Lúc Côn Minh lái du thuyền đưa đội chi viện tới, Cố Kỳ Châu đang ngồi trên rìa đảo nhỏ ngắm hoàng hôn, trang phục chiến đấu màu đen trên người vẫn ướt sũng như trước, nhưng khuôn mặt đã bị gió đêm thổi khô. Dù sao kiểu tóc của anh cũng không phức tạp, cắt húi cua đơn giản, tùy tiện dùng tay lau hai cái là khô.
Tư thế ngồi của anh cũng rất thoải mái, nửa người trên lười biếng nghiêng về phía trước, đôi chân dài co lại, khuỷu tay đặt trên đầu gối, ánh hoàng hôn chiếu lên góc nghiêng của anh, khiến ngũ quan lập thể của anh càng thêm góc cạnh rõ ràng.
Côn Minh nhảy xuống du thuyền trước, xác nhận Cố Kỳ Châu an toàn thì thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức tức giận: “Anh điên rồi à? Vách đá cao như vậy nói nhảy là nhảy? Không muốn sống nữa à?”
Lúc ấy anh ta đang theo sát Cố Kỳ Châu, khoảnh khắc Cố Kỳ Châu nhảy xuống ngay trước mắt, anh ta ngây người luôn, phản ứng đầu tiên là: Núi không cao à? Không cao thì mình cũng nhảy theo, bắt người quan trọng hơn, tuyệt đối không thể để Lang Cửu Mệnh chạy thoát ngay trước mắt!
Mà đến bên vách núi anh ta mới phát hiện, cao chết mất, dù phía dưới là nước thì cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể, sơ sẩy một cái sẽ tan xương nát thịt.
Ngoài kẻ điên ra, không ai lại nhảy xuống cả.
Lang Cửu Mệnh là một kẻ điên, Cố Kỳ Châu cũng là một kẻ điên.
Cố Kỳ Châu đứng dậy, cười nói: “Cũng đã chết đâu mà?”
Côn Minh tức giận: “Anh mà chết thì Đông Tử và cô Trần làm sao bây giờ?”
Cố Kỳ Châu bị chọc đúng chỗ hiểm, không nói nữa.
Côn Minh thở dài, lại hỏi: “Lang Cửu Mệnh đâu?” Anh ta cảm giác Cố Kỳ Châu rất bình tĩnh nên hơi khó hiểu: Rốt cuộc Lang Cửu Mệnh có trốn thoát không? Chắc là không thoát nhỉ? Nếu không thì sao đội trưởng Cố bình tĩnh thế này được? Nhưng nếu không thoát thì người đâu?
Cố Kỳ Châu xoay người lại, hất cằm về hướng rừng cây: “Ở đó.”
Côn Minh lập tức nhìn qua, lúc này mới phát hiện Lang Cửu Mệnh nằm ở ven rừng cây, bất động trên vũng máu.
Anh ta khó có thể tin hỏi Cố Kỳ Châu: “Chết rồi sao?” Mục tiêu ban đầu của bọn họ là bắt sống Lang Cửu Mệnh, bởi vì ông ta gánh không chỉ một vụ án, phải điều tra rõ ràng từng vụ một. Thế nhưng nếu Lang Cửu Mệnh ngoan cố chống cự, uy hϊếp đến tính mạng của cảnh sát hoặc quần chúng nhân dân, cũng không tránh được việc đánh chết ông ta tại chỗ. Nhưng nếu Lang Cửu Mệnh chết, cũng tương đương với nhiệm vụ chưa hoàn thành, đội trưởng Cố sẽ không bình tĩnh như vậy mới phải.
Cố Kỳ Châu trả lời: “Không chết, vẫn còn một hơi thở.” Anh nói với những đội viên khác của đội đặc nhiệm: “Nhấc ông ta lên thì nhẹ tay thôi, cẩn thận lắc chết ông ta.”
Côn Minh cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn Cố Kỳ Châu một cái rồi dẫn các đội viên đi về phía Lang Cửu Mệnh, đến gần anh ta mới thấy rõ tình trạng của Lang Cửu Mệnh: sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh, đầu gối chân trái bị súng bắn nát, ngón cái tay phải bị bắn nát, cả người dày đặc vết dao khiến cho máu thịt mơ hồ, nhưng đã không chảy máu nhiều nữa, chứng tỏ không có tổn thương đến nội tạng quan trọng hay động mạch chủ.
Dao này đâm, rất gì và này nọ…Anh ta sắp xếp bốn đội viên đi khiêng Lang Cửu Mệnh rồi quay lại bên cạnh Cố Kỳ Châu, nhỏ giọng hỏi: “Anh cố ý sao?” Anh ta không chắc làm vậy có phù hợp quy định không.
Cố Kỳ Châu không hiểu: “Cái gì?”
Giả ngây giả ngốc? Côn Minh nói thẳng hơn: “Cố ý đâm ông ta bằng đó nhát, còn không để cho ông ta chết?” Phải thù hằn đến nhường nào chứ? Còn nữa, anh ta luôn cảm thấy Cố Kỳ Châu cố chấp với việc bắt Lang Cửu Mệnh đến mức người thường khó có thể hiểu nổi, nếu không cũng không đến mức phát điên nhảy vách núi.
Cố Kỳ Châu đáp: “Ông ta tập kích cảnh sát, tôi không đâm ông ta thì đâm ai?” Anh nói thêm: “Tôi cũng có làm ông ta chết đâu.”
Côn Minh: “Vậy sao anh lại tránh được chỗ quan trọng chính xác như vậy?”
Cố Kỳ Châu: “Mẹ tôi là pháp y, tôi đã học được từ bà ấy một chút kiến thức cơ bản về cơ thể.”
Côn Minh vẫn thấy sai sai, nhưng Cố Kỳ Châu trả lời chặt chẽ, anh ta cũng không tìm thấy sơ hở. Với cả dù sao Lang Cửu Mệnh cũng không chết, lý do này của Cố Kỳ Châu cũng thuyết phục, bên viện kiểm sát hẳn là sẽ không truy cứu quá nhiều.
Cố Kỳ Châu hỏi một câu: “Đông Tử và cô Trần thế nào rồi?”
Côn Minh: “Lâm Nghị đưa cô Trần cùng nhóm học sinh trở về cục cảnh sát thành phố rồi.” Anh ta thở dài, thương xót nói một câu: “Trên đường đi hội thao gặp phải loại chuyện này, đúng là xui xẻo.”
Cố Kỳ Châu nhíu mày: “Hẳn là có thể thi lại chứ?” Đông Tử cũng ở trong lớp này.
Côn Minh: “Chắc là được? Cùng lắm thì chúng ta làm chứng cho bọn nó, tôi không tin Bộ giáo dục cứng nhắc như vậy.”
Cả buổi chiều Trần Nhiễm Âm không hề rảnh rỗi, vừa ngóng Bạch Mai vừa ngóng Cố Kỳ Châu, còn phải trò chuyện với vô số phụ huynh học sinh, hết lần này đến lần khác trấn an cảm xúc của bọn họ, lắng nghe bọn họ phàn nàn, hứng chịu lửa giận của bọn họ, cam đoan vô số lần rằng nhất định sẽ xin thi lại cho bọn trẻ.
Có 2 học sinh bị gãy chân, không thi lại nhưng có thể xin miễn thi, tuy nhiên theo quy định của Sở GDx26amp;ĐT, điểm miễn thi được tính theo trung bình của điểm thi thể dục của học sinh hiện tại.
Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, cô mới tiễn phụ huynh học sinh cuối cùng để đi ghi tường trình. Ra khỏi phòng ghi tường trình, cuối cùng cô cũng đợi được phụ huynh của một học sinh: cậu của Cố Biệt Đông, Cố Kỳ Châu.
Mặt trời đã lặn, Cố Kỳ Châu và các đội viên đưa Lang Cửu Mệnh đến bệnh viện công an trước, sắp xếp người thay phiên nhau trông coi ông ta rồi chạy về cục thành phố dự họp, họp đến bây giờ mới xong.
Cố Kỳ Châu và Cố Biệt Đông cùng nhau đứng ở hành lang ngoài cửa phòng ghi tường trình, nhẫn nại chờ đợi Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm vừa nhìn thấy Cố Kỳ Châu đã nhào về phía anh, ôm chặt lấy anh.
Cố Biệt Đông biết điều tránh ra xa.
Cố Kỳ Châu đã thay quần áo ướt thành thường phục, áo ngắn tay màu đen bình thường cũng không dày như áo chống đạn. Ngay khi Trần Nhiễm Âm nhào vào lòng anh, bất cẩn đυ.ng phải xương sườn bên phải của anh, cơn đau bỗng tập kích khiến anh không nhịn được khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
Trần Nhiễm Âm sửng sốt, ngước mắt nhìn chằm chằm anh, vừa căng thẳng vừa lo lắng: “Anh làm sao vậy? Bị thương rồi phải không?”
Cố Kỳ Châu nhịn đau, nở một nụ cười: “Không có.” Anh đặt tay phải lên đầu cô và ôm cô vào lòng: “Đừng lộn xộn.”
Trần Nhiễm Âm không tin, trực tiếp kéo áo anh lên, Cố Kỳ Châu không kịp ngăn cản nên vẫn bị cô nhìn thấy.
Xương sườn bên phải của anh xanh tím một mảng: bắt đầu ở một chỗ nào đó, màu xanh tím lan rộng ra như mạng nhện.
Mũi Trần Nhiễm Âm chua xót, hốc mắt lập tức đỏ lên, vừa chua vừa đau, nước mắt trong nháy mắt tuôn ra, nức nở hỏi: “Sao lại bị thế này?”
“Bất cẩn đυ.ng phải thôi.” Cố Kỳ Châu cầm cổ tay cô, kéo áo xuống, một lần nữa ôm cô vào lòng, quả quyết cam đoan, “Không sao, vài ngày nữa là khỏi rồi.”
Trần Nhiễm Âm hoàn toàn không tin những lời anh nói, không tin là bất cẩn đυ.ng phải, nhưng cũng chẳng làm gì được. Cô vừa đau lòng vừa khó chịu vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng khóc. Nhưng cô lại ý thức ngay được rằng vị trí miệng vết thương của anh còn có một vết súng bắn, thiếu chút nữa đã trúng nội tạng. Trong lòng cô càng khó chịu hơn, đau lòng, sợ hãi, kinh hoàng, bất lực khóc không thành tiếng.
Cố Kỳ Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của cô, giọng điệu ôn hòa trấn an: “Không có gì, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng sợ hãi, anh nhất định sẽ ở bên em đến già.”
Trần Nhiễm Âm khóc trả lời: “Anh nhất định phải ở bên em đến già! Nếu không ngay hôm sau em sẽ gióng trống khua chiêng đội cho anh chiếc mũ xanh!”
Cố Kỳ Châu: “...”
Em như vậy, ông đây nào dám chết.
Mệt mỏi thở dài, anh trả lời: “Hoàng Thượng xin tha mạng, để chiếm đoạt long sàng của ngài, thần sẽ cố gắng sống thật tốt, dù sao các anh em trong cung nhiều như vậy, thần hơi bất cẩn một chút là sẽ bị đạp xuống ngay.”
Trần Nhiễm Âm cười trong nước mắt: “Anh tự biết rõ là được.”
Cố Kỳ Châu cũng nở nụ cười, lại vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành trong chốc lát, chờ tâm trạng cô bình ổn lại kha khá mới đề nghị đưa cô về nhà, dù sao bây giờ cũng đã rất muộn.
Trần Nhiễm Âm chợt nhận thấy điều gì đó, vội vàng hỏi: “Chuyện hôm nay có lên tin tức không?” Cô cũng không dám kí©h thí©ɧ mẹ lần thứ ba, không thì phòng tuyến tâm lý của mẹ cô nhất định sẽ sụp đổ.
Cố Kỳ Châu lắc đầu: “Không, còn chưa kết án, tạm thời không công khai.” Lang Cửu Mệnh mặc dù đã bị bắt đi quy án, nhưng Quốc Vương vẫn chưa đền tội. Lần này bọn họ hợp tác với cảnh sát Vân Nam, trước khi cảnh sát Vân Nam thành công truy bắt được Quốc Vương, bất kỳ tin tức nào bên Đông Phụ cũng đều sẽ bị phong tỏa nghiêm ngặt, nếu không nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.
Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, mím môi, lấy hết dũng khí hỏi ra câu hỏi đã giữ trong lòng hồi lâu: “Bạch Mai thế nào rồi? Cô ấy ổn chứ? Cô ấy có bị thương không?”
Hoạt động nằm vùng và danh tính của nội gián đều được giữ bí mật, huống chi nhiệm vụ của Bạch Mai còn chưa kết thúc. Thế nên, Cố Kỳ Châu trả lời: “Anh không biết, anh chưa từng gặp cô ấy.” Anh nhìn vào mắt Trần Nhiễm Âm, nghiêm túc dặn dò cô: “Nếu em muốn tốt cho cô ấy thì đừng nhắc tới cô ấy nữa, cũng đừng nói mình quen biết cô ấy.”
Trần Nhiễm Âm không ngốc, đương nhiên cô hiểu ý anh, lập tức thay đổi đề tài: “Chúng ta về nhà đi, rất muộn rồi.”
Cố Kỳ Châu xoa xoa đầu cô: “Ừm.”
Cố Kỳ Châu vốn định đưa cô về nhà, nhưng Trần Nhiễm Âm không muốn về nhà. Hai người bọn họ đã lâu không gặp, cô và anh đang yêu đương, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở ký túc xá trường học, tối nay không về nhà cũng không sao, bố mẹ cô cũng không phát hiện ra cái gì.
Điều duy nhất cần xem xét là: Đông Tử cũng ở đây.
Nhưng cũng không sao, cùng lắm thì tối nay không làm gì cả, ôm nhau ngủ đơn giản thôi cũng được.
Cố Kỳ Châu cũng không nỡ để Trần Nhiễm Âm đi, cuối cùng vẫn đưa cô về nhà.
Ba người đi vào cửa nhà, Cố Biệt Đông thay dép lê trước, nhìn lại cậu mình cùng mợ tương lai một cái, vẻ mặt phức tạp suy tư một lát, há miệng muốn nói lại thôi. Cuối cùng cậu vẫn không nói gì, thở dài một hơi, im như thóc trở về phòng mình, còn khóa trái cửa lại.
Trần Nhiễm Âm có chút bất an, mím môi lại, nâng mắt nhìn về phía Cố Kỳ Châu, nhỏ giọng hỏi: “Ánh mắt nó có ý gì đây?”
Cố Kỳ Châu: “Không quen.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Làm Trần Nhiễm Âm cũng đột nhiên có chút không quen, dù sao trước đây lần nào cũng nhân dịp bạn học Tiểu Cố ở lại trường, đây là lần đầu tiên ba người bọn họ cùng nhau trở về đây: “Nếu không, nếu không hay là em đi thôi?”
“Không cần.” Cố Kỳ Châu quả quyết: “Làm quen trước cũng được, sớm muộn gì cũng phải quen.”
Trần Nhiễm Âm sửng sốt rồi run lên vì vui mừng: sớm muộn gì cũng phải quen? Ha ha ha ha ha, trẫm biết mà, chắc chắn nhà ngươi đã muốn giữ trẫm lại bên người từ lâu!
Cô lập tức cong môi, liếc anh một cái, xấu hổ đáp lại: “Ghét ghê.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Trần Hoàng mạnh mẽ tự dưng lại thẹn thùng, anh có chút không quen nổi.
Rửa mặt xong lên giường đi ngủ.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, rèm cửa sổ màu lam được ánh trăng chiếu rọi có cảm giác trong suốt như nước.
Bởi vì bạn học Tiểu Cố ở ngay bên cạnh, cho nên tối nay hai người bọn họ làm gì cũng không tiện, cũng không làm được gì.
Nhưng yên tĩnh ôm nhau ngủ cũng đủ hạnh phúc rồi.
Trần Nhiễm Âm giống như một con cáo trắng mềm mại nhẵn nhụi, ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Kỳ Châu, yên bình mà thỏa mãn.
Sóng gió qua đi, bọn họ đều còn sống, còn ở bên nhau, còn cả đời để ở bên nhau.
Cô lại không nhịn được nâng cằm lên, hôn lên má anh một cái, rồi dùng cả chóp mũi thân mật cọ cọ vào tai và cổ anh.
Cố Kỳ Châu bị cô cọ đến ngứa ngáy, không chỉ ngứa trên người, mà còn ngứa chỗ khác, nói tiếp: “Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi.”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng: “Em thích anh nên mới trêu đùa anh, chờ em không thích anh nữa, anh xin em nghịch em cũng không nghịch.”
Cố Kỳ Châu thở dài, vừa hối hận vừa u sầu: “Anh không nên dẫn em về nhà.”
Trần Nhiễm Âm nhíu mày, long nhan giận dữ: “Anh có ý gì? Ghét bỏ em?”
Cố Kỳ Châu lại đặt tay lên người cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh nên dẫn em đi khách sạn.”
A, thì ra ái phi muốn thị tẩm. Tâm trạng của Trần Hoàng trong nháy mắt từ mây thành nắng: “Thì ra anh thèm muốn thân thể em.”
Cố Kỳ Châu: “Muốn nghe Trần Hoàng gọi một tiếng anh trai.”
Trần Nhiễm Âm chớp chớp mắt: “Vậy anh có muốn nghe người ta gọi anh là bố không?”
Cố Kỳ Châu nở nụ cười: “Được thế thì tốt quá.”
Trần Nhiễm Âm: “Em sinh cho anh một đứa con nhé.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Trần Nhiễm Âm: “Em chấp nhận.” Cô chấp nhận, không nói đùa, trải qua mấy phen sinh tử, cô càng muốn ở bên anh, cùng anh xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, cùng anh sinh một đứa con của họ.
Bóng tối qua đi, họ đều cần có một cuộc sống mới.
“Nó gọi anh là bố, gọi em là mẹ.”
Cô nói thêm, “Nó là con của chúng ta, mang gen và huyết mạch chung của chúng ta.”
Cố Kỳ Châu có chút bối rối, trở tay không kịp, thậm chí còn không biết phải làm sao. Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện có con, hoặc là nói, từ trước đến nay anh chưa từng dám nghĩ sâu hơn về việc tương lai của mình sẽ như thế nào.
Trước đây, anh từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô, nhưng cũng chỉ dám đến đây chứ không dám nghĩ sâu hơn, bởi vì Lang Cửu Mệnh còn chưa bị bắt, trên người anh vẫn mang theo quá khứ nặng nề, khiến anh không dám làm mọi điều mình muốn trong tương lai.
Hiện tại Lang Cửu Mệnh đã bị anh tự tay bắt giữ, nhưng anh vẫn không dám, bởi vì không quen. Anh cảm giác giống như đang nằm mơ, sợ mọi chuyện đều là giả, sợ vừa tỉnh giấc lại trở về điểm xuất phát, trở về chín năm trước.
“Anh,” Anh vẫn hơi bối rối, hơi không chắc chắn: “Anh không biết.” Anh cũng không biết mình có phải là một người cha tốt không, dù sao bao nhiêu năm qua ngay cả cháu trai của mình anh cũng không chăm sóc tốt.
Trần Nhiễm Âm có thể hiểu được cảm xúc hiện tại của anh, cho nên cũng không ép buộc gì anh: “Vậy thì không vội, chúng ta cứ từ từ, kết hôn trước.”
Kết hôn không đột ngột, bởi vì anh đã sớm cân nhắc đến chuyện kết hôn với cô, hơn nữa còn suy nghĩ kỹ càng: Quãng đời còn lại, cuộc đời của anh phải có cô mới xem như hoàn chỉnh.
“Được, kết hôn trước.” Cố Kỳ Châu rất chắc chắn nói.
Trần Nhiễm Âm hỏi: “Khi nào?”
Cố Kỳ Châu rất quyết đoán: “Trong năm nay.”
Trần Nhiễm Âm nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Đội trưởng Cố, nói lời phải giữ lấy lời, từ bây giờ em đã bắt đầu chờ anh đến cưới em.”
Cố Kỳ Châu cũng nở nụ cười, hôn lên trán cô một cái, giọng điệu dịu dàng và quả quyết: “Được, chọn ngày hoàng đạo, cưới Trần Hoàng của anh về
nhà.”
—-Hết chương 62—