Chương 6 Bản chất đàn ông Giang Dã lái xe đến quán rượu Willers, vừa bước qua cửa, anh không khỏi nhíu mày.
Quán bar luôn ồn ào.
Anh ấy không thích những dịp như thế này lắm, và anh ấy sẽ không đặt chân đến một nơi như vậy. Nhưng hôm nay tâm tình anh không tốt, dưới sự xúi giục của đám người Thẩm Gia Dương, anh vừa nóng đầu liền xông tới.
Cô phục vụ nhiệt tình tiến lại gần, trong mắt lộ ra nụ cười nịnh nọt, mang theo một loại vui sướиɠ khó giấu.
May mắn thay, Thẩm Gia Dương đã chạy đến và đưa anh đến phòng của họ.
Giang Dã sắc mặt tốt lên một chút, trong phòng thoạt nhìn cũng không có lộn xộn, cách âm cũng tốt, tương đối sạch sẽ, không giống bên ngoài bừa bộn như vậy.
“Giang ca, anh cùng chúng ta lần đầu tiên tới quán bar, ha ha ha, hôm nay nhất định phải chuốc cho anh say a!” Thẩm Gia Dương cười to, vừa nói vừa uống rượu.
Giang Dã chán ghét tránh sang một bên, sau đó cầm lấy một ly rượu vang đỏ và chậm rãi lắc nó.
Những người khác có chút xấu hổ, ban đầu bọn họ còn rất vui vẻ, nhưng không dám tự phụ trước mặt Giang Dã, sau đó bầu không khí trở nên lạnh nhạt.
May mắn thay, Thẩm Gia Dương là một người ồn ào, sau 1 lúc bầu không khí đã sôi sục trở lại.
“Giang Dã, sao anh lại ở đây?”. A Lâm ngồi bên cạnh, chỉnh lại kính và cười nhẹ.
Giang Dã hờ hững liếc anh một cái, “Anh sắp tổ chức tiệc độc thân một tuần, dù sao tôi cũng phải tới chứ .”
“Ồ, Hôm nay tâm trạng anh có vẻ không tốt nhỉ?." A Lâm nhếch mép cười, trong số rất nhiều người có mặt ở đây, anh là người duy nhất biết rằng Giang Dã đã kết hôn.
Lê Mộc Tinh kết hôn với anh ta được chín tháng, và cô chưa bao giờ chủ động tiếp cận anh ta.
Vốn dĩ, Giang Dã nên hạnh phúc khi có một đối tác kết hôn như vậy. Anh ấy là người thiếu kiên nhẫn nhất để nói về tình cảm. Nhưng, chỉ vì cô ấy, trong lòng Giang Dã có gì đó không ổn.
“Anh có biết anh như vậy nghĩa là gì không?” A Lâm cười cười, thanh âm tự nhiên mềm mại như gió xuân. Nhưng lúc này đây, hắn không khỏi muốn cười Giang Dã.
Giang Dã bình tĩnh nhìn anh.
Tuy nhiên, A Lâm dường như không nhận ra lời đe dọa Giang Dã, và cười nói: "Cái này được gọi là bản chất của đàn ông."
Sắc mặt Giang Dã tối sầm, “Ngươi có ý gì?
"Tôi khuyên thật anh đừng đợi ly hôn rồi mới nghĩ tới, đến lúc đó đã muộn rồi."
Nghĩ đến cảnh đó, hắn lắc đầu muốn cười.
A Lâm âm thầm cổ vũ Lê Mộc Tinh trong lòng, hy vọng cô có thể dạy cho Giang Dã một bài học thay cho họ.