Không có kɧoáı ©ảʍ, chỉ có đau đớn.
Miệng liên tục nhả ra bong bóng nước.
Thông qua mặt nước ánh sáng dập dờn, cô chỉ thấy cơ thể mình từ trong ra ngoài giống như bị xé ra thành vô vàn mảnh vụn, phải mất rất nhiều công sức mới có thể nâng được nửa người trên lên, hít thở không khí trong lành.
“Đau… Cận Viễn, xin anh hãy nhẹ một chút…”
“Đau sao? Cô cũng biết đau?”
Chu Cận Viễn nhắm mắt làm lơ, chỉ có phát tiết và trừng phạt mỗi lúc một thô bạo nguyên thủy, anh bấu chặt chân cô, dùng sức như thể muốn bóp nát cô, sau đó nhìn từ trên xuống, dùng giọng nói tàn nhẫn tới thấu xương chất vấn cô: “Là tôi lợi hại hay gian phu của cô lợi hại?”
“…” Cô không thể mở miệng, không thể cho anh đáp án.
Anh càng thêm hùng hục một cách máy móc:
“Tô Đồng, tôi muốn cô vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay, ghi nhớ nỗi đau này!”
Nếu phải đau khổ, mọi người hãy cùng đau khổ!
Ba năm trước, anh ở nước ngoài, ông Chu bệnh nặng do tai nạn ô tô, cả gia tộc như đứng bên bờ vực thẳm, sau khi anh về nước liền nhận được trăng trối trước lúc lâm chung của ông Chu, ông yếu ớt cầu xin anh, xin anh cưới Tô Đồng!
Sau khi kết hôn, anh chưa từng chạm vào cô.
Không ngờ…
Nɠɵạı ŧìиɧ!
Ha ha, đúng là người vợ tốt của anh!
Anh điên cuồng ra sức, liên tục hết lần này tới lần khác, cuối cùng Tô Đồng cũng không thể chịu đựng thêm, chấp nhận đầu hàng, từ từ nhắm mắt, trước khi chìm vào bóng tối dường như cô lại nhìn thấy nhiều năm về trước, có một chàng trai đi qua trước cửa nhà cô. Vô tình ngoái đầu lại, nụ cười đó rạng rỡ như ánh mặt trời. Sưởi ấm tuổi xuân của cô, là thứ cô theo đuổi suốt nửa cuộc đời.
“Cận Viễn…” Cô lẩm bẩm một tiếng trong vô thức sau đó ngất lịm.
- ---
Mở choàng mắt, Tô Đồng nhìn thấy chiếc đèn chùm kiểu châu Âu trên đỉnh đầu.
Đây là phong cách phòng cưới của cô và Chu Cận Viễn.
Cô đã về nhà.
Tôi qua cô bị Chu Cận Viễn dày vò suốt một đêm, lúc này, cô ngồi dậy thấy mệt mỏi toàn thân, đầu óc choáng váng, dường như có dấu hiệu cảm cúm.
Cô xuống lầu rót nước, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy tiếng nam nữ trò chuyện dưới nhà.
“Anh Cận Viễn, Đồng Đồng nɠɵạı ŧìиɧ thật sao? Có khi nào bị người khác hãm hại không?”
Khóe mắt An Hân Du ngân ngấn lệ, kéo cổ tay áo của Chu Cận Viễn quan tâm hỏi thăm. Lúc nào cô ta cũng mềm yếu, biết quan tâm người khác như vậy.
Thoạt đầu, Tô Đồng cũng bị vẻ bề ngoài này của cô ta đánh lừa nên mới xem cô ta là người bạn thân thiết nhất, chia sẻ toàn bộ bí mật với cô ta, nói ra việc mình thích một người đàn ông nhưng người đàn ông đó không thích cô. Có ai ngờ, cô ta một mặt an ủi cô, mặt khác khoát tay Chu Cận Viễn, khıêυ khí©h nói với cô rằng:
“Đây là anh Cận Viễn, chúng mình từ nhỏ lớn lên bên nhau, Đồng Đồng, chắc cậu cũng biết nhỉ?”
Nghĩ lại những chuyện quá khứ đó, Tô Đồng nắm chặt tay lại.
“Hãm hại?”
Giọng Chu Cận Viễn lạnh lùng:
“Giải thích cô ta đưa ra giống như một trò đùa, em còn cho rằng đó là hãm hại không?”
“Em muốn đối chất với gian phu, chứng minh sự trong sạch của mình!”
Chu Cận Viễn vừa dứt lời, Tô Đồng liền lảo đảo bước xuống lầu, cô giận dữ trừng mắt nhìn An Hân Du, hùng hổ nói.
Ánh mắt Chu Cận Viễn không hề có chút tin tưởng nào cả.
“Đối chất? Trò mới của cô sao?”
Tô Đồng đang nghĩ xem nên thuyết phục anh ra sao thì nghe thấy An Hân Du đứng bên dịu dàng khuyên nhủ:
“Anh Cận Viễn, Đồng Đồng yêu anh như thế, anh hãy tin cô ấy một lần, hãy để gã gian phu đó đối chất với cô ấy!”
Tô Đồng trong lòng hồ nghi.
An Hân Du tại sao lại nói giúp cô?
Chu Cận Viễn khẽ nhếch môi cười, một chân gác lên chiếc ghế bên cạnh, thái độ mơ hồ khó đoán:
“Được, tôi sẽ cho cô một cơ hội! Quản gia, hãy dẫn gã ta vào đây!”
“Vâng, Chu tiên sinh.”
Quản gia đáp lời, sau đó hai vệ sĩ mặc áo vest đen dẫn một người đàn ông mặt mày bầm dập bước vào, hất ngã xuống cạnh chân Chu Cận Viễn.
Gian phu mặt mày tím bầm, khóe miệng rơm rớm máu.
Tô Đồng bất giác cảm thấy buồn nôn, vô cùng khó chịu, cô cố gắng buộc mình trấn tĩnh, bước tới hỏi gian phu:
“Anh nói tôi quyến rũ anh? Anh có bằng chứng gì?”
“Tôi… Trên ngực cô có một nốt ruồi son.”
Giọng nói gian phu không được rõ ràng, nằm co quắp, run rẩy nói:
“Chỗ nhạy cảm nhất của cô là cổ, hơn nữa bắp đùi có một vết sẹo.”
Gã ta nói ra một câu, sắc mặt Tô Đồng lại khó coi thêm một chút.
Gã ta… Sao lại biết những điều này!
- -- Hết---