Đường Lâm cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai người đó đi, lúc sau chú và dì vẫn đang nói chuyện với Từ Bích, Từ Bích đang khóc, mãi đến chiều Đường Lâm mới tìm được cơ hội nói chuyện với Từ Bích.
Đường Lâm đóng cửa lại, quay đầu nhìn Từ Bích đang ngồi trên giường, hai mắt đỏ bừng, thút tha thút thít nức nở. Thật là một đứa trẻ chẳng biết lớn, Đường Lâm thở dài. Cô thực sự cảm thấy kỳ lạ, nói chung những cô gái trẻ đi sớm về muộn thường trưởng thành rất sớm, nhưng Từ Bích ra ngoài bao năm vẫn bị một người đàn ông lừa gạt, tại sao nó lại ngốc nghếch như vậy?
"Người đàn ông đó, em có quen hắn ta không?" Đường Lâm cầm lấy ghế ngồi đối diện Từ Bích, nhìn nó lau nước mắt.
"Em thích anh ấy," Từ Bích rốt cuộc không lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Đường Lâm.
"Vậy? Em có biết hắn ta tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi, đang đi học hay tốt nghiệp, đã đi làm được bao năm, làm nghề gì, bao nhiêu tuổi. Trong nhà có mấy người, anh chị em mấy người, này là tình huống đấy, em hiểu rõ sao?" Đường Lâm phun ra một loạt câu hỏi, quả nhiên Từ Bích trưng vẻ mặt thất thần, cô buông tay "Em xem, em cái gì cũng không biết, em quen biết hắn bao lâu? Em tới nhà của chị mới được hai ngày, chắc quen nhau 48 tiếng rồi hả?"
Từ Bích mạnh miệng: "Đương nhiên em biết anh ấy tên Chu Khang, 22 tuổi, chúng ta, bọn em là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên."
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Ha! Em thích khuôn mặt hay tính cách của thằng ấy? Em có thực sự hiểu tính tình hắn ta không? Hai người quen nhau không đến hai ngày nữa," Đường Lâm chỉ nghĩ nó thật nực cười.
"Anh ấy rất tốt với em," Từ Bích bụm miệng.
"Em có biết lần đầu chị thấy hắn như nào không? Bọn họ có bốn người, hai cô gái, hắn đã nói qua với em chưa? Không, đúng là hiện tại còn hai người, hai cô gái kia đã trả phòng rồi rời đi. Hai cô gái này có quan hệ gì với nhau thì chị không biết? A Bích, chị không phải con ngốc, chị không dám chắc rằng hai cô gái đó là bạn gái của thằng ấy, nhưng họ đều phát sinh quan hệ rồi," nói tới đây, Đường Lâm dừng lại," "Em tối hôm qua, ở cùng hắn?"
Từ Bích bật khóc, lấy hai tay che mặt: "Em thích ảnh."
Đường Lâm nhẹ nhàng vỗ vai nó, giọng nói dịu đi: "A Bích, trên đời này không có thứ tình cảm nào là không thể quên được. Em nói thích thằng ấy, nhưng quen nhau bao lâu rồi, tình cảm sâu đậm bao nhiêu? Em 23 tuổi, phụ nữ cũng chẳng so được với tên đàn ông nào, dù có vất vả đến mấy thì cũng có người viện cớ vô số lý do, con gái không biết tôn trọng bản thân, cả đời này tiêu rồi, em nên nghĩ về cha mẹ em, mọi người luôn muốn em được khỏe mạnh."
"Chị ơi! huhu......" Từ Bích ôm Đường Lâm khóc rống.
Đường Lâm không nói thêm câu nào, cũng không dùng biện pháp mạnh để cắt đứt quan hệ của Từ Bích với người đó, dù sao cô cũng không phải cha mẹ Từ Bích, cô làm tất cả những gì nên làm, chỉ để xem Từ Bích nghĩ như thế nào.
Vợ chồng Từ Thụy đã đón Từ Bích về vào buổi chiều, bà Đường hy vọng họ có thể ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng trong nhà vẫn còn chuyện và họ không thể đi xa. Người đi rồi, bà Đường liền hỏi: "Sáng mày đi đâu mà tìm được A Bích? Tối hôm qua thật sự không có gì à?"
"Con buổi sáng mới ra tới ngõ thì phát hiện con bé", Đường Lâm mỉm cười, thay đổi chủ đề kể: "Đúng rồi, vừa nãy có người trả phòng, con phải vào dọn dẹp, suýt quên đấy."
Lời nói vừa dứt, cô cầm giỏ quần áo lên tầng.
Trong phòng bừa bộn lung tung, ở chưa được một tuần đã biến căn phòng ra nông nỗi này, cô cũng rất bái phục, cô phân loại rác vào thùng, cởi ga trải giường ném vào sọt quần áo, song cũng tìm được vài đôi tất nặng mùi. Đường Lâm không ngần ngại vứt hết những thứ này đi. Sau khi chạy đi chạy lại mấy lần khi dọn phòng, Đường Lâm cảm thấy mình sắp mệt đến tê liệt, cô ngồi trên quầy.
Sau khi Từ Bích rời đi, sinh hoạt của họ bình lặng trở lại, lúc ăn xong không còn phải lo lắng ra ngoài tìm người nữa, Đường Lâm nhận thức bản thân như được sống lại.
Viên Chinh đã không quay lại kể từ khi cậu ra ngoài ngày hôm đó, và Đường Lâm gần như sẽ nghi ngờ rằng cậu đã về nếu cậu chưa đến trả phòng. Nghĩ tới đây, sắc mặt Đường Lâm ảm đạm, có lẽ đã đi rồi, trong phòng không có người cũng nên, Đường Lâm chỉ có thể tự an ủi bản thân không có người nào ngốc đến mức bỏ ra mấy trăm đô liền tự rời đi không báo một tiếng.
Cô cảm thấy thật mâu thuẫn, nhất thời cô cảm thấy cậu cứ như vậy mà đi, lại cảm thấy cũng nên có cái gọi là từ biệt, thậm chí còn không nhịn được ảo tưởng cậu sẽ ở lại. Suy nghĩ kiểu này khá là ngớ ngẩn, dù có quay về cũng không thể ở lại được, không biết quê ở đâu, có lẽ một tháng sau, cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô nhớ lại những gì mình đã nói với Từ Bích ngày đó, có thể thốt ra những lời ấy, nhưng tại sao lại không thể nói cho chính mình nghe được?
Em quen hắn bao lâu rồi? Em có biết hắn ta ở đâu, làm nghề gì và hoàn cảnh gia đình thế nào? Em thích hắn như thế nào? Em thích hắn ở điểm nào? Mặt? Hay tính cách? Em hiểu rõ sao? Hai người biết nhau còn chưa được nửa tháng!
Đường Lâm ôm đầu, bà cụ vỗ vỗ: "Nhìn con đi!"
"Mẹ, tìm người giới thiệu cho con một đối tượng!" Đường Lâm yếu ớt nói.
"Nghĩ thông rồi?" Bà lão hai mắt sáng lên. "Mày xem như đã hiểu ra. Mày thích loại nào? Cao lùn béo gầy? Học vấn như thế nào? Làm nghề gì..."
"Mẹ! Coi như mẹ tự giới thiệu đi! Con rể mẹ ưng dạng nào, con hẹn gặp nhất định sẽ thông qua" Đường Lâm bịt chặt lỗ tai.
Bà cụ vỗ nhẹ vào đầu cô: "Con nhỏ này! Ý tao là mày thích chọn kiểu gì? Mày chọn đàn ông cho mày chứ không phải tuyển bạn già cho tao!"
"Mẹ, mẹ thật sự không muốn tìm một người khác? Mẹ yên tâm con rất hào phóng. Con không phiền nếu cô tìm cho con cha dượng! "Đường Lâm vung tay thề.
Bà cụ trắng bệch nhìn cô: "Tao già như vậy còn tìm cái gì mà tìm, có thể ngắm mày kết hôn tao đã cảm thấy mãn nguyện rồi."
"Vậy thì cứ thử tìm coi!" Đường Lâm cười nói.
"Ấy! Về rồi à! Cháu đi đâu vậy? Đen nhẻm kìa?" Bà quay người lại đột nhiên nhiệt tình hỏi, Đường Lâm nhìn sang, thấy Viên Chinh thì há hốc.
Cậu đen nhiều thật, phỏng chừng đã phơi nắng lâu, sắc mặt có chút hầm hầm, trên người mồ hôi nhễ nhại. Bà cụ chào hỏi, cậu cũng cười theo, bà sực nhớ không có nghe thấy, nhất thời ngượng ngùng nói nhỏ: "Tao đi lấy một ít hoa quả."
Thấy cậu sắp rời đi, Đường Lâm lật cuốn sổ ghi dòng chữ trước mặt: Mẹ tôi chuẩn bị trái cây, ăn thêm chút rồi hẵng đi!
Cậu xua tay, lắc đầu rồi chỉ tầng trên ý nói cậu cần lên ngay, Đường Lâm không thuyết phục được, chỉ có thể nhìn người đi rồi. Bà cụ bước ra không thấy ai, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
"Không có gì đâu, anh ấy nói vừa ăn kem que xong nên không khát." Đường Lâm cầm một miếng dưa hấu lạnh, mặt biến sắc.