chương 2

Lẽ ra chiều thứ bảy tan sở Minh Đan sẽ về nhà của bố mẹ. Nhưng giờ vết thương trên trán thế này dù biết là chỉ bị trầy xước ngoài da nhưng thế nào bố mẹ cũng sẽ lo lắng rồi mẹ sẽ lại cằn nhằn, thế nên Minh Đan đành nghỉ lại khách sạn. Phòng nghỉ của Minh Đan nằm ở trên tầng cuối cùng đối diện với phòng làm việc của chủ tịch Tưởng Gia Huy. Minh Đan đi lên phòng cậu tình cờ thấy đèn trong phòng làm việc của Tưởng Gia Huy cũng vẫn đang sáng, tiếp theo là điện thoại của Minh Đan đổ chuông Minh Đan móc điện thoại ra nghe và đó là giọng của Tưởng Gia Huy cất lên trong điện thoại:

- Alô, Minh Đan lên văn phòng gặp anh.

Câu nói ngắn gọn Minh Đan còn chưa kịp trả lời thì Tưởng Gia Huy đã cúp máy, cậu cất điện thoại trở lại túi áo khoác rồi Minh Đan bước qua phòng làm việc của Tưởng Gia Huy và gõ cửa:

- Vào đi!

Mở cửa đi vào Minh Đan cúi đầu chào Tưởng Gia Huy thì ngồi ở bên bàn làm việc, anh ngẩng đầu lên nhìn Minh Đan. Ngay lúc này, miếng băng dán trên gương mặt thanh tú của Minh Đan đã đập vào mắt Tưởng Gia Huy trước tiên:

- Vết thương không sao chứ?

- Dạ không sao.

- Ngồi đi, anh đã nghe thư ký của em báo cáo lại sự việc xảy ra lúc trưa nay rồi, là tên khách đó uống say nên cư xử có hơi thô lỗ.

Minh Đan ngồi xuống ghế rồi nói:

- Em biết, nên ngay sau đó em đã bảo nhân viên đổi phòng khác cho ông ta. Bởi vì trước đó ông ta cứ mở nhạc ồn ào làm cho anh Huyền Phong không nghỉ ngơi được. Chính anh Huyền Phong đã khiếu nại yêu cầu đổi phòng.

- Em làm tốt lắm, chúng ta không thể làm mất lòng khách hàng, đặc biệt là những vị khách đến từ hãng bay VJ. Mà tối nay em không về nhà sao?

- Dạ không.

- Vậy đi ăn tối với anh đi.

- Em muốn về phòng tắm rửa thay quần áo trước.

- Ok, anh sẽ đợi em dưới đại sảnh

Minh Đan không trả lời mà cậu đứng lên đi về phòng tắm rửa thay quần áo. Nhưng có điều Minh Đan rất giận bởi Tưởng Gia Huy có vẻ như không hề quan tâm tới Minh Đan dù anh đã biết Minh Đan bị thương. Nhìn Minh Đan đi ra khỏi phòng sau đó Tưởng Gia Huy cũng thu xếp mọi thứ trên bàn làm việc rồi đi xuống đại sảnh.

Minh Đan đi thang máy xuống tới đại sảnh cậu đảo mắt tìm kiếm Tưởng Gia Huy. Thế nhưng Tưởng Gia Huy thì không thấy đâu đổi ngược lại người mà Minh Đan nhìn thấy là cơ trưởng Trần Huyền Phong. Trần Huyền Phong đang đứng nói chuyện với nhân viên ở quầy lễ tân nên Minh Đan không biết hai người họ nói chuyện gì mà Huyền Phong hay mỉm cười, nhìn anh bây giờ khác hẳn với một Trần Huyền Phong đầy bạo lực của lúc trưa. Khi Minh Đan đang lấy điện thoại từ trong túi áo khoác định là sẽ gọi cho Tưởng Gia Huy thì Trần Huyền Phong đã đi lại đứng ngay phía trước mặt của Minh Đan, anh làm cho Minh Đan có chút giật mình:

- Hi...!

Trần Huyền Phong nói và ánh mắt của anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào miếng băng dán trên trán của Minh Đan:

- Chào, hóa ra giám đốc điều hành khách sạn này là cậu à?

Nghe Huyền Phong hỏi Minh Đan ngước lên trả lời:

- Vâng.

Trần Huyền Phong nhét hai tay vào túi quần anh đứng thẳng người ngắm thật kỹ Minh Đan từ đầu cho tới chân rồi anh mỉm cười nói:

- Chắc là lần đầu mới chứng kiến cảnh tượng người ta đánh nhau đúng không?

Minh Đan không trả lời mà đưa mắt nhìn Trần Huyền Phong, Trần Huyền Phong nói tiếp:

- Nếu thấy người ta đánh nhau cậu chỉ có thể làm một việc đó là gọi điện báo cảnh sát chứ đừng có mà nhảy vào can như thế nhé.

- Tôi chỉ là không muốn có đánh nhau ở trong khách sạn làm ảnh hưởng đến những người khách khác thôi. Nhưng mà gã đàn ông đó đúng là rất thô lỗ đã vậy anh còn...

Trần Huyền Phong không để Minh Đan nói hết câu thì đã ngắt lời:

- Tôi còn thô lỗ hơn gã say rượu kia có đúng không?

- Anh rất bạo lực, may mà gã đàn ông đó không bị anh đánh chết.

- Là tại tên khốn đó cứ lớn tiếng coi khách sạn như là nhà của hắn, tôi không đánh chết hắn là tại tôi đang buồn ngủ thôi. Mà tên của cậu là gì nhỉ? Lúc nãy nhân viên lễ tân có nói nhưng mà tôi chỉ nhớ là Minh gì đó...

- Dạ, tôi họ Diệp tên là Minh Đan anh có thể gọi tên của tôi cũng được.

- Ok, tôi chợt nhớ là có hẹn với người bạn đi ăn tối gặp lại cậu sau nhé giám đốc Minh Đan.

Cả hai bắt tay nhau rồi Trần Huyền Phong đi ra khỏi khách sạn. Bàn tay của Trần Huyền Phong thật ấm áp Minh Đan nhìn tay mình rồi nhìn theo Trần Huyền Phong nhưng Trần Huyền Phong đã đi mất rồi.

Ăn tối với Tưởng Gia Huy đến hơn chín giờ Minh Đan mới trở về lại khách sạn. Ngay khi Minh Đan bước vào thang máy thì Trần Huyền Phong cũng xuất hiện và bước theo vào rồi tự tay anh nhấn nút thang máy lên tầng của mình. Nhìn thấy Minh Đan đang đứng nhìn mình Trần Huyền Phong cười nửa miệng rồi hỏi:

- Cậu vẫn chưa tan sở sao giám đốc?

- Tôi đã tan sở rồi, anh uống say vậy có cần tôi gọi cho nhân viên phục vụ pha cho anh ly trà giải rượu không?

- Cậu đã nói vậy thì làm vậy đi.

Cửa thang máy mở Trần Huyền Phong đi ra và đi lại trước phòng của mình rồi tìm chìa khóa mở cửa phòng còn Minh Đan thì vần đứng trong thang máy cậu lấy điện thoại gọi phục vụ pha trà giải rượu mang lên cho Trần Huyền Phong.