Cuộc hẹn đi ăn kem vào cuối tuần cuối cùng cũng phải hủy bỏ.
Lâm Vi Hạ nằm sấp trên giường chơi điện thoại nhìn thấy Liễu Tư Gia gửi icon chắp hai tay quỳ xuống cầu xin, không thể không cười thành tiếng, đầu ngón tay đánh chữ trong khung trò chuyện gửi qua:
“Ngủ ngon.”
Cuối tuần như thường lệ cô ở tiệm trái cây phụ giúp cô nhỏ, thời gian còn lại Lâm Vi Hạ dùng để làm bài tập. Buổi tối chủ nhật, Lâm Vi Hạ gội đầu xong, mở cửa sổ ra, nằm sấp trên giường vừa lấy khăn lau tóc vừa tiếp tục đọc quyển tiểu thuyết “Những người phụ nữ bé nhỏ” mà lần trước vẫn chưa đọc xong, mùi vị chát của chanh non bay thoảng vào phòng.
Những giọt nước còn đọng trên mái tóc chưa khô nhỏ xuống chiếc váy ngủ làm bằng bông, làm ướt một mảng phía sau lưng, Lâm Vi Hạ đang xem đến đoạn Joe nói với nam chính Laurie:
“Anh nhìn em đi, tướng mạo bình thường, ngốc nghếch lập dị.”
“Nhưng anh yêu em, Joe.”
Lâm Vi Hạ đang lúc muốn xem phản ứng của nữ chính, điện thoại bên cạnh rung liên hồi, nhấn mở ra xem, là tin nhắn của Phương Mạt gửi đến:
【Vi Hạ, cậu xem diễn đàn trong trường chưa, đã bùng nổ thành cái nồi rồi.】
Lâm Vi Hạ trả lời: 【Hả, sao vậy.】
Phương Mạt:【Ban Thịnh với Liễu Tư Gia! Trời, cậu cuối tuần không lên mạng sao? 】
Sau đó Phương Mạt liền gửi đến đường link weibo, Lâm Vi Hạ không có tài khoản weibo, lấy danh tính của khách du lịch đăng nhập vào, tên ID là Colorful Black Po đã đăng một bức ảnh, cap là: Hôm nay.
Là một tấm ảnh ở hồ bơi màu xanh, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ sát đất là những cây táo xanh tươi bên ngoài sân vườn, ống dẫn nước màu trắng không ngừng tuôn nước ra.
Mà trong bức ảnh là thiếu niên có bờ vai rộng và mịn màng, cái gáy trắng lạnh hiện rõ rệt, toát lên hơi thở tản mạn. Nam sinh đang ở dưới nước, dựa lưng vào thành hồ bơi nghỉ ngơi.
Một mảng ánh sáng đúng lúc chiếu qua, để ra lộ ra một loại khí chất lưu manh mơ hồ.
Hầu hết những ID trong phần bình luận Lâm Vi Hạ đều không biết là ai, ngón tay cái giữ màn hình trượt xuống:
A:【Đây là nhà của Ban Thịnh, nhà tôi đúng lúc cũng ở khu này.】
B:【Aaaaa, Tư Gia cậu đến nhà Ban Thịnh rồi.】
C:【Lợi hại Liễu Tư Gia, tôi nhớ Ban Thịnh không bao giờ cho người khác vào hồ bơi của cậu ấy.】
D: 【Mau hẹn hò đi, không ai có thể đẹp đôi hơn hai người cả.】
— —
Điện thoại lại rung lên, Phương Mạt gửi một loạt biểu cảm [cảm động][cảm động][cảm động] kèm theo tin nhắn:
【Nhìn thế này, Ban Thịnh thật đẹp trai. Cuối cùng cũng thấy được hồ bơi của cậu ấy lần nữa, vì chuyện lúc trước còn cho rằng cậu ấy sẽ không__】
Con người ở một khoảnh khắc nào đó, sẽ nảy ra ra một loại trực giác trời sinh, mí mắt Lâm Vi Hạ giật giật, hỏi: 【Lúc trước có chuyện gì vậy?】
Sau khi gửi tin nhắn qua, khung trò chuyện hiện đối phương đang nhập, yết hầu Lâm Vi Hạ thắt chặt, dùng sức nhìn chăm chăm màn hình, cuối cùng gửi thêm icon [gõ đầu]:
【Không có gì, nhớ nhầm rồi orz】
Ngày hôm sau, thứ hai, nhiệt độ còn thấp hơn so với tuần trước.
Lâm Vi Hạ vừa đến lớp học liền ngồi xuống, Liễu Tư Gia chắp hai tay sau lưng bước tới, ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt còn phát sáng hơn lúc trước.
“Sorry, cậu biết mà, cuối tuần tớ__” Khóe miệng của Liễu Tư Gia không khỏi nhếch lên, ngừng lại một lát, giọng điệu cố gắng ổn định: “Nhưng tớ có món quà cho cậu, đây, mở ra xem đi.”
Lâm Vi Hạ nhận lấy, mở hộp quà ra, là một chiếc cặp xách màu đen được làm bằng da mềm của Nhật Bản, tay nghề tinh xảo, có thể xách tay hoặc đeo trên vai, chiếc cặp làm theo phong cách retro nhưng vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa cặp xách có một logo cổ điển, hầu hết học sinh A thuộc diện khá giả trong trường đều đeo chiếc cặp này, giá cả rất đắt, kiểu dáng này ở Thâm Cao rất thịnh hành.
“Cái này quá đắt, tớ không thể nhận.” Lâm Vi Hạ đẩy qua.
Liễu Tư Gia ngẩng đầu lên, tóc đuôi ngựa xõa xuống, đang làm động tác massage siết chặt cằm dưới, duỗi một ngón tay ra đẩy về lại:
“Không được, đây là lời xin lỗi của tớ vì cuối tuần cho cậu leo cây, hơn nữa tớ cũng mua cho mình một cái, chính là muốn dùng đồ đôi với cậu, cậu không nhận, một mình tớ dùng thật mất mặt.”
Học sinh cao trung muốn phô trương tình bạn đều vô cùng lộ liễu, những nữ sinh trong trường sẽ cùng một nữ sinh khác mặc quần áo giống nhau, đeo cặp xách cùng một kiểu, dùng hộp đựng bút giống nhau, đây là truyền thống của các nữ sinh.
Dùng đồ giống hệt nhau, chứng tỏ hai người là bạn thân.
Lâm Vi Hạ chuyển động lông mi, giọng điệu nghiêm túc: “Cảm ơn, tớ sẽ dùng thật tốt.”
“Đúng rồi, Vi Hạ, cuối tuần tớ đến nhà Ban Thịnh, hai bọn tớ càng thân hơn rồi.” Đuôi mắt của Liễu Tư Gia cong lên, khuôn mặt tràn đầy phấn khích.
Lâm Vi Hạ mở sách bài tập ra đối chiếu đáp án, đầu cũng không ngẩng lên, giọng nói ngay thẳng: “Xem ra thần tình yêu bắn trúng hai người bọn cậu rồi.”
“Được rồi, đến cậu cũng bắt đầu chọc tớ__”
Dường như dự đoán được động tác của Liễu Tư Gia trong giây tiếp theo, Lâm Vi Hạ đứng ra khỏi ghế vội vàng lùi về sau, trong tay vẫn còn cầm cây bút máy màu đỏ, tuy nhiên Liễu Tư Gia đã sớm duỗi tay ra chọt vào eo cô.
Lâm Vi Hạ rất sợ nhột, cô không khống chế được cười ra tiếng khúc khích, đối mặt với từng bước sát lại của Liễu Tư Gia, cô ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng vừa quay người liền va sầm vào lòng ai đó, đối phương lùi về một bước, sợ cô ngã, tiện thể giữ chặt cánh tay của Lâm Vi Hạ.
Đầu tiên là cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng của đối phương, xen lẫn mùi gỗ mun. Đầu cô đâm thẳng lòng ngực rộng rãi của đối phương, xương của nam sinh đang trong tuổi dậy thì, ngang ngược phát triển còn có chút đáng ghét.
Thu vào ánh mắt là bộ đồng phục với chất vải phẳng phiu, bảng tên ở bên trái tầm nhìn có khắc chữ “Ban”, Lâm Vi Hạ giật mình, tim đập loạn xạ, lập tức lùi về phía sau.
Ban Thịnh nhìn cô, cũng đồng thời buông tay ra.
Khoảng cách được giãn ra, Lâm Vi Hạ nhìn thấy trên cổ áo đồng phục của Ban Thịnh lưu lại hình vẽ màu đỏ, là kiệt tác của cây bút máy màu đỏ cô cầm trong tay.
“Xin lỗi.” Lâm Vi Hạ mở miệng.
Liễu Tư Gia đuổi theo qua đây, khoảnh khắc nhìn thấy Ban Thịnh, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào buổi sáng.”
“Vi Hạ không phải cố ý.” Cả người cô ấy chặn phía trước Lâm Vi Hạ, chặn lấy tầm nhìn của Ban Thịnh.
Lâm Vi Hạ thấy vậy liền rời đi, không biết Liễu Tư Gia nói gì, hai người cùng nhau đứng ngoài hành lang. Học sinh lần lượt cầm đồ ăn sáng vào lớp học, còn một lúc nữa mới đến tiết tự đọc buổi sáng, Lâm Vi Hạ lấy chiếc tai nghe màu trắng ra nhét vào bên tai trái tiếp tục làm bài tập.
Thực ra trong tai hoàn toàn không có âm thanh nào, khi cô không muốn bị quấy rầy sẽ đeo tai nghe lên.
Phương Mạt lúc này đột nhiên quay đầu, vỗ tay Lâm Vi Hạ. Cô lấy tai nghe xuống, mở đôi mắt màu hổ phách ra nhìn một cách thắc mắc.
Làn da của cô rất trắng, mái tóc đen nhánh suôn mượt ở phía sau. Trong phút chốc, Phương Mạt cảm thấy Lâm Vi Hạ lớn lên trông rất giống một con mèo, vừa an tĩnh vừa đẹp mắt.
“Sao vậy?” Lâm Vi Hạ hỏi.
Phương Mạt hoàn hồn trở lại, ra hiệu cho cô nhìn ra cửa sổ, giọng điệu cực kỳ hâm mộ: “Hai người bọn họ giống như đang đóng phim thần tượng vậy.”
Nhìn qua ô cửa kính ca rô, Liễu Tư Gia đang mặc đồng phục học sinh, hai tay chắp ra sau lưng, mạnh dạn ngẩng đầu lên nói chuyện với Ban Thịnh, nam sinh mặc bộ đồng phục đơn giản, một vai đeo cặp xách màu đen, yết hầu trượt lên trượt xuống, không tập trung dựa vào tường.
Quả thật rất đẹp mắt.
Song, một vài nữ sinh trong lớp nhìn chăm chăm hai người họ với ánh mắt oán giận, ánh mắt như thể sắp bắn chết Liễu Tư Gia.
Chốc lát, hai người một trước một sau đi vào lớp học, tiếng bàn tán trong lớp tắt dần, những ánh mắt mập mờ dồn dập nhìn vào hai người. Thái độ của Liễu Tư Gia đối với việc này cũng giống như những bình luận dưới bài đăng weibo tuần trước, phớt lờ, không trả lời, bất chấp bọn họ lan truyền tin đồn hai người ở bên nhau càng ngày càng nhiều.
Tin đồn không bao giờ có tính xác thực.
Nhưng nắm bắt được điểm kí©h thí©ɧ của dây thần kinh con người, trong lòng sẽ lựa chọn tin tưởng những gì mà bọn họ muốn.
Ban Thịnh không đứng ra nói một câu nào.
Cậu từ trước đến nay không quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Đến giờ giải lao, lớp học lại trở nên ồn ào, ai cũng làm việc riêng của mình. Lâm Vi Hạ ngồi trên ghế, âm thanh nói chuyện bên cạnh truyền vào tai cô.
“Mẹ nó, Ban gia thứ dính trên đồng phục cậu là cái quỷ gì vậy, ai có gan vẽ trái tim trên áo cậu?” Khâu Minh Hoa một mặt kinh ngạc.
Ban Thịnh vùi cả người vào trong ghế, nghe xong lười biếng nhìn qua, trên áo dính vài vết bút mực nghệch ngoạc, quả thực giống như trái tim được vẽ qua loa, cậu cười một tiếng, có ý ám chỉ:
“Có lẽ là một con mèo vô tình.”
Trái tim Lâm Vi Hạ thắt lại, trang sách cô đang vân vê thiếu chút bị xé rách, cô liền bước ra ngoài, định đến văn phòng nhận lấy bài tập.
Sự cố bút máy trên đồng phục chỉ là một bản nhạc đệm, Ban Thịnh và Lâm Vi Hạ cũng không phát sinh thêm bất kỳ tiếp xúc nào, Lâm Vi Hạ cũng sẽ chủ động tránh né cậu. Trực giác của cô nói rằng, Ban Thịnh người này rất nguy hiểm, có thể tránh thì nên tránh.
Nhưng không biết Ban Thịnh có phải cố ý hay không, chỉ cần cô với Liễu Tư Gia ở cùng một chỗ, Ban Thịnh sẽ bảo Liễu Tư Gia đi qua, bỏ lại cô một mình.
Suy cho cùng chỉ cần cậu đứng ở đó, giơ tay lên một chút, Liễu Tư Gia có kiêu ngạo đến đâu cũng can tâm tình nguyện chạy qua.
Vừa bắt đầu Lâm Vi Hạ còn cảm thấy là trùng hợp, số lần nhiều lên, dần dần cô cảm thấy Ban Thịnh là cố ý.
Thứ tư trời gần tối, hai người phải đến câu lạc bộ bóng rổ luyện tập, cho nên dự định ở lại trường ăn tối. Ở tiệm đồ uống lạnh trong trường, Lâm Vi Hạ mặc váy đồng phục lộ ra đôi chân trắng nõn, đứng trước cửa sổ gọi gọi món: “Ông chủ, hai ly chanh muối.”
Liễu Tư Gia đứng dưới cây ngô đồng tránh nắng, một tay quạt gió.
Cái nóng ở Nam Giang, đến không khí cũng nóng hầm hập. Qua một lát, ông chủ cũng làm xong hai ly chanh muối. Lâm Vi Hạ cầm lấy hai ly chanh muối, cong mắt quay người tìm Liễu Tư Gia theo bản năng.
Kết quả vừa nhìn qua đã thấy Ban Thịnh đứng đó hai tay đút vào túi quần, hơi cuối thấp cổ cùng Liễu Tư Gia nói chuyện.
Liễu Tư Gia đứng xa xa nhìn vào mắt cô, đôi mắt mang theo áy náy.
Bữa cơm này không thể ăn cùng nhau được rồi.
Trong lòng không tránh khỏi cảm giác mất mát, Lâm Vi Hạ ép cảm giác này xuống, vẫn nở một nụ cười dịu dàng. Lâm Vi Hạ quay người đi về hướng cổng trường, dự định đi ăn vằn thắn.
Lâm Vi Hạ mò lấy tai nghe màu trắng từ trong túi ra nhét vào tai trái, nhấp một ngụm chanh muối, cảm giác sảng khoái lấp đầy trong miệng và răng, cô đang đi, một cánh tay dài vươn ra chạm vào mái tóc đen nhánh ống mượt bên tai cô, trực tiếp lấy tai nghe của cô.
Lâm Vi Hạ quay đầu lại nhìn, là bạn cùng bàn của cô Ninh Triều.
Ninh Triều chỉ nghe chưa đến ba giây, phát hiện trong tai nghe không mở bài nhạc nào, khuôn mặt không biểu cảm đem tai nghe trả lại cô, giơ lên ngón tay cái:
“Lợi hại.”
Lâm Vi Hạ bị biểu tình kinh ngạc của cậu ta chọc cười, cô phát hiện cái người Ninh Triều này, trừ mặc đồng phục học sinh ra thì toàn là mặc áo phông màu hồng, thậm chí những chiếc áo đều không cùng một mẫu.
Cô hoài nghi Ninh Triều có một tủ áo phông màu hồng.
“Cậu rất thích màu hồng?” Lâm Vi Hạ hỏi.
Ninh Triều lẩm bẩm ngầm thừa nhận, còn nói: “Tất nhiên, đây là màu may mắn của bạn cùng bàn của cậu.”
Nói một chập cậu ta nhìn thấy ly chanh muối trên tay phải của Lâm Vi Hạ, tay trái còn xách một ly nước đá đóng bao, liền đi qua cướp lấy ly chanh muối trên tay cô.
Ninh Triều không phải muốn uống, chỉ là đơn thuần muốn chọc cô. Cậu ta cảm thấy cô gái này luôn là bộ dạng dửng dưng và điềm đạm, muốn xem biểu cảm khác xuất hiện trên mặt cô.
Tâm trạng của cô cũng quá mức kiềm chế rồi.
Lâm Vi Hạ vô thức kiễng chân cướp lấy đi nước đá mà Ninh Triều đang giơ tay lên cao, nhưng cậu ta một lúc đổi sang tay trái một lúc lại đổi sang tay phải, hai người rất nhanh náo lên.
Từ góc độ của Ban Thịnh nhìn qua, tư thế của hai người có chút thân mật, Ninh Triều cao hơn cô một cái đầu, cánh tay thỉnh thoảng đυ.ng vào vai cô, Lâm Vi Hạ lại hoàn toàn không biết, cuối cùng cô bị hành động đem ly chanh muối đặt trên bức tường của Ninh Triều mà cười rộ lên.
Ánh nắng chiều tà ấm áp kéo dài hai bóng dáng của hai người, tôn lên vẻ đẹp không dễ bị quấy rầy.
Con ngươi trong mắt Ban Thịnh đột nhiên tối sầm lại, một tiếng giòn tan nhai vỡ viên kẹo trong miệng, sau đó trực tiếp nuốt xuống, ném lại một câu:
“Nhớ ra có việc, đi trước.”
Tình thế chuyển biến đột ngột, Liễu Tư Gia không biết tại sao khí áp của Ban Thịnh đột nhiên thấp xuống, chỉ để lại một câu thì liền bỏ đi.
Như vậy thì mình được xem là cái gì, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhưng đây mới là bắt đầu.
Chỉ là trong vòng một tuần, trong trường có người tung tin đồn rằng cuối tuần Ban Thịnh thất hẹn với Liễu Tư Gia, tin tức càng truyền càng rộng rãi, truyền rằng Liễu Tư Gia đã bị đá, Ban Thịnh có một đối tượng chung tình khác, đang cùng đàn chị lớp 12 hẹn hò.
Mà Liễu Tư Gia người ngồi trong tin đồn này cả một tuần không đến trường lên lớp, luôn trong trạng thái nghỉ phép.
Lâm Vi Hạ gọi điện thoại qua, liên tục trong tình trạng không có ai nghe máy. Cô xin được địa chỉ của Liễu Tư Gia từ thầy chủ nhiệm, vừa tan học liền đến thăm, nhưng người đóng cửa không gặp.
Lâm Vi Hạ rất lo lắng, sợ Liễu Tư Gia sẽ xảy ra chuyện.
Liễu Tư Gia là người kiên cường, có thể làm cho cô ấy biến thành bộ dạng như vậy, đánh sập tự tôn của Liễu Tư Gia e rằng chỉ có Ban Thịnh.
Lâm Vi Hạ quyết định đi tìm Ban Thịnh. Ở trong lớp tìm cậu sẽ làm người khác chú ý, cô biết Ban Thịnh sẽ không xuất hiện ở câu lạc bộ bóng rổ, nghe nói cậu cũng không bao giờ chơi bóng với người lạ, nhưng trên cơ bản một tuần hai lần cậu sẽ đến nhà thi đấu bóng rổ số 4 chơi bóng cùng anh trai Lý Sanh Nhiên.
Đây là Phương Mạt trực nhật ở phòng thể dục nhìn thấy.
Chạng vạng tối, Lâm Vi Hạ đến nhà bóng rổ số 4, đứng từ xa nghe thấy tiếng bóng rổ bị đập xuống dưới sàn, Ban Thịnh mặc áo bóng rổ màu đỏ dẫn bóng, quần áo rộng của thiếu niên càng khiến bờ vai thêm rộng rãi rắn chắc, đường nét cánh tay rắn rỏi di chuyển.
Ban Thịnh đứng ở vạch ba điểm, ngón tay có các khớp xương rắn chắn giữ bóng, nhảy lên ném vào rổ, khuỷu tay vươn thẳng, quả bóng di chuyển theo đường parabol rơi vào khung bóng rổ.
Lý Ngật Nhiên toàn thân như người không xương, nằm xuống bậc thềm trước khán phòng, bên cạnh còn đặt vỏ lon bia. Cậu ta liệt người nằm ở đó, trên người toát lên khí chất phóng đãng, còn không quên đánh giá kỹ năng chơi bóng của Ban Thịnh:
“Tạm được, hay là để đàn anh dạy cậu hai chiêu?”
Ban Thịnh kiêu ngạo đáp lại một ngón giữa.
Lâm Vi Hạ đứng ở đó, Lý Ngật Nhiên cô có nghe qua, học lớp 12, lớn hơn bọn cô một khóa, là anh trai cùng cha khác mẹ của Lý Sanh Nhiên. Mặc dù là lớp 12, nhưng luôn giữ được danh hiệu kẻ nghiện rượu, đồng thời cũng nổi tiếng với tài tính nhẩm rất lợi hại.
Con người vẫn luôn có sự khoan dung khác thường đối với thiên tài.
Giáo viên trong trường chỉ có thể nhắm mở một mắt.
Lâm Vi Hạ mở miệng: “Ban Thịnh, tôi có việc tìm cậu.”
Ban Thịnh quay đầu, trên trán cậu đeo một chiếc băng đô, khiến đôi mắt càng thêm sâu và ác liệt, mồ hôi thuận theo cái cằm linh hoạt chảy xuống xương quai xanh, tầm mắt liếc nhanh qua người cô, trả lời:
“Không rảnh.”
Trước khi cậu quay lưng lại lần nữa, Lâm Vi Hạ hít thở trở nên dồn dập, nhấn mạnh: “Năm phút.”
Ban Thịnh liếc mắt nhìn Lý Ngật Nhiên đang nằm dưới sàn, Lý Ngật Nhiên luôn nhắm mắt từ từ mở mắt ra, chật vật đứng dậy từ dưới sàn nhà, nhặt lon bia bên cạnh ném vào thùng rác, cố ý giở trò:
“A Thịnh, trong số các cô gái đến tìm cậu, vị này đứng đắn nhất.”
Ban Thịnh nhướng mi mắt nhìn cậu ta một cái, gây áp lực một cách im lặng, cậu ta nhún vai rời đi.
Trong sân chỉ còn lại hai người, Ban Thịnh nhìn cô, đột nhiên đem quả bóng trong tay ném vào lòng cô, chầm chậm nói:
“Qua được tôi một quả, xem như cậu thắng.”
Lâm Vi Hạ vô thức đón chắc quả bóng, suy tư chốc lát liền gật đầu. Cô không biết chơi bóng, bị Liễu Tư Gia kéo đến câu lạc bộ bóng rổ chẳng qua là miễn cưỡng tham gia, tế bào vận động của cô bình thường, nhưng bây giờ chỉ có thể căng da đầu lên chơi bóng.
Lâm Vi Hạ đập quả bóng, bắt đầu dẫn bóng, Ban Thịnh đứng trước mặt cô. Lâm Vi Hạ dẫn bóng, cô vừa ném, Ban Thịnh không cần nhảy lên, tận dụng ưu thế chiều cao cao hơn cô một cái đầu, cánh tay dài vươn ra không cần dùng chút sức lực đem quả bóng của cô chặn lại.
Cô đổi một cách khác giả vờ ném bóng, giả mạo giơ bóng lên trước mặt Ban Thịnh, nhân cơ hội cậu không chuẩn bị ném bóng sang hướng khác, nhưng Ban Thịnh vốn dĩ không tiếp chiêu của cô, lại lần nữa ngăn quả bóng của Lâm Vi Hạ.
Bất luận Lâm Vi Hạ nghĩ ra cách nào ném bóng, Ban Thịnh đều có thể dự đoán được động tác tiếp theo của cô. Nhưng cậu lại thản nhiên vô cùng, bày ra bộ dạng gia chơi với em, tùy điệu bộ em náo thế nào cũng được.
Mười phút trôi qua, trên trán Lâm Vi Hạ đổ ra một lớp mồ hôi, hai má trắng nõn không biết là vì tức giận hay liên quan đến vận động mà đỏ ửng.
Ban Thịnh nhướng lông mày, cuối cổ xuống thong dong xoay băng cổ tay ở trong tay.
Đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng chuyển động.
Quả bóng lại bị đập xuống dưới sàn, Lâm Vi Hạ bắt lấy quả bóng không có bất kỳ tính toán trước trực tiếp xông lên trước mặt cậu, Ban Thịnh đúng lúc cúi đầu, một gương mặt tinh khiết đâm vào trong con ngươi đen nhánh.
Cả người Lâm Vi Hạ sắp dán lên người cậu, nhướng mi mắt nhìn cậu. Từ góc độ của Ban Thịnh mà nhìn, làn da của cô rất trắng, đồng tử trong veo mà phát sáng, lông mi đen kịt hơi rung rung.
Đôi mắt của cô tròn xoe, là một đôi mắt to tròn rất xinh đẹp.
Khoảng cách giữa hai người kéo gần vô tận, hít thở lúc nhanh lúc chậm, vương vấn lẫn nhau.
Ban Thịnh ngửi thấy trên người cô có mùi trái cây thanh ngọt, yết hầu chuyển động, cảm thấy ngáy ngứa trong tích tắc.
Lâm Vi Hạ mở mắt nhìn cậu, tập trung như thể trong mắt chỉ chứa mỗi mình cậu, nói chậm rãi nhưng nghiêm túc: “Hóa ra dưới mắt cậu có một nốt ruồi.”
Là một nốt, không phải một hạt*. Nốt ruồi của Ban Thịnh nằm ở má dưới bên mắt trái, nằm gần sống mũi, rất nhỏ, tô điểm cho ngũ quan vốn dĩ lạnh lùng thêm chút ham muốn, bổ sung ở chỗ đó như một cái bóng râm, càng làm mê hoặc lòng người.
Bình thường không ai nhận ra,
Nhưng cô phát hiện ra rồi.
Ban Thịnh sững sờ trong chốc lát.
Lâm Vi Hạ nhân cơ hội lướt qua thân thể cậu, ôm lấy bóng dùng lực ném lên, quả bóng nằm trên khung rổ chậm rãi quay vài vòng, cuối cùng rơi xuống.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, dưới mắt Lâm Vi Hạ khôi phục lại sự trong sáng, lùi về sau kéo dài khoảng cách hai người ra.
Trên lối đi của bể bơi ở phía sau sân vận động, đôi tay thon dài giữ lấy vòi nước, các đốt ngón tay co lại, mạch máu màu xanh nhạt càng thêm rõ rệt, vòi nước mở ra, dòng nước màu trắng xóa tràn xuống bồn rửa mặt, lần lượt bắn ra những bông hoa.
Ban Thịnh cong lưng cúi thấp đầu, qua loa dùng nước lạnh rửa mặt, giọt nước bắn tung tóe. Lâm Vi Hạ đứng bên cạnh, mở miệng:
“Tại sao lại đùa giỡn Liễu Tư Gia? Đồng ý rồi thất hẹn?”
Cho người khác hy vọng và kỳ vọng, lại tàn nhẫn đẩy người khác xuống vực sâu.
Đây chính là Ban Thịnh.
Tiếng nước róc rách bỗng nhiên ngừng lại, Ban Thịnh ngẩng đầu, mái tóc của cậu ướt đẫm, phía trên xương mày cao còn dính những giọt nước, ánh mắt nhìn cô thẳng tắp như đem cô đóng đinh không thể di chuyển được, giọng điệu chậm rãi:
“Vậy phải hỏi cậu.”
____
Lời của tác giả: Lý Ngật Nhiên là nam chính của truyện tiếp theo, mọi người có hứng thú có thể lưu trước, tên truyện là 【冥王星不说话】
___
*Ở chỗ này bài gốc là 一颗 và 一粒, đều là lượng từ trong tiếng trung, cả hai đều chỉ số lượng của vật tròn nhỏ nhưng so sánh thì 一颗 lớn hơn một xíu, mà tác giả dùng 一粒 cho nên mình dịch thành nốt, mọi người thấy không hợp ý cứ góp ý nha
Tác giả hay dùng gọi nam chính là 班爷, mình thích dịch ra giống tác giả luôn là Ban gia thay vì gọi là Ban thiếu gia. Nma chỗ nào tác giả dùng hẳn 班少爷 thì mình cũng sẽ dịch thành Ban Thiếu gia nhaaa