại để mặt đối mặt với Tưởng Gia Huy. Nhưng rồi Minh Đan lách người qua định đi trở vào trong thì cậu bị Tưởng Gia Huy nắm lấy tay giật ngược trở lại:
- Đừng im lặng nữa mà, em nói gì đi Minh Đan.
Minh Đan hất tay Tưởng Gia Huy ra giọng Minh Đan đầy gắt gỏng:
- Thế anh còn muốn em nói gì nữa, chính anh cũng đã họp với ban quản trị rồi tất cả họ đều thống nhất chuyển em đi.
- Minh Đan à, đúng là ban quản trị có họp về việc sẽ điều một vài nhân viên cấp cao ra DL công tác, nhưng đó cũng chỉ mới là đề xuất thôi anh vẫn còn chưa trình lên cho chủ tịch thì làm gì có chuyện em chuyển đi đâu chứ. Chưa hết anh cũng biết là em bị dị ứng với thời tiết lạnh huống chi ở DL lạnh như vậy có lý nào anh còn để cho em đi ra đó.
- Tất cả bọn họ, người nào người nấy cũng đều coi thường năng lực làm việc của em, họ còn lén lút nói xấu sau lưng em, bảo em là đứa chỉ có biết dựa vào mối quan hệ với anh mới có thể ngồi vào chiếc ghế giám đốc điều hành.
- Họ nói gì em cứ mặc kệ họ đi, năng lực làm việc của em thế nào anh biết là được rồi.
- Huy à, thật ra là anh có đang nghĩ đến cảm nhận của em hay không vậy?
Tưởng Gia Huy ôm chặt Minh Đan vào lòng và nói:
- Anh lúc nào cũng nghĩ đến em mà, chuyện ở khách sạn cứ để anh giải quyết, nhưng anh xin em đừng để công việc làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta có được không? Khi làm việc phải xưng hô theo chức vụ anh đã khó chịu lắm rồi em có biết không vậy hả?
Minh Đan im lặng Tưởng Gia Huy cũng đã cúi xuống đặt một nụ hôn lên ngay vị trí vết thương vẫn còn chưa lành hẳn của Minh Đan rồi anh thì thầm:
- Nghe mẹ nói em về nhà ăn cơm anh vui lắm, bởi vì chỉ có những lúc ở nhà như thế này anh mới có nhiều cơ hội ở bên em.
- Vậy tối nay...
- Tối nay, anh sẽ ngủ lại đây.
- Nhưng em muốn về khách sạn ngủ mà.
- Ở đó làm sao yên tĩnh như ở nhà chứ.
- Anh muốn nói nhà nào đây?
- Thì là nhà của em mà nhà của em thì cũng là nhà của anh. Chẳng phải cả bố mẹ đều muốn chúng ta sống với nhau thật vui vẻ và hạnh phúc đó sao. Anh đã nói rồi suốt đời này em sẽ không thoát khỏi tay anh đâu.
Tưởng Gia Huy bế Minh Đan lên anh đi trở vào trong rồi nhẹ nhàng đặt Minh Đan nằm xuống bàn tay của anh vân vê từng sợi tóc mềm mượt của Minh Đan:
- Vết thương trên mí mắt em đã lành rồi may mà không để lại sẹo nếu không anh sẽ truy sát thằng khách chết tiệt đó.
Minh Đan cười nói:
- Anh không biết đó thôi, hắn ta cũng đã bị nện cho một trận thiếu điều ói cả mật xanh. Lúc đó trông mặt hắn ta buồn cười lắm.
Tưởng Gia Huy hôn lên chóp mũi cao thanh tú của Minh Đan rồi nói:
- Anh đang thấy em cười đây này.
Minh Đan vòng hai tay qua cổ của Tưởng Gia Huy:
- Huy à, anh chưa ăn tối đúng không?
- Đúng vậy, nhưng giờ anh muốn ăn thịt em trước.
Bên ngoài Minh Hiểu Khuê cùng với cô Ngọc vẫn đang lắng tai nghe tiếng cười đùa của hai đứa ở bên trong phòng. Minh Hiểu Khuê nói nhỏ với cô Ngọc:
Hai đứa nó cuối cùng cũng chịu cười rồi, chắc là tối nay Gia Huy sẽ ngủ lại đây. Lát nữa chị lấy thêm chăn mang vào cho hai đứa nó đi nhé.
- Vâng.