Chương 1

Tháng bảy, nắng gắt như đổ lửa, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.

Bức tường ngoài của biệt thự kiểu Âu màu xám trắng được trang trí bằng hoa trắng và gạc đen. Di ảnh của người đã khuất được treo ở giữa phòng khách, giọng nói và nụ cười của ông như vẫn hiện hữu. Cả trang viên rộng lớn trở nên tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ có tiếng ve kêu đứt quãng vang lên.

Đám người giúp việc làm việc mệt mỏi, liền đứng thành từng nhóm hai ba người tụ tập tán gẫu.

“Tổng giám đốc Thịnh đời này cũng coi như giỏi, ở rể mà thay thế được cha vợ quản lý việc kinh doanh của gia đình.”

“Đáng tiếc, không có con cái ruột thịt, thời trung niên đã mất đứa con út, còn lại đứa con cả cũng không quan tâm, ngay cả lễ tang cũng không chịu về.”

“Không đâu, ông ấy còn nhận nuôi một Omega không rõ lai lịch, là một đứa bé câm, đến lúc chết cũng chỉ có cậu ta ở bên cạnh.”

“Suỵt, nghe nói phần lớn gia sản là để lại cho Omega đó, chắc chắn không phải quan hệ cha con đàng hoàng đâu.”

“Đừng nói, nhìn đẹp thế kia, không chừng nhà họ Thịnh cũng phải đổi họ luôn.”

Ngay lúc này, vài tiếng giả vờ ho cắt ngang cuộc bàn tán sôi nổi.

Đám người giúp việc đồng loạt ngẩng đầu, thấy quản gia Từ Trung mặt mày đen như than, dùng đôi mắt diều hâu sắc lẹm nhìn chằm chằm vào họ.

Sau lưng Từ Trung là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ tây đi giày da, kính râm che đi phần nào nét lạnh lùng trên khuôn mặt. Ngũ quan hắn sắc sảo, mũi cao thẳng, môi mỏng như lưỡi dao sắc bén. Chỉ cần đứng yên đó, không cần hành động hay nói gì, người ta đã cảm nhận được sự áp bức.

Nhìn đã biết là Alpha, mặt mày xa lạ nhưng thân phận hẳn không đơn giản.

Từ Trung thấy đám giúp việc còn đứng ngây ra đó, hung hăng trừng mắt, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn không đi làm việc đi!”

Đám giúp việc liền giải tán như chim vỡ tổ. Khi mọi người đã đi hết, Từ Trung lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu cung kính trước người đàn ông phía sau: “Thiếu gia, là tôi quản lý không tốt, sau này tôi sẽ xử lý đám người lắm miệng này.”

Người được gọi là thiếu gia chính là Thịnh Bạc Viễn, con trai duy nhất của Thịnh Nhạc Huy – ông chủ tập đoàn Vạn Huy, người bị cho là từ chối trở về dự lễ tang của cha mình trong lời đám giúp việc.

Thịnh Bạc Viễn tỏ ra vô cùng thờ ơ, như thể những lời bàn tán của đám người đó không liên quan đến mình. Sau một khoảng im lặng dài đằng đẵng khiến người ta hít thở không thông, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Chú Trần đến chưa?”

Chú Trần mà hắn nhắc tới là luật sư Trần Duyệt của gia đình, hôm nay đến để đọc di chúc của Thịnh Nhạc Huy.

Từ Trung đáp: “Luật sư Trần có chút việc trì hoãn trên đường, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến.”

Ông ngừng lại một chút, định đề nghị sắp xếp trà chiều cho Thịnh Bạc Viễn, nhưng không ngờ hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi bước đi về phía sân trong mà không để ai theo sau.

Những chùm hoa lớn màu tím rủ xuống như thác nước, hương thơm ngào ngạt bao quanh, cánh hoa thỉnh thoảng bay xuống như những con bướm tím đang khiêu vũ uyển chuyển. Đi qua hành lang ngập tràn hoa tử đằng, Thịnh Bạc Viễn bước vào khoảng sân trong xanh mướt, phóng tầm mắt chỉ thấy hoa cỏ xanh tươi, gió nóng nhẹ nhàng lướt qua, làm những tán lá của cây cam già xào xạc lay động.

Sân trong vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi Thịnh Bạc Viễn rời đi.