Chương 8

Đinh Đông ở trung tâm ngẩn ngơ cả buổi chiều.

Tan tầm vào lúc 5 giờ rưỡi.

Nộp lại đề án cho tiểu Long.

Tiểu Long: Đm, thần linh ơi, cái thứ JB gì vậy……

JB

Nếu không có kinh nghiệm 5 năm lâm sàng thì ai có thể làm ra được kết quả này?

Chẳng lẽ cô ấy đã bắt đầu thiết kế từ năm 13 tuổi ……

Không thể tưởng tượng được, bên trên lại có nhiều nhân tài như vậy.

Nhưng vẫn tỏ ra miễn cưỡng nói: “Ngày mai 8 giờ đi làm.”

Đinh Đông: Nghĩa là cô đã vượt qua bài kiểm tra?

Tiểu Long: “Cùng một tổ với tôi, chịu trách nhiệm hợp tác với bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình Cố Đức Thiều.”

Hai mắt Đinh Đông ngay lập tức sáng lên: YES!

Vô cùng vui vẻ trở về nhà.

Ăn một bữa ăn ngon, sau đó mở app Đằng Tấn, thưởng thức một web drama đam mỹ.

Bảy giờ.

Tám giờ.

Chín giờ.

Bây giờ đã là mười giờ!

Cố Đức Thiều vẫn chưa tan tầm.

Nhắn WeChat không trả lời.

Gọi điện thoại cũng không nghe.

Trái tim Đinh Đông dần dần chìm xuống.

Nếu biết sẽ thành ra như này, cô đã không nói mấy lời kia.

Cố Đức Thiều chắc hẳn đã rất tức giận.

Ngoài miệng thì nói sẽ phối hợp, thực ra trong lòng vô cùng khinh bỉ ……

Hừ! Thật bực bội!

Từ khi nào ông đây tử trở nên nhu nhược yếu đuối như vậy!

Đinh Đông giật lấy chìa khóa xe, vọt tới hầm để xe, xe Porsche nhanh chóng lao ra ngoài.

Sau khi nói chuyện với Cố Đức Thiều vào buổi trưa, tan tầm cô liền tới biệt thự cao cấp lấy xe.

Ban đầu là để dự phòng lỡ như cần dùng đến, không ngờ nó lại hữu ích sớm tới vậy.

Cô sẽ đến thẳng bệnh viện! Đến phòng phẫu thuật!

Nếu Cố Đức Thiều không có ở đó, nếu anh dám nói dối cô, cô Sẽ! Cút! Ngay! Lập! Tức!

Tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn dây dưa với anh thêm một giây!

Kết quả khi cô đến phòng phẫu thuật thì thấy, đèn đỏ vẫn còn đang sáng.

Đinh Đông: “……”

Thật xin lỗi, là em nhất thời xúc động.

Cờ im trống lặng đứng chờ ở cửa.

Cờ im trống lặng

Bên ngoài phòng phẫu thuật còn có người nhà của bệnh nhân.

Đinh Đông đứng một bên yên lặng lắng nghe.

Hoá ra bệnh nhân phẫu thuật hôm nay là một cô gái nhỏ.

Dị tật bẩm sinh, không thể tự đứng thẳng, tám tuổi.

Bước đi như thây ma, từ nhỏ đến lớn, đã chịu không biết bao nhiêu ánh mắt ghẻ lạnh.

Nhiều năm trằn trọc, cuối cùng gia đình cũng gom được đủ tiền, đường xá xa xôi tới khoa chỉnh hình bệnh viện số chín, tìm bác sĩ Cố nổi danh đã lâu.

Đem toàn bộ hy vọng đặt vào tay Cố Đức Thiều, người được mệnh danh là bậc thầy y học Trung Quốc.

Ca phẫu thuật kéo dài hơn 8 tiếng đồng hồ, bác sĩ từ nhiều khoa ra vào tấp nập.

Bác sĩ phẫu thuật chính Cố Đức Thiều vẫn không xuất hiện.

Người nhà trong chốc lát suy đoán có phải ca mổ thất bại hay không, đứa bé sẽ bị liệt, trong chốc lát lại suy đoán có phải kết quả của ca mổ không như mong đợi hay không, có phải miệng vết thương trên đùi quá lớn hay không……

Khiến cho Đinh Đông bên cạnh vô cùng lo lắng.

Đột nhiên, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.

Tất cả các thành viên trong gia đình bệnh nhân đều đứng lên.

Đinh Đông theo phản xạ chạy tới, nấp sau cây cột.

Cô gái nhỏ được đẩy ra ngoài, xung quanh là một vài bác sĩ và y tá.

Tất cả mọi người đều đeo khẩu trang, mặc áo phẫu thuật màu xanh lục.

Chỉ một cái liếc mắt, Đinh Đông ngay lập tức nhận ra người cao nhất trong đoàn người.

Cố Đức Thiều đeo khẩu trang, đôi mắt cười cong cong: “Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, trong tương lai nếu cô gái nhỏ muốn múa ba lê cũng sẽ không gặp vấn đề gì, sau khi ra viện nhớ mua cho cô bé thật nhiều váy đẹp.”

Nước mắt của người mẹ yếu ớt trào ra: “Cảm ơn bác sĩ Cố…… anh đúng là Bồ Tát sống …”

Sau đó người nhà bệnh nhân, bác sĩ, y tá đều rời đi.

Cố Đức Thiều đi đến hành lang, nửa đường có cô ý tá nhỏ gọi anh lại, đưa điện thoại di động cho anh.

Anh nói cảm ơn rồi ngồi xuống một cái ghế trên hành lang.

Đinh Đông cũng dừng lại ở chỗ rẽ.

Nhìn thấy anh tháo mũ xuống, rũ rũ mái tóc rối bù, cúi đầu mở khóa điện thoại.

Một giây.

Hai giây.

Một phút trôi qua.

Anh vẫn cúi đầu như cũ, không hề nhúc nhích.

Đinh Đông lấy điện thoại di động ra.

Ấn mở WeChat.

Giao diện trò chuyện với Cố Đức Thiều hiện lên thông báo đối phương đang trả lời……

Đinh Đông nóng nảy, trả lời tin nhắn của cô khó đến vậy sao?

Ba phút đã trôi qua!

Cô không thể đợi được nữa, rón ra rón rén, đi qua chỗ anh ngồi.

Đến gần mới phát hiện, anh vẫn duy trì tư thế xem di động, đầu cúi xuống, đôi mắt nhắm nghiền, hoá ra là ngủ quên.

Đinh Đông ngồi xổm xuống.

Ở bên chân Cố Đức Thiều.

Ngẩng đầu nhìn anh.

Khẩu trang màu xanh lục che mất phân nửa khuôn mặt anh.

Chỉ lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền.

Đinh Đông nhìn đến xuất thần.

Dường như quay trở lại ba năm trước, lúc đó cũng là góc độ này.

Cô được đưa lên bàn mổ trong tình trạng máu thịt giao hoà.

Cả khuôn mặt gần như sưng tấy biến dạng, thành đầu heo to tướng, cô tuyệt vọng mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một khe hở nhỏ.

Nhìn thấy xung quanh đều là nhân viên y tế mặc áo phẫu thuật màu xanh lục.

Âm thanh bên tai quá ồn ào ——

“Tối nay tai nạn xe cộ nhiều như vậy, chúng ta làm sao lo hết……”

“Trên người cô gái này không có gì để chứng minh danh tính, khuôn mặt đã sưng vù và biến dạng, không thể nhận ra……”

“Cắt chân đi, chuyển viện sợ không kịp, cứu mạng mới là quan trọng.”

“Đáng tiếc……”

Cô không còn chút sức lực nào để chống chọi với cơn đau, yếu đến mức không thể kêu lên một tiếng, tuyệt vọng chất như núi, lấn át chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng.

Xong rồi.

Đêm nay xác định ở chỗ này.

Cưa chân ……

Tàn tật……

Sống sót thì có ích gì?

Thà chết còn hơn.

Lúc cô sắp rơi vào khoảng không tối tăm.

Bên cạnh cô có người đang nói chuyện.

Giống như âm thanh từ bầu trời trong xanh——

“Cô ấy còn quá trẻ, nếu bị cắt chân, cuộc sống của cô ấy sẽ kết thúc trước khi nó kịp bắt đầu.”

“Tôi sẽ làm phẫu thuật.”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào.”

Anh Tiểu Thiều!

Trong nháy mắt, cô nhận ra anh đang đứng bên cạnh bác sĩ mổ chính.

Khuôn mặt anh đã trở nên thành thục, hơi thở thiếu niên vẫn còn đó, nhưng dáng vẻ đã trưởng thành hơn.

Thuốc tê ngấm vào, cô còn chưa kịp chào hỏi đã ngất đi.

Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là lúc anh đang cầm một con dao mổ bằng bạc.

Ánh mắt kiên định rơi trên người cô, “Đừng sợ, cô sẽ ổn thôi.”

Như đang nói với chính mình.

Sau đó, cô tỉnh lại.

Phản ứng đầu tiên chính là: “Chân của con đâu rồi……”

Ba mẹ ngay lập tức chạy tới.

Thành công ép lên chân trái và đùi phải của cô.

Tê ——

Rất tốt, vẫn còn, vẫn còn.

Chỉ về nước để làm vài cái thủ tục, lại gặp tai hoạ bất ngờ.

Thật không may, Học viện ba lê hoàng gia đã hủy bỏ tư cách trúng tuyển của cô.

Nhưng may mắn là, cuối cùng ông đây cũng có thể danh chính ngôn thuận, học những gì mình muốn.

Nghe ba nói cô mới biết được.

Cô hôn mê hai ngày, đã được chuyển viện từ lâu.

Vẫn còn một vài phẫu thuật nhỏ cần thực hiện.

Người bạn cũ của bố, viện sĩ Vương, nói rằng trong những trường hợp bình thường, nếu đổi bác sĩ mổ chính, cô sẽ không thể giữ lại chân.

Viện sĩ

Cũng không biết người phẫu thuật cho cô là kỳ tài từ nơi nào tới.

Can đảm cẩn trọng, điều quan trọng nhất là đủ niềm tin vững chắc.

Ngay cả một bác sĩ trưởng khoa có hơn 5 năm kinh nghiệm lâm sàng cũng phải thực hiện ca phẫu thuật này ít nhất là trong 10 giờ, nối những mạch máu bị đứt, mỏng như sợi tóc, từng sợi từng sợi.

Lúc ấy, cô đặc biệt tự hào nói: “Không, anh ấy còn rất trẻ, mới hơn hai mươi tuổi.”

Viện sĩ Vương không tin, ba cô đã đến bệnh viện ban đầu để hỏi thăm.

Kết quả thu được, thực sự là một bác sĩ có hơn 6 năm kinh nghiệm lâm sàng.

Cô nhìn vào bức ảnh, nói: “Không phải anh ấy.”

Ba cô khẳng định chắc nịch: “Không có ai khác.”

Khiến cô nghĩ mình mất máu quá nhiều nên gặp ảo giác.

Ngẫm lại cũng đúng, tính toán một chút, 5 năm không gặp, Cố Đức Thiều cũng mới 23, 24 tuổi, nhiều nhất thì cũng mới tốt nghiệp khoa chính quy, làm sao có tư cách cầm dao?

Nhưng mỗi đêm cô đều mơ thấy anh.

Những gì anh nói trong lúc phẫu thuật.

Ánh mắt ấm áp nhìn cô.

Cô thực sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nên nhờ ba cô hỏi thăm thêm một lần nữa.

Người quen của ba trong viện quanh co lòng vòng ba ngày mới có được tin tức.

Người phẫu thuật cho cô đêm đó là một thực tập sinh cấp cứu trực ca đêm.

Bởi vì vi phạm quy định, anh đã bị sa thải.

Là một thanh niên rất tài năng.

Rất nỗ lực.

Các thực tập sinh khác lên bàn mổ chỉ có móc và thắt chỉ.

Anh lên bàn phẫu thuật, hướng dẫn bác sĩ cách bắt đầu, đứng phía sau chỉ đạo anh ta.

Cứ như vậy, một ngôi sao ngành y đầy triển vọng.

Chưa kịp đứng lên, đã vì cô mà ngã xuống.

Với hồ sơ xấu như vậy, bệnh viện hạng ba nào dám chấp nhận anh.

Bệnh viện còn đủ ý tứ, tuyên bố với bên ngoài rằng ca phẫu thuật đêm đó là bác sĩ mổ chính làm, yêu cầu bên trong bệnh viện không được đề cập đến tên của bác sĩ thực tập kia.

Ân nhân cứu mạng, người đã giúp cô sống lại—— Cố Đức Thiều.

Khiến cô áy náy ăn không ngon ngủ không yên.

Lại cử người đi nghe ngóng, Cố Đức Thiều chết tiệt thất nghiệp ở nhà làm vịt!

Suýt chút nữa chết tại chỗ vì tức giận.

Sau đó mới biết đây là công việc gia truyền, gia đình anh kinh doanh vịt quay Bắc Kinh đã nhiều năm.

Tâm trạng dịu đi một chút.

Cô muốn giúp anh.

Đứng dậy không nổi, cô ngay lập tức ngồi xe lăn tới nhờ viện sĩ Vương giúp đỡ.

Cho anh trai nhỏ một cơ hội.

Đôi tay lẽ ra nên cầm dao mổ cứu người.

Sao có thể dùng để chặt vịt nướng mỗi ngày.

Ban đầu viện sĩ Vương không đồng ý, cho đến khi nhìn thấy anh thực hiện một ca phẫu thuật.

Thay đổi cái nhìn——

Hoàn toàn bị kỹ thuật cầm dao của Cố Đức Thiều thuyết phục.

Viện sĩ Vương có một người bạn tốt là trưởng khoa phẫu thuật chỉnh hình ở bệnh viện số chín.

Những năm gần đây, phẫu thuật thẩm mỹ trở nên phổ biến, tiền lương cao, đãi ngộ tốt.

Người nguyện ý dốc hết tâm can để phẫu thuật chỉnh hình càng ngày càng ít.

Bệnh viện số chín đang thiếu những nhân tài như thế này.

Trong khoảng thời gian nằm viện hồi phục sức khoẻ, ngày nào cô cũng nghe ngóng chuyện này.

Vẫn luôn nghe ngóng cho đến khi nghe tin Cố Đức Thiều đến bệnh viện số chín, một lần nữa bắt đầu làm bác sĩ thực tập, mới thôi.

Tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Loại thiên thần này, mẹ nó xứng đáng được làm bác sĩ cứu vớt chúng sinh cả đời!

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy hối hận.

Công việc thật vất vả, ngồi nghỉ một lát cũng có thể ngủ thϊếp đi.

Làm việc không biết mệt mỏi, chẳng phân biệt ngày đêm.

Tuy nhiên, có những thứ vẫn rất đáng giá.

Nhìn khuôn mặt tươi cười giàn dụa nước mắt của người thân bệnh nhân, không phải giống như lúc cô tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, phát hiện ra chân vẫn chưa tàn sao?

Lúc ấy, cô vừa khóc vừa cười, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là bốn chữ —— không có gì báo đáp.

Lúc đó thật sự xúc động, muốn dùng mạng nhỏ này đối tốt với anh.

Mặc dù anh không biết lý do là gì.

Anh cũng không biết người nằm trên bàn phẫu thuật là cô.

Tốt hơn là không nên biết.

Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp gì đó, cũng quá ghê tởm rồi.

Vẫn là những kẻ tham tiền lừa hôn tương đối ghê gớm.

Đinh Đông xoa xoa khóe mắt, khịt khịt mũi.

“Hm——” Cố Đức Thiều lầu bầu một tiếng, tỉnh giấc.

Bởi vì mệt mỏi quá mức, mở mắt ra, hai mí cũng trở thành ba mí.

Đinh Đông vèo một cái liền đổi thành gương mặt tươi cười: “Bất ngờ chưa, em lái siêu xe tới đưa anh về nhà.”

Cố Đức Thiều sửng sốt một giây, tháo khẩu trang xuống, khóe miệng cong cong cười: “Em gái nhà ai mà ngoan như vậy?”

Đinh Đông: “……”

Cố Đức Thiều vội đáp: “Của anh.”