Chương 22: Kí©h thí©ɧ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mii



Để che giấu hành vi phạm tội, Đinh Đông vội vàng cho nổ bom khói: “Đúng vậy! Thật sự không hiểu những người này nghĩ gì, có tiền có thế thì ghê gớm lắm à? Thì có thể đùa bỡn lòng người à? Cũng không hỏi người ta có nguyện ý hay không, đã tự tiện can thiệp vào cuộc sống của người khác!”

Cố Đức Thiều: “Nhưng mà, nếu có một ngày để anh nhìn thấy người này, anh vẫn phải chân thành cảm ơn người ta.”

Đinh Đông: “Tại sao?”

Cố Đức Thiều: “Nếu không có người này, anh sẽ chuyển nghề làm vịt, không thể hiện thực hoá mộng tưởng của cuộc đời, phát huy nhất kỹ chi trường. Quan trọng hơn là, sau ngần ấy năm vẫn còn thanh thanh bạch bạch, gặp được người không nhiễm hạt bụi trần, là em.”

Nhất kỹ chi trường

Đinh Đông: Chết mất……

Miệng ngọt như thế thì nhớ nói nhiều một chút cho em nghe.

Cố Đức Thiều: “Chờ đến lúc cảm ơn xong, lại tàn nhẫn chém anh ta một đao!”

Đinh Đông: Anh có thể câm miệng được rồi.

Trở về nhà, thừa dịp Đinh Đông đi tắm rửa, Cố Đức Thiều gọi điện thoại cho Kim Đại Châu.

Kim Đại Châu: “Con rể hiền?”

Cố Đức Thiều: “Thầy đừng giả vờ nữa, con gái thầy vừa rồi ở trước mặt con và Đinh Đông, đã nói ra hết tất cả mọi chuyện rồi.”

Thật ra, trong lòng Cố Đức Thiều đã đoán được kha khá, vừa vặn tận dụng cơ hội này, nói bóng nói gió dụ Kim Đại Châu nói ra.

Kim Đại Châu quả nhiên chột dạ: “Đậu Đậu chỉ là một đứa trẻ, con bé…… có thể biết cái gì?”

Cố Đức Thiều: “Cũng chưa nói gì cả, chỉ biết rõ lúc trước thầy thu nhận và dạy dỗ con, là do có người uỷ thác, còn việc người kia là ai, cô ấy không biết, lẽ nào thầy cũng không biết sao?”

Kim Đại Châu: “…… Bây giờ đã biết, cậu định làm gì?”

Cố Đức Thiều: “Tất nhiên là báo đáp cô ấy thật tốt, nhưng mà có một chuyện con vẫn chưa rõ, cậy nhờ sư phụ chỉ bảo!”

Kim Đại Châu: “Quá lời rồi, đồ nhi cứ nói thẳng.”

Cố Đức Thiều: “Lúc cô ấy nhờ thầy, cô ấy có tiết lộ lý do không?”

Kim Đại Châu: “Ôi, nói cậu thông minh, có đôi khi cũng thật sự ngốc nghếch. Tại sao cô bé lại lo lắng khi cậu mất việc?”

Tư duy của Cố Đức Thiều trở nên linh hoạt, những chuyện tưởng chừng như bắn đại bác cũng không tới, trước kia chỉ là do không nghĩ đến mà thôi, bây giờ với một chút giúp đỡ, tất cả các mảnh ghép tưởng chừng như không hề liên kết cuối cùng cũng được ghép lại hoàn chỉnh, động cơ và nguyên nhân thực sự trở nên rõ như ban ngày——

Đó chỉ là thủ thuật mà cô nhóc bày ra để bảo vệ lòng tự trọng của mình, lẽ ra anh nên sớm hiểu rõ!

Sự thật quá mức chấn động, Cố Đức Thiều không kìm được da đầu tê dại từng đợt: “Cô gái bị gãy chân ……chính là Đinh Đông?”

Kim Đại Châu thở dài mãn nguyện: “Hai người các cậu hẳn là mệnh trung chú định!”

Mệnh trung chú định

Cố Đức Thiều không dám tin tưởng, lắc đầu cười, thảo nào cô đối xử với anh…… Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy!

Kim Đại Châu: “Tôi nghe nói cô ấy đang thực tập ở trung tâm nghiên cứu 3D của bệnh viện chúng ta? Ôi chao, cô gái nhỏ da mặt mỏng muốn giữ mặt mũi, thích cậu nhưng không dám nói ra, điều kiện gia đình nhà cô bé quá tốt, sợ cậu có áp lực không thể ở chung thoải mái với người yêu, dù là đứa trẻ được nuông chiều từ bé …… Cô gái nhỏ thật sự dụng tâm lương khổ.”

Dụng tâm lương khổ

Cố Đức Thiều: “……”

Kim Đại Châu: “Cậu còn nhớ lần hợp tác giữa bệnh viện chúng ta và Romance không?”

Cố Đức Thiều sửng sốt: “Cũng là cô ấy?”

Kim Đại Châu: “Giá cả của Romance quá cao, không phù hợp với mức tiêu dùng của Trung Quốc, nhờ có Đinh Đông thuyết phục công ty hạ thấp 30% giá cả trong toàn bộ khu vực Trung Quốc, mới có thể đi đến việc hợp tác. Bệnh viện của chúng ta đạt được doanh số bán hàng như mong đợi, việc hợp tác này đôi bên cùng có lợi, cô gái nhỏ thật sự rất có bản lĩnh.”

Cố Đức Thiều vô cùng xúc động, cô đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì anh nhưng lại không nói một lời, còn ngụy trang thành bộ dáng dụng tâm kín đáo tiếp cận anh, anh sờ không chuẩn mục đích của cô, lúc ấy đã chọc cho cô tức giận……

Anh càng nghĩ càng không khỏi đau lòng: Tại sao cô lại ngốc như vậy?

Kim Đại Châu: “Đinh Tổng không muốn mọi người biết, nhưng cũng không thể ngăn cản cậu thông minh như vậy, tự mình đoán được. Có điều cậu cũng là người thông minh, bản thân cậu hiểu rõ là được, không cần quá so đo, ngàn vạn lần đừng nói ra khiến cho cô gái nhỏ lúng túng!”

Cố Đức Thiều cười: “Còn cần thầy nhắc nhở?”

Cô gái nhỏ có lòng tốt muốn chăm sóc anh, về sau lại phát triển thành cục diện như thế này, cũng không phải là chủ ý của cô.

Anh sao có thể so đo với cô?

Đau cô còn không kịp!

Đinh Đông suy nghĩ cả đêm, quả thật không thể nào nuốt trôi thất bại này.

Ý tưởng ban đầu của cô rất đơn giản, bản thân cô hại người ta mất việc, nên phải nghĩ cách, tìm một nơi để anh tiếp tục đi làm.

Ai ngờ anh y thuật cao siêu, lọt vào mắt xanh của người ta, còn trở thành con rể điều động nội bộ của viện trưởng?

Cố Đức Thiều ở bên cạnh cô suốt cả buổi tối, cô không có cơ hội ở một mình, chờ đến khi anh tiến vào phòng tắm tắm rửa, cô mới sờ đến di động, chạy ra ban công gọi điện thoại.

Giọng nói của Kim Đại Châu mang theo sự vui vẻ, “Đinh Tổng, muộn vậy rồi còn tìm tôi có việc gì?”

“Làm phiền chú Kim.” Đinh Đông hạ thấp âm lượng: “Về Cố Đức Thiều, cháu có chuyện muốn hỏi chú.”

Kim Đại Châu: “Cháu nói đi.”

Giọng nói của Đinh Đông mang theo cảm giác nhức đầu: “Trước kia cháu có nhờ chú sắp xếp một vị trí thực tập cho anh ấy ……”

Kim Đại Châu: “Năng lực của cậu ấy quá mạnh, làm hại tôi ngứa tay muốn nhận học trò, trách ai bây giờ?”

Đinh Đông: “……”

Kim Đại Châu: “Cố Đức Thiều là một chàng trai không tệ, thành thật lại không bao giờ quên cội nguồn của mình. Cái gì cũng tốt, nhưng con người cậu ấy quá đơn thuần, mấy năm nay, các ngành các nghề đều trở nên nông sâu khó lường, huống chi là bệnh viện, nơi đầy rẫy những mưu mô và cám dỗ …… Phía trên không ai chăm sóc, rất dễ trượt chân.”

“Vậy những tin đồn kia……”

“Có người dụng tâm kín đáo tung tin đồn thất thiệt, chú giải thích chuyện này như thế nào đây? Càng bôi càng đen, cho nên kệ đi. Có điều……” Kim Đại Châu không có ý tốt mà cười nói: “Bây giờ đã ôm được mỹ nhân về, đây không phải là vừa đúng ý của cháu sao?”

Đinh Đông: “……”

Mang tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm mơ thấy Cố Đức Thiều đã biết chuyện này, ở nơi đông người chỉ vào mặt cô mắng cô lấy oán trả ơn, hại anh bị tổn hại danh tiếng, già đầu rồi vẫn không tìm được đối tượng, biến thành lão xử nam, mắng chửi xong thì cầm lấy dao phẫu thuật cắt bỏ cái chân mà anh đã chữa cho cô, nâng nó lên như nâng chân giò hun khói Kim Hoa……

*Chân giò hun khói Kim HoaEm Ngọt Nhưng Không Ngấy - Chương 22: Kí©h thí©ɧMột đêm gặp ác mộng, chăn bông cũng đạp rơi xuống đất, ngày hôm sau đầu óc choáng váng, lớp học còn chưa kết thúc cô đã xin nghỉ về nhà.

Uống một ít thuốc hạ sốt rồi nằm lên giường, trong lòng giống như có tảng đá lớn đè ép.

Trong lòng Đinh Tổng nghẹn ứ.

Ngủ một giấc tới lúc trời tối thì bị di động đánh thức.

Đinh Đông nghe máy, cũng đã quên bản thân nói những gì, mơ mơ màng màng nói mình ở nhà ngủ, lập tức cúp máy.

Trong chốc lát đèn sáng, Cố Đức Thiều phong trần mệt mỏi quay trở về, sờ sờ cái trán của cô.

Tay của anh thật lạnh, dán vào trán cô thật thoải mái, cô không nhịn được cọ cọ, giây tiếp theo đã bị anh một phen ôm lên, bế ra khỏi cửa.

Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện, được tiêm thuốc hạ sốt, truyền bình thuốc nước.

Đinh Đông mở mắt ra thì thấy Cố Đức Thiều đang đo nhiệt độ ở bên cạnh, vừa mở miệng thì phát hiện giọng nói có chút khàn khàn, “…… Anh không phải trực đêm à?”

Cố Đức Thiều đưa ống hút đến bên miệng cô, chờ cô uống xong vài ngụm nước rồi mới nói: “Tìm đồng nghiệp khác thay ca.”

“…… Quan tâm đến em nhiều thế?”

Anh nói như lẽ đương nhiên: “Em là bạn gái anh mà.”

Trong lòng Đinh Đông vừa ngọt vừa chua, “Em muốn về nhà.”

Cố Đức Thiều ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch, “Đợi đến lúc truyền nước xong.”

Các y tá nhỏ đi kiểm tra tình hình thuận tiện lướt qua giường này, nhìn thấy Cố Đức Thiều thì cười tủm tỉm chào hỏi, đôi mắt còn cố ý dừng trên người Đinh Đông mấy lần.

Cho dù liếc nhìn rất nhiều lần nhưng trong mắt bọn họ vẫn không hiện lên vẻ kinh diễm.

Đinh Đông không kìm được trợn tròn mắt.

Cô bị ốm cả ngày nay, môi khô bong tróc, nhưng khuôn mặt tự nhiên cũng ổn mà, đâu đến nỗi nào.

Mọi người thất vọng đến mức đấy à?

Sau khi các cô y tá rời đi, Đinh Đông không vui, nói: “Em chán ghét ánh mắt của các cô ấy.”

Cố Đức Thiều: “Ánh mắt làm sao?”

Đinh Đông: “Giống như củ cải trắng bị heo ăn mất.”

Cố Đức Thiều chỉ cười.

Chờ truyền nước xong, lúc cô y tá nhỏ tới rút kim châm, anh đặc biệt nói: “Bạn gái tôi sợ đau, cô nhẹ tay một chút.”

Cô y ta nhỏ thẹn thùng, “Ngày thường bác sĩ Cố trông rất nghiêm túc, hoá ra…… cũng có thể hoá thành một người mềm mãi như vậy.”

Đinh Đông bị người ta làm cho ngượng ngùng, đám người kia vừa rời đi, cô đã lập tức nắm lấy đùi anh, “Cách trả thù của anh hơi quá rồi đấy!”

Kết quả là Cố Đức Thiều vốn dĩ không nghe lời cô khuyên bảo, Đinh Đông ngồi dậy muốn xuống giường, nói rằng mình cảm thất khá hơn rồi, có thể tự đi.

Anh chặn đứng cô: “Không, nghe lời anh, anh cho rằng em không thể tự mình đi.”

Nói xong không phân bua nữa, ôm cô kiểu công chúa trước mặt mọi người, bước ra khỏi phòng bệnh.

Bất cứ nơi nào họ đi qua, các nhân viên y tế đều lần lượt dừng lại, che miệng, trừng mắt, kinh ngạc trong ba giây.

Đinh Đông cảm thấy thật xấu hổ, vùi cả khuôn mặt vào trong lòng ngực anh, “Xin anh, đừng thiếu đứng đắn như thế!”

Cô ý tá đi ngang qua không nhịn được mà nói với Cố Đức Thiều: “Bác sĩ Cố, bãi đỗ xe ở đằng kia, có phải anh đi nhầm hướng rồi không?”

Cố Đức Thiều: “Không có.”

Đinh Đông đờ đẫn hỏi: “Anh còn muốn đi đâu à?”

Cố Đức Thiều: “Anh cố tình đi một vòng lớn quanh đại sảnh, là để đồng nghiệp nhìn thấy rõ.”

Đinh Đông ngẩng đầu: “Nhìn thấy rõ cái gì?”

Cố Đức Thiều: “Anh không phải là con rể điều động nội bộ của viện trưởng, anh chỉ là cục cưng của em.”

Đinh Đông xấu hổ: Đã đến lúc tiêm thuốc chống cợt nhả rồi, Cố Tao Tao.

Về đến nhà, Cố Đức Thiều bắt đầu nấu cháo, cháo gạo trắng đun với nước khoáng, cho thêm một ít thịt nạc và trứng vịt Bắc Thảo, rắc hành thái và tiêu trắng, quả là một bát cháo thượng hạng.

Đinh Đông nằm một lúc lâu, choáng váng bò dậy ăn cháo.

Cố Đức Thiều ấn cô tựa vào giường, ngồi xuống, tự mình bưng bát cháo tới, thổi nguội từng thìa từng thìa một, đưa thìa đến bên miệng cô.

Đinh Đông: “……”

Cố Đức Thiều: “Sao nào, đút bằng muỗng không được, phải đút bằng miệng mới bằng lòng ăn đấy à?”

Đinh Đông lau mồ hôi: “Thực, thực ra em có thể tự mình ăn.”

Cố Đức Thiều: “Anh cảm thấy em không thể, nghe lời.”

Đinh Đông hết sức bị động húp từng ngụm rồi từng ngụm cháo, buồn nôn đến mức mỗi khi nhấp một ngụm cháo đều phải nắm chặt khăn trải giường.

Anh vốn dĩ lẳиɠ ɭơ như vậy sao!

Hay là…… cái kiểu “Bệnh kiều” trong truyền thuyết?

Bệnh kiều

Để nghiệm chứng cái ý tưởng này, cô ăn xong cháo, cố ý mềm như bông choáng váng nằm xuống rồi nói với anh: “…… Em không thoải mái.”

Cố Đức Thiều quả nhiên vô cùng khẩn trương, anh lấy nhiệt kế rồi chạy đi giảm ánh sáng, “Thế này thoải mái hơn không?”

Đinh Đông yếu ớt nói, “…… Vâng.”

Cố Đức Thiều đi vào phòng tắm bưng ra một chậu nước ấm, “Nếu em không muốn rời giường, để anh giúp em lau tay chân rồi hẵng ngủ tiếp, nhé?”

Hơi thở của cô vẫn mong manh như cũ: “…… Hừ.”

Cố Đức Thiều bận xong rồi, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt có vài phần kiềm chế, anh nói: “Đinh Đinh, đừng nói chuyện với anh bằng giọng này, được không?”

Đinh Đông: “Sao thế?”

Cố Đức Thiều: “…… Anh sẽ bị kí©h thí©ɧ.”