Chương 10

Tiếng trống tan học vang lên trong sự mong đợi của mọi người ( điển hình là chị Uyên nhà ta đó!!),thu dọn sách vở và bước ra khỏi lớp trong trạng thái uể oải, bốn con người kia cũng không kém...-Hôm nay bọn tôi đến nhà cô với Mai!!!-ý kiến của hắn làm cho cả Mai,Huy,Dương và cả nó hóa đá

-Chẳng nhẽ nhà mấy người nghèo đến mức phải đi ăn trực nhà chúng tôi?????Mơ đi nhé!!!-nó phản kháng dữ dội trước lời đề nghị rất ư là "không hợp lý "của hắn

...

-Người.hầu-hắn nghiêm giọng nhắc lại nhiệm vụ của nó trong kia bốn người kia chả hiểu mô tê gì....-Ok!!Chỉ hôm nay thôi

Không nhịn được sự tò mò,anh hỏi:-Hai người có chuyện gì sao???????

Xong đến cậu xỉa mồm vào,trong nhóm cậu thường là người lắm chuyện nhất,nên chuyện gì không biết sẽ hỏi cho bằng được...

-Ờ!!Rốt cuộc hai người đang có chuyện j mà người mới chả hầu thế?????

-Do con heo này bất cẩn làm đổ sữa vào người tôi nên phải làm người hầu trong hai tháng đó mà.-hắn nói mà không để ý đến bộ mặt đen ngòm của nó,*ba người kia đã thế lại còn cười lên nỗi đau của mình,đúng là bạn bè như cái xê-xê( c-c) ý!!-suy nghĩ của chị Uyên "bé bỏng"*

-Đi.về!!!-nó nói mà như hét xong thì chạy một mạch đi,....Xong bọn hắn,nhỏ cũng lần lượt đi ra

Ra đến cổng,thấy xe của bác quản gia đón mình,nó vội vàng leo lên xe,tiếp theo là tới nhỏ Mai.Bọn hắn thì đi xe riêng

Trên đường,một chiếc xe màu trắng theo sát chiếc xe màu đỏ bằng tốc độ khá cao.với tốc độ này chỉ chưa đầy 5" sau cả bọn đã có mặt tại nhà nó...trước mắt là một căn biệt thự to sang trọng,trước biệt thự là một khoảng sân rộng có đủ mọi thứ:hồ bơi,vườn hoa,....không kìm được cậu mở miệng khen

-Woa!!!Biệt thự đẹp thật!!!!!

-Of course!!!Cái Uyên nó tự tay thiết kế mà!!!!-nhỏ

.....Luyên thuyên được vài ba câu,đang chuyển bị nói tiếp thì hai giọng nói vang lên có đôi chút bực mình:

-Hai người định đứng đây à??Tôi vào nhà trước đây-hai giọng nói này không ai khác chính là của nó và hắn,phát hiện ra điểm không hợp lý,nó hét lên

-Nhà anh à????/

-Trước sau j cũng thế thôi,vấn đề chỉ là sớm hay muộn-hắn nói và thản nhiên đi vào nhà mặc cho cái đầu của nó đang " chạy chất xám",sau khi được nhắc nhở thì nhỏ Mai,Dương cũng đi vào nhà,tiếp là đến anh,....

Nó thầm nghĩ nếu không là người hầu cho hắn thì giờ này đã treo giò hắn lên rồi,mà không!!như vậy còn quá nhẹ,phải một cước đá hắn sang Mỹ chứ!!Nghĩ xong nó co giò lên chạy vào nhà....

Mới đến cửa đã nghe tiếng rôm rả,cười nói ở bên trong,tò mò nó đi vào thì thấy Mai,Dương,Huy và cái thằng hâm kia đang ngồi nói chuyện với hai người,một người đàn ông dáng vẻ nghiêm nghị và kế bên là người phụ nữ tầm 40 nhưng rất xinh đẹp -không ai khác chính là bama nó-phu nhân Tú Vân-chủ tịch Minh Khải

Nó thấy rất lạ,lần đầu tiên gặp sao hắn đã nói chuyện thân mật với bama vậy???Anh với cậu thì không nói làm gì nhưng hắn -thậm chí mẹ nó còn gọi hắn là con cơ!!!

Nó hằm hằm đi tới không quên liếc xéo cái con người đang ngồi kia cười toe toét

- ba mẹ!!!Ba mẹ về sao không báo cho con để con ra đón-nó chu mỏ lên trông rất đáng yêu làm hai trái tim "nhỏ bé" ở đó đập lỗi nhịp,

-Con còn phải học mà,ngồi đây chơi với các bạn đi con-bà Vân nói

-Mà ba mẹ sao hai người lại cho cái thằng hâm *nhìn hắn* này ngồi????-câu hỏi ngu ngơ của nó làm ông bà ngạc nhiên,thực sự rất ngạc nhiên,(không ngờ đứa con gái của mình lại đi bảo "con rể tương lai "là thằng hâm trong khi hắn đẹp trai ngời ngời như vậy),lấy lại tinh thần ba nó-chủ tịch Minh Khải lên giọng dạy dỗ:

-Con ăn nói cho cẩn thận,sao con lại nói bạn bằng những lời đó,con.....con......con..........blah....blah-bản giao hưởng vang lên-nhỏ Mai,Dương,Huy chỉ biết nhịn cười vì cái lí do siêu củ chuối này mà ăn nguyên một bài hát...

-Bác ơi,bác bớt giận chỉ là Uyên lỡ lời thôi!!!-hắn nói mà trong lòng vui mừng vì trả thù được nó [có ai nhớ ở

Xụ mặt xuống,nó không cảm ơn hắn mà trong lòng còn rủa 3 đời nhà hắn,36 kế chuồn là thượng sách,nó vừa chạy vừa để lại một câu

-Bama con lên phòng chút!!!-xong nó chạy lên phòng bằng tốc độ ánh sáng....1 lúc sau xuống lầu thì thấy mọi người đang ngồi ăn nói chuyện vui vẻ,nó cũng ngồi vào để lắp đầy cái dạ dày...không hiểu sao trong lúc ăn,hắn cứ nhìn nó,cái nhìn này mang một nỗi buồn khó nói,vì nó mất tự nhiên cúi mặt xuống nên không biết chứ hành động này của hắn đã lọt vào mắt của tất cả mọi người,họ cũng hiểu lý do,....

"Uyên không thuộc về mình,hãy chỉ coi đây là tình cảm thoáng qua!!Mình yêu đơn phương nên phải chịu thôi!!Mình sẽ đứng từ xa chúc phúc cho họ,..."-anh nghĩ thầm xong cũng không nói gì ăn tiếp...tuy nghĩ nhưng rất khó để quên...

bố mẹ nó phải về nước ngoài giải quyết công việc gấp nên không ở lại được lâu còn bọn hắn thì ai về nhà nấy......

____________________________________________________________________________________________________________________________