Chương 5: Giải Thoát

Đến nơi, Hạ Đan Tâm cùng hai tiểu đội mai phục sẵn ở đây tiến vào bên trong đường hầm, đường hầm rộng lớn tối đen như mực, sát hai bên thành là lối đi rắn chắc, chính giữa là một rãnh nước chiếm hơn phân nửa đường kính của hầm, phía dưới bốc lên mùi khó ngửi của nước thải.

Đi vào một đoạn, Hạ Đan Tâm ngửi thấy trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Chiếc tai nghe nhỏ trong tai cô kêu bỗng kêu reng lên một tiếng thật dài, đây là dấu hiệu cô đã đi vào vùng nhiễu sóng, cô xoay đầu nói với người ở phía sau: “Phát tín hiệu khẩn cấp, thông qua các bộ đàm của Triệu Đình và Hoằng Sa lập tức xác định vị trí của bọn họ trước khi mất tín hiệu.”

Hiệu suất làm việc của chiến sĩ Tinh Hạ thật sự khiến người khác kinh ngạc, chỉ trọn vẹn trong vòng 30 giây tìm được chính xác vị trí. Bỏ qua những ngõ ngách như mê cung, hai tiểu đội nhanh chóng tiến vào địa điểm ứng cứu, người của hắc tôn giáo phát hiện ngược lại chính mình bị vây, điên cuồng chống trả nhưng tức khắc bị quân đội khống chế.

Triệu Đình gác lại súng bên vai, hắn quét tay qua bên má bị xước đạn của mình rồi chạy đến chỗ Hạ Đan Tâm: “Thiếu tướng! Tôi cảm thấy lần này bản thân thật may mắn, chút nữa thì bị đạn đã xuyên qua rồi.”

Hạ Đan Tâm không nói gì, tầm mắt nhìn Triệu Đình thật lâu khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy: “Có... có gì sao?”

“Tôi thật sự mong cậu có thể may mắn cả đời.” Giọng cô trầm xuống, ánh mắt dõi theo các chiến sĩ đã hi sinh đang được khiêng ra ngoài.

Triệu Đình thấy thế liền nhận ra cảm xúc của nữ lãnh đạo vì trong Tinh Hạ ai cũng biết Hạ Thiếu tướng rất quý trọng sinh mệnh của thuộc hạ. Triệu Đình còn từng nghe trong nhiệm vụ đầu tiên do Hạ Đan Tâm lãnh đạo đã có mười chiến sĩ hi sinh, mặc dù kết quả thu được tốt đẹp những điều đó đã để một nút thắt trong lòng cô.

Một Trung sĩ thông báo: “Thiếu tướng, đã hoàn thành kết nối với tín hiệu của các đội trưởng.”

Hạ Đan Tâm đeo lại chiếc tai nghe, ấn nhẹ nút khởi động, sau đó liền nghe được một giọng nói vang lên: “Báo cáo Thiếu thướng, năm tiểu đội của phía đông đã đánh ra lưu vực hạ nguồn, phát hiện rất nhiều người bị giam giữ còn có hai kho vũ khí sinh học và thuốc nổ, hiện đang đợi lệnh...”

Nghe lần lượt điều được thông báo thu được, cô hài lòng gật đầu, ra lệnh áp giải người của hắc giáo và đưa cư dân đến nơi an toàn.



Triệu Đình nhận thấy kết quả tốt đẹp, hắn mỉm cười, đi thong thả bên cạnh cô, huýt sáo nói: “Lần này đánh lớn như vậy, tôi sợ khi trở về sẽ bị người ta ngưỡng mộ chết mất. Nhưng mà lần này vẫn là Hạ Thiếu tướng của chúng ta vĩ đại nhất, chị nói xem tôi thật tốt số mới được...” “Cậu xem cái đuôi chó của cậu vểnh cao cỡ nào rồi?” Hạ Đan Tâm ngắt nhanh lời hắn.

“A! Người ta là thật lòng đó!” Triệu Đình thành công biến bản thân mình một nịnh thần, không ngừng nhanh mồm lải nhải bên cạnh Hạ hoàng thượng.

Bỗng nhiên, Hạ Đan Tâm dừng lại, một chân chạm gối trên đất, trải miếng bản đồ đông Nam Phi ra.

Các chiến sĩ đi sau cũng ngưng bước chân, nghiêm trang đứng thành ba hàng dọc thẳng tắp. Triệu Đình cũng khó hiểu nhưng không dám lên tiếng.

Trong tay Hạ Đan Tâm cầm bút, đánh dấu đỏ lên các vị trí đã được Tinh Hạ kiểm soát, vết đỏ chi chít khắp bản đồ nói lên căn cứ đã bị đánh phá hoàn toàn. Triệu Đình cũng ngồi xuống, nhìn các vết đỏ trên giấy, chứng minh Tinh Hạ đã càn quét sạch sẽ hắc giáo, hắn vui mừng, định nói gì đó nhưng vừa quay sang đã thấy Hạ Đan Tâm mặt lạnh lẽo, cô nói: “ Con mẹ nó... vẫn còn một thứ chưa tìm thấy.”

Triệu Đình khó hiểu: “Còn... còn gì nữa sao?”

“Xương người.”

Hắc giáo bắt rất nhiều ở các quốc gia khác nhau, nhưng có một điều mà ai cũng biết đó là nghi thức hiến tế người chỉ được thực hiện tại điện thờ ngay trung tâm căn cứ, mà trung tâm căn cứ cũng đã bị Tinh Hạ kiểm soát.

Có thể khẳng định rằng số lượng người đã chết là nhiều vô kể thế chúng đã phi tan xương người như thế nào? Giấu ở đâu?

Cô còn chưa kịp có kế sách, bên tai đã vang lên giọng người thông báo tất cả người hắc giáo đều đã trúng độc chết...

Hạ Đan Tâm đen mặt, thật sự là muốn chửi một tiếng thật lớn.