Chương 3

9

Tôi và Tô Dạng cứ như vậy làm lành, anh cũng không còn ác cảm với tôi như lúc đầu nữa.

Tôi nghĩ rằng tôi có thể trả ơn rồi.

Hôm nọ, có một cô gái bất ngờ chặn đường tôi sau giờ học.

Cô ta tết tóc gọn gàng, da không đen cũng không trắng, bên trong áo đồng phục là một cái áo sơ mi hoa màu xanh bị giặt đến nỗi trắng bệch, ngoại hình cũng không có gì nổi bật nhưng cũng không thể nói là xấu, là một nữ sinh hết sức bình thường.

Cô ta tên Trần Khê, cùng lớp với tôi, nhưng đời trước chúng tôi rất ít khi nói chuyện cùng nhau, cho nên suýt chút nữa tôi không nhớ ra cô ta là ai.

“Có chuyện gì sao bạn học Trần?” Tôi lịch sự hỏi cô ta, làm cho cô ta lập tức cảm thấy không được tự nhiên.

“Cậu có biết gần đây trong trường có lời đồn liên quan đến cậu và Tô Dạng không?”

Tôi không biết nên hơi nghi ngờ hỏi cô ta: “Lời đồn gì cơ?”

“Cậu và Tô Dạng yêu sớm?”

Yêu sớm?

Tôi vốn không giỏi giải thích nên chỉ đứng đó với khuôn mặt đỏ bừng.

Trần Khê lại hỏi: “Cậu có thích Tô Dạng không?”

Thích Tô Dạng? Sao tôi có thể thích Tô Dạng được? Tôi tới để trả ơn mà.

Nhưng nhịp tim của tôi vẫn theo bản năng đập nhanh, tôi vội vàng phủ nhận: “Tôi không thích Tô Dạng.”

Trần Khê nhướng mày, đầy ẩn ý nhìn tôi: “Thật sự không thích?”

“Không thích.”

Tôi tới để trả ơn, tôi nghĩ thầm trong lòng.

Trần Khê nhìn tôi với ánh mắt có chút đắc ý, tầm mắt lướt qua tôi nhìn về phía sau.

Tôi quay người lại thì thấy Tô Dạng đang đứng ở cửa với ánh mắt lạnh lùng.

Không biết vì sao nhưng trong lòng tôi hơi lo sợ, theo bản năng gọi: “Tô Dạng.”

Tô Dạng không nói gì, tiến lên kéo cổ tay tôi đi ra ngoài, động tác có chút thô bạo.

Anh đi rất nhanh, tôi bị anh kéo rất mạnh, tôi không thể thoát ra chỉ có thể lảo đảo đi theo anh.

Tô Dạng thấy thế, tuy anh đang rất giận nhưng vẫn bước chậm lại.

Đến góc cầu thang, anh vây tôi vào góc tường, tay nắm cằm tôi, ép tôi phải nhìn anh.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ bừng của Tô Dạng, trong lòng cuối cùng không khỏi đau lòng nhìn anh.

“Tô Dạng, cậu… sao thế?”

Tôi nhẹ giọng nói, Tô Dạng nhẹ nhàng a một tiếng: “Tôi làm sao? Vũ Hòa, cậu đã không thích ông đây thì đừng có mà đến trêu chọc ông đây. Sao, chơi đùa với ông đây có cảm giác thành tựu lắm đúng không?”

Tôi cau mày: “Tớ không trêu đùa cậu.” Tớ chỉ muốn đối tốt với cậu thôi mà.

“Không trêu đùa? Vũ Hòa, lần này là cậu chủ động tới quyến rũ ông đây. Là cậu chủ động tới trêu chọc tôi.” Tô Dạng cúi đầu, cách tôi rất gần, hơi thở phả vào mặt tôi, rất nóng, tôi không dám thở.

Tôi và Tô Dạng nhìn nhau nhau, trong mắt anh phản chiếu hình bóng của tôi, trong lòng tôi run lên.

Tôi nhẹ nhàng mở miệng: “Tô Dạng, cậu thích tớ ư?”

10

Tô Dạng không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, cúi đầu nhìn thấy cổ tay tôi vẫn đang bị anh nắm đến đỏ bừng, anh vội thả tay ra.

Tôi nhìn ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp của Tô Dạng, đột nhiên rất chắc chắn: “Tô Dạng, cậu thích tớ.”

Một câu trần thuật.

“Ông đây thích thì sao? Học sinh giỏi mà trí nhớ kém thế à? Vũ Hòa, năm lớp 10 ông đây đã nói với cậu rồi, giả vờ như không có chuyện gì? Nhưng lần này rõ ràng là cậu tới quyến rũ tôi trước, là cậu tới trêu chọc tôi trước.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, không biết anh đang nói gì, rõ ràng trước kia tôi và anh không hề quen biết nhau.

Tôi là người mau nước mắt, nước mắt suýt trào ra khi nhìn anh nhưng đã bị tôi kìm lại.

Anh nhìn dáng vẻ cố kìm nén nước mắt của tôi, khẽ thở dài, đỏ mắt nói: “Cậu nhận sai đi, cậu nhận sai thì tôi sẽ tha thứ cho cậu, có được không?”

Tôi hiểu ý, ngoan ngoãn cúi đầu với anh, dịu dàng nói: “Xin lỗi cậu, tớ không biết tớ làm cậu tức giận như thế, tớ sai rồi.”

Trong lòng Tô Dạng liên tục run lên: “Cậu biết mình làm sai chuyện gì không?”

Tôi lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy cậu nói xin lỗi làm cái quái gì thế?”

“Bởi vì tớ nên cậu tức giận, là lỗi của tớ.” Tôi nói một cách nghiêm túc, không hề nói đùa.

Trong mắt Tô Dạng tràn đầy cảm xúc, giống như không thể kiềm chế được nữa, cúi đầu hôn lên môi tôi, điên cuồng mà kiềm chế.

Đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng, tôi dùng sức đẩy anh ra, che miệng mình lại, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.

Tô Dạng muốn đến gần nhưng bị dáng vẻ sợ hãi của tôi làm đau lòng.

Tô Dạng cụp mắt, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Xin lỗi cậu, sau này cách tôi xa một chút, tôi không phải là người tốt.”

Anh nói xong xoay người rời đi.

Anh đi được vài bước, tôi ở đằng sau lúng túng mở miệng, mang theo chút nức nở: “Tô Dạng, tớ biết cậu rất tốt.”

Tô Dạng dừng lại, trái tim anh đập thình thịch, hai tay buông thõng bên hông anh run rẩy khó nhận ra, như đang cố nén gì đó.

Một lúc sau, Tô Dạng nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mang chút tự giễu: “Vũ Hòa, cậu không biết.”

Trời lại có mưa nhỏ, tôi không mang ô theo nên chỉ có thể đứng trong trường chờ mưa tạnh với đôi mắt đỏ bừng.

Tôi vừa đợi vừa nghĩ đến chuyện Tô Dạng nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tôi lại không biết.

Chắc chắn lúc đó đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh, tí tách mãi không ngừng.

Tôi đợi đến gần tối mà vẫn chưa tạnh mưa.

Lúc tôi định gọi điện thoại cho bố thì Tô Dạng quay lại.

Anh nhìn chóp mũi đỏ bừng vì khóc của tôi, giọng nói không chút dịu dàng: “Ông đây chịu thua cậu được chưa, trời mưa mà không biết đường đi về, cậu là đồ ngốc à?”

Thật dữ, tôi tủi thân mắt long lanh: “Tớ không có ô.”

Tô Dạng không nói gì, ném cho tôi một chiếc ô.

Tôi vội bắt lấy, đó là một cái ô màu hồng, vẫn chưa được bóc vỏ, vừa nhìn là biết vừa được mua, vẫn còn mới.

Tôi vẫn chưa nói cảm ơn thì Tô Dạng hung hăng nói: “Không thích tôi thì sau này đừng có mà đến trêu chọc tôi, nếu không cậu sẽ hối hận.”

Nói xong, anh vắt áo qua vai, bước đi.

Nhưng Tô Dạng đi mấy bước lại quay đầu lại, thấy tôi vẫn đang ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn anh.

Tô Dạng thầm mắng “Đậu má” một tiếng, nói với tôi: “Học sinh tốt, tôi có điểm nào khiến cậu không thích? Nói đi, ông đây từ từ sửa có được hay không?”