Len à, hai ngày nữa em muốn đi lễ hội. -nó sau khi ăn xong lăn ra nhõng nhẽo.
-
Lễ hội 1 năm 1 lần do King tổ chức à? Được thôi, nhưng em phải đi sát bên anh. -hắn ôm lấy nó, tay thò vào trong áo.
Cùng lúc đó, cậu đứng trước căn phòng nơi anh - Loky đã ra khỏi đó sau một thời gian nghỉ ngơi bên trong. Nhìn thấy anh bước ra, tóc anh đã dài hơn và nhọn ra nhiều hướng, đôi mắt sắc bén đã trông uy lực hơn trước. Cậu đột nhiên run sợ trước anh, anh khác hẳn hoàn toàn.
-
Bao lâu rồi? -chất giọng trầm ấm nghe êm tai, anh nhìn quanh.
-
Nửa năm rồi đó anh. -cậu đi khắp nơi, đụng chạm vào người anh -
Wow, oni-sama thay đổi thật.- Len đâu? Con nhóc loài người nữa? -anh lạnh lùng vãi cức, đi lướt qua cậu.
-
Trong phòng Len đấy oni- sama. Vẫn ở chỗ cũ.Anh vừa đi gần tới phòng hắn thì đột nhiên cánh cửa mở ra, hắn đi ra, áo thì không mặc. Hắn định đóng cửa thì sóng mũi bỗng nhúc nhích như ngửi thứ gì đó, hắn nhìn sang tay trái, anh đứng trước mặt hắn, hai tay cho vào túi quần.
-
Em quên
Komi
rồi sao? -anh khẽ nhếch cười.
-
Oni-sama? Anh ra khỏi căn phòng rồi à? Cũng nửa năm rồi nhỉ?- Bây giờ anh đã có thể dùng sức mạnh để trả lại 1 phần ký ức đã mất cho em. -anh đấy chân vào cánh cửa, cánh cửa khẽ mở to hơn ra, nó nằm ngủ ngon lành trên giường hắn, mặc áo của hắn và đắp chăn. -
Tốt hơn em nên từ bỏ con bé Rin, nó chỉ là con người mà thôi. Lễ hội năm nay, cô ta, Komi sẽ trở về.
- Komi là con quái nào? -hắn cau mày, đạp cánh cửa đóng lại.
-
Lễ hội, khi Komi nhìn thấy được em, chỉ cần em chạm nhẹ vào King sẽ lập tức nhớ ra tất cả. -anh chạm tay lên đầu hắn, cười.
-
Đừng có đùa với em. -hắn gạt tay anh, mắt đối mắt -
Với lại, đừng hòng giành Rin từ em.- Cứ xem sao. -anh liếm khóe môi.
———————————
Mọi người tưng bừng diện lễ phục đẹp mà King ban tặng, đêm trước ngày lễ hội, mỗi người từ trẻ em đến già đều có một bộ lễ phục cao quý do ngài ban tặng để diện tham gia lễ hội. Đây là một lễ hội lớn đã được ngài tuyên truyền từ vương quốc vampire, năm nay đặc biệt là con người cũng được tham gia nồng nhiệt. Lễ hội gồm nhiều trò chơi mới lạ và các cuộc thi, những thứ xinh đẹp và niềm vui sẽ được ngài ban phát cả ngày. Lễ hội này nhằm giải tỏa những niềm xui xẻo và nỗi buồn, cùng vui vẻ với nhau.
-
Uhm... ưʍ... -nó cắn răng, đang vùng vẫy vì lại bị hắn đè xuống như mọi lần.
-
Em có vẻ thích bị bạo hành. -hắn đẩy mạnh dương vật, nó bị đẩy liên tục, nước dịch da^ʍ đãng vẫn đang lấp đầy ga giường. Nó bị trói và hoàn toàn bất lực. -
Ây da, anh quên mất hôm nay là lễ hội. Được rồi, anh chưa ra nên em gắng chút nhé.- Len, anh thay lễ phục chưa? Lễ hội sắp bắt đầu rồi. -Rinto mặc một bộ trang phục màu đỏ cam trông rất đẹp, cậu thở dài đạp liên tục vào cửa.
-
Haizz, anh sẽ tính tiếp với em sau vậy, để anh tắm giúp em. -hắn chán nản, dừng lại.
Lát sau, hắn đang tắm bên trong, còn nó thì vừa tắm xong nên chỉ quấn mỗi chiếc khăn và ngồi đợi người hầu mang lễ phục đến. Cánh cửa sổ bỗng bật tung ra và hai bức màn bay mạnh phấp phới theo chiều gió, ngài hiện ra cùng với những chiếc cánh anh đào, ngài mặc một bộ trang phục hoành tráng màu vàng trắng, khác với màu đen u ám thường ngày. Nó đỏ mặt định kéo tấm chăn lên che cơ thể thì bỗng dưng bị một lực đẩy vô hình đẩy và nhào ngay tới phía ngài. Ngài ôm lấy nó rồi biến mất.
Lúc đấy cô hầu vừa mang lễ phục vào cho nó thì hắn liền xông thì trong nhà tắm ra vì nghe tiếng động của nó bên ngoài, chỉ là cánh cửa sổ mở toang và gió thổi nhẹ. Trên sàn nhà rơi đầy cánh hoa anh đào, hắn không mặc gì, cau mày nhìn xung quanh và biết nó đã bị mang đi mất, ngài một nửa là thần, thoát ẩn thoát hiện và là vô địch. Nước trên cơ thể săn chắc và tóc chảy xuống liên tục, đôi đồng tử xanh rờn nhìn qua phía cô hầu, cô ta bỗng đỏ ửng mặt rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
-
King, ngài đúng là muốn gây chiến. -hắn cắn răng.
Nó bị đưa lên thiên giới, lại là căn phòng đầy bông gòn lẫn thú bông dễ thương, mái tóc dài ướt át xõa khắp giường. Nó che cơ thể mình.
-
Kenji, anh bắt tôi lên đây chi vậy? T...tôi còn chưa mặc đồ!- Nàng đặc biệt, vì thế ta muốn tự tay tặng lễ phục cho nàng. -má nó bị nhéo, có một thứ gì đó nâng nó lên khỏi mặt đất. -
Nàng dễ thương quá, để ta xem, mái tóc này hợp với thứ gì.- Thôi nào, nhột quá, đừng có vừa bế vừa chọc tôi như vậy. Anh hiện ra đi. -nó vùng vẫy đôi chân nhỏ -
Len sẽ mắng tôi đấy.- Ta bắt nàng đi thì đã sao? -ngài hiện dần ra, nó ngồi trên tay ngài, hai khuôn mặt sát gần nhau.
-
Kya! Tôi chưa mặc đồ! -nó đỏ mặt, đôi tay nhỏ nhắn đẩy mặt ngài liên tục.
-
Yên nào Rin. Ta biết thứ gì hợp với mái tóc tuyệt vời này rồi. -ngài đặt nó xuống lại sàn bông, khẽ vuốt ve mái tóc nó.
Nhiều thứ lấp lánh ánh sáng tỏa ra khắp xung quanh, mắt nó sáng ngời, thứ ánh sáng kia trong nháy mắt hiện ra một bộ váy trắng tinh khiết. Lông vỹ bay khắp nơi, mái tóc nó được tết lại và trang trí bởi những cặp lông vũ xinh xắn, nhiều những hạt tiên nhỏ đính trên váy và tóc. Nó trông xinh đẹp như một nàng tiên, ngài khẽ cười, nắm lấy tay nó.
-
Lông vũ quả thật rất hợp với nàng. Sao, có thích bộ váy này không?- Cám ơn Kenji, đẹp quá đi. -nó cười tươi, đi đến đâu, đuôi váy đều tỏa ra nhiều hạt tiên lấp lánh.
-
Vậy nàng muốn bay thử không? -ngài bế nó lên.
-
Bay sao? Tôi có thể bay sao? -mắt nó sáng rực.
-
Ta sẽ vui đùa cùng nàng. -thấp thoáng ngài và nó hiện ra đứng trên một đám mây nhỏ, bên dưới là hạ giới. -
Ta giúp cơ thể nàng nhẹ đi, nàng hãy bay xuống cây anh đào to lớn trên đồi núi đó.Ngài biến mất, nó nhìn xuống bên dưới ban đầu cũng sợ hãi nhưng đột nhiên đám mây biến mất. Gió bay thấp thoáng những chiếc lông vũ mềm mại, cơ thể nó nhẹ như bông, nó mỉm cười thật tươi nhìn khắp nơi mà không quan tâm đến những người dân đang tập trung nhìn nó.
Ánh sáng lấp lánh cùng với những bụi tiên, nó bay khắp nơi với nhiều lông vũ, cây anh đào dạt dào ánh nắng sương sớm trông rất bắt mắt. Nó nhảy từng bước xuống thật nhẹ nhàng, cánh hoa bay hòa cùng với lông vũ tạo nên khung cảnh êm thơ, trong sáng. Nó như một thiên thần bay từ trên thiên giới, mải mê vui chơi, nó không để ý rằng tất cả mọi người đều chỉ đang nhìn nó.
-
Hihi, vui quá, tôi muốn bay lâu hơn nữa. Kenji. -nó mỉm cười khoái chí, tay kéo áo choàng của King.
Ngài bế nó lên bằng một tay, trên cao, những cánh hoa rơi xuống ngày một nhiều hơn khiến nó như rơi vào khung cảnh tuyệt đẹp này. Mải mê vui vẻ với những cánh hoa và cơn gió, nó không biết gì xung quanh. Ngài ôm nó vào lòng, đôi mắt dần lạnh đi và nhìn hắn đứng trên nóc tòa lâu đài với Rinto. Ngài khẽ cười, bây giờ, ngài chính thức biến nó thuộc về mình bằng mọi cách.
-
Kenji, Kenji. Xem này. -nó cười tươi khi tung nhiều cánh hoa bay khắp nơi.
-
Đẹp lắm. -ngài đỏ mặt nhìn nó không ngừng. Ngài nói đẹp ở đây, chính là nó chứ không hề quan tâm đến những cánh hoa kia.
Ry nghĩ mình nên kéo dài thêm bộ này một chút, Ry đã nghĩ được cái kết rồi.