Chương 60: Ám hỏa

Người sau khi rời đi, Lâm Vi Hạ không biết bản thân mình đã đứng đó bao nhiêu lâu, thẳng cho tới khi tiếng nổ vang của chiếc xe GTR ở dưới lầu truyền đến, sau đó nhanh chóng biến mất.

Lâm Vi Hạ định thần lại, cúi người nhặt chiếc điều khiển định tắt tivi, Thu Nghiên ở trong phòng đột nhiên gọi cô.

Lâm Vi Hạ đi vào, Thu Nghiên nằm trên đầu giường, đôi mắt sáng lên dị thường sau khi uống rượu, nói: “Như thế nào? Có phải rất đẹp trai không?”

“Cậu không say à.” Lâm Vi Hạ hỏi cô ấy.

“Haiz, cậu không hiểu được, trong bữa tiệc bọn mình uống rượu chơi trò đại mạo hiểm, đúng lúc tớ bắt được cậu ấy thua, Ban Thịnh không muốn nói lời thật lòng, chỉ có thể đưa tớ về nhà. Cậu không biết đâu, cậu ấy phòng bị tớ lắm, trên xe cậu ấy vẫn còn ngồi một đống người ngồi cùng nhau đưa tớ về nhà.”

“Là tớ bí mật gửi tin nhắn nói bọn họ một lát nữa đừng đi theo lên lầu mới có cơ hội ở riêng đấy, tớ thông minh không!”

Lâm Vi Hạ co giật khóe môi, mở miệng: “Tớ đi nấu canh giải rượu cho cậu.”

“Woa, cảm ơn, tớ đều uống canh giải rượu của cậu không biết bao nhiêu lần rồi, nếu như cậu về nước, tớ sẽ luyến tiếc cậu biết bao.”

……

Ở trong bếp, Lâm Vi Hạ vặn mở bếp từ, đổ những miếng táo đã cắt lát và cây hắc mai khô vào nước, sau đó đợi canh sôi.

Ngọn lửa xanh phản chiếu một khuôn mặt thất thần.

Đã trôi qua lâu như vậy rồi, Lâm Vi Hạ chưa bao giờ nghe được tin tức của Ban Thịnh, cũng không có được thông tin nào về cậu, chỉ có Ô Toan mờ mịt nói với cô, Ban Thịnh ở Philadelphia.

Nhưng không biết cậu học trường nào, học chuyên ngành gì.

Ban đầu khi Lâm Vi Hạ dành được cơ hội làm du học sinh trao đổi ở Philadelphia là cô có tâm tư riêng.

Mặc dù mọi người đều nói không đáng, suy cho cùng cũng chỉ trao đổi có ba tháng, những người thời nay đều chú ý đến chi phí chìm và lợi nhuận chính xác.

Nhưng Lâm Vi Hạ vẫn lựa chọn đến Philadelphia, cô nghĩ nếu như gặp được cậu, chỉ cần đứng từ xa nhìn cậu một cái, biết cậu sống tốt là được rồi.

Nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy.

Lâm Vi Hạ nhớ đến bộ dạng của cậu lúc nãy, khi cậu nói chuyện với cô, động mạch dưới cái cổ trắng lạnh của cậu khẽ nhấp nhô, không khí trầm lặng, toàn thân cậu dường như chỉ còn lại cái xác đẹp đẽ và u ám này.

Thứ tư, ngày mưa dầm, Lâm Vi Hạ ôm sách vở quay trở về căn hộ, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Thu Nghiên đang đứng trước gương thử quần áo.

“Đi tiệc?” Lâm Vi Hạ đứng thay giày ở cửa ra vào.

“Ừm, cậu có muốn đi không, hôm nay bạn bè tớ cùng nhau đi bar.” Thu Nghiên vừa nhìn vào gương vừa vẽ lông mày.

Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống, lông mi đen của cô tạo thành một hàng hoa hướng dương, lên tiếng: “Được thôi.”

“Wow, thật sao! Vậy cậu mau chóng thay đồ chuẩn bị đi!” Thu Nghiên la hét inh ỏi.

Lâm Vi Hạ không ăn diện lắm, cô thay một bộ quần áo, chỉ là khi đi ngang qua chiếc gương trong phòng khách cô đứng do dự một lúc, lấy thỏi son màu hồng đào từ trong túi ra, chăm chú tô một chút, sau khi thoa xong.

Đôi lông mày đen mảnh mai, đôi môi đỏ anh đào, một khuôn mặt lạnh lùng động lòng người nhảy ra khỏi gương.

Hai người chuẩn bị xong cùng nhau đi xuống lầu, hai người đứng bên đường đợi xe.

Lâm Vi Hạ cầm chiếc dù trong suốt đứng bên đường, hôm nay trời đổ chút mưa dầm, không khí ẩm ướt, gió lạnh xuyên vào ống tay áo, làm lộ cổ áo ra ngoài.

Thu Nghiên dựa vào người Lâm Vi Hạ, cả người co rúm trong quần áo, cô ấy vô tình chạm vào tay của Lâm Vi Hạ thì giật mình: “Tay của cậu lạnh thật.”

“Vấn đề về thể chất? Vấn đề về môi trường tự nhiên và khí hậu? Lúc trước khi tớ ở Nam Giang thì không có như vậy, nhưng sau khi đến Bắc Kinh học thì tay chân tớ cứ lạnh ngắt vào mùa đông, có lẽ là do thời tiết quá lạnh.”

Hai người trò chuyện một lúc lâu, một chiếc xe chạy qua, bánh xe quay tròn và cuốn theo những hạt mưa trắng xóa. Sau khi hai người lên xe, xe chạy hơn 20 phút thì đến một quán bar.

Lâm Vi Hạ nắm lấy tay cửa cổ điển màu đồng đẩy cửa bước vào, không khí nóng bừng tràn đến, đập vào mắt cô là một sàn nhảy, nơi mọi người đang uốn éo cơ thể, DJ trên sân khấu chơi một bài hát có tiết tấu nhanh, bầu không khí ở quán bar có chút bốc cháy.

Thu Nghiên dắt Lâm Vi Hạ đến quầy bar như thói quen, có một vài người tóc vàng mắt xanh ngồi ở đó, bọn họ vừa nói chuyện, vừa uống rượu.

Thu Nghiên giới thiệu Lâm Vi Hạ cho mọi người, vài người sinh viên trẻ tuổi nhiệt tình chào hỏi cô. Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, gọi một ly rượu, lắc viên đá trong tay.

“Này, để tao nhắn tin hỏi cậu ấy đến không.” Thu Nghiên

nói chuyện với bạn của mình.

Lâm Vi Hạ không ăn diện gì nhiều, cô mặc một chiếc áo khoác len dài màu nâu, kết hợp với chiếc quần jeans xanh, phong cách đơn giản lại hoài cổ.

Mái tóc đen của cô được kẹp hờ hững sau đầu, để lộ một khuôn mặt thuần khiết, vầng trán đầy đặn, khí chất lạnh lùng bức người, rất nhanh đã có nam sinh đến tiến xin số điện thoại, khen ngợi trên người cô có một loại vẻ đẹp cổ điển.

Nhưng đều bị Lâm Vi Hạ mỉm cười từ chối.

Không lâu sau, một ly rượu trái cây có những lát chanh xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Vi Hạ ngước mắt lên nhìn, là một nam sinh mặc chiếc áo len màu xám, có đôi mắt xanh và làn da trắng.

“Cậu thử cái này đi, vị chua hơi chát.” Nam sinh mắt xanh nói.

Lâm Vi Hạ không rành về rượu lắm, nhưng vẫn nhấp một ngụm, kết quả vị đắng ở đầu lưỡi khiến cô rùng mình, cả mặt nhăn nhúm lại.

Nam sinh bị cô chọc cười thành tiếng, bởi vì sự việc nhỏ này, bầu không khí giữa hai người trở nên thân thuộc.

“Con bướm trên mặt cậu là vết bớt sao? Hay là hóa trang vậy? Rất đẹp.” Nam sinh khen.

“Vết bớt.” Lâm Vi Hạ nói.

Một chuỗi chuông gió được treo ở cửa quán Bar retro này, hầu như khi khách vừa đẩy cửa vào, chuông gió sẽ phát ra âm thanh giòn giã.

Mỗi khi tiếng chuông vang lên, Lâm Vi Hạ sẽ vô thức quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ người bước vào quán, hàng mi dài của cô liền rũ xuống.

Nam sinh mắt xanh nhìn thấy vậy, nhướng mày hỏi: “Cậu đang đợi ai à?”

Lâm Vi Hạ do dự một lúc, không biết phải mở miệng thế nào, hỏi: “Đám các cậu có phải còn một người bạn không?”

“Ai? Cậu phải nói rõ chứ, bạn bè của chúng tôi rất nhiều,” Giọng nói của nam sinh mắt xanh vô tội, cậu ta nhìn Lâm Vi Hạ, nói ra một đống tên cũng không thấy cô có biểu tình gì, cuối cùng hỏi: “Cậu nói đến là Ban?”

Trái tim của Lâm Vi Hạ co rút kịch liệt.

Có một vài người, chỉ cần nghe thấy tên đều có thể khiến bạn có phản ứng.

“Hừm, tôi biết cậu ấy, quả thực có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ấy. Cậu ấy là bạn của chúng tôi không sai, nhưng Ban không thường xuyên đến chỗ chúng tôi, cậu ấy có rất nhiều cuộc vui, hơn nữa loại vui như chúng tôi, cậu ấy không nhất định sẽ để ý đến.”

“Có đến hay không phải xem tâm trạng của cậu ấy.” Nam sinh mắt xanh giải thích với cô.

Lâm Vi Hạ uống cạn ly cocktail cho viên đá vào miệng, cô từ từ nhai viên đá, trái tim cô lạnh ngắt khi nuốt xuống, nắm bắt được từ khóa hỏi:

“Cậu ấy thường chơi cái gì?”

Nam sinh mắt xanh nhún vai, đánh trống lảng: “Tôi sợ dọa sợ cậu.”

Lâm Vi Hạ nuốt hết nửa viên nước đá còn lại, đầu lưỡi tê dại, cô nán lại một lúc cảm thấy nhàm chán nên tạm biệt Thu Nghiên đi về.

Thu Nghiên đang chơi game trên bàn với bạn bè, cô ấy bận rộn ghi điểm số nên chỉ duỗi một tay ra trả lời:

“Được, đến nhà thì nhắn tin cho tớ.”

Lâm Vi Hạ mỉm cười trả lời được, đẩy cửa quán bar ra, gió lạnh thổi qua khiến cô rụt cổ lại.

Bên ngoài trời đang mưa nhỏ, Lâm Vi Hạ mở dù ra đi dọc trên đường phố, cô định đi dạo một mình để hít thở không khí trong lành.

Lâm Vi Hạ cầm dù đi qua một con đường hầm, bóng đèn ẩn bên trên tỏa ra ánh sáng mờ ảo, cô đang thất thần suy nghĩ miên man về mọi thứ, sau lưng truyền đến tiếng xe máy nổ ầm ầm.

Cô còn chưa kịp phản ứng, cơn gió nóng ập đến, có người đột nhiên nắm lấy túi xách trên vai cô rồi giật mạnh, chiếc xe máy phóng nhanh qua, cuối cùng để lại làn khói xe máy dày đặc.

Lâm Vi Hạ mất đi chống đỡ, cả người mất khống chế, ngã xuống trên mặt đất, cơ thể truyền đến cơn đau âm ỉ, may mắn là người cô không sao, chỉ là quần áo có dính một chút bùn đất.

Lâm Vi Hạ đi ra khỏi đường hầm, nhìn thấy bốt điện thoại màu đỏ cách đó không xa, vô thức sờ vào túi của mình, may mà trong túi áo khoác có vài đồng xu mà cô đã đổi mấy hôm trước ở cửa hàng tiện lợi.

Mặc dù đến đây gần hai tháng rồi, nhưng Lâm Vi Hạ vẫn chưa biết rõ về môi trường an ninh trật tự ở Philadelphia, cô đứng trước bốt điện thoại gọi cho

Thu Nghiên.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói vui vẻ của Thu Nghiên phát ra từ ống nghe, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười trầm thấp của những người bạn bên cạnh.

“Alo, ai vậy?” Thu Nghiên mỉm cười hỏi.

“Thu Nghiên, là tớ, Vi Hạ. Túi xách của tớ vừa bị cướp rồi, điện thoại và tiền đều ở trong đó, cậu có thể đi cùng tớ đến đồn cảnh sát không?” Lâm Vi Hạ thấp giọng nói.

Thu Nghiên ở đầu dây bên kia kinh ngạc chửi một tiếng “mẹ nó”, sau một loạt câu chửi thề, cô ấy vội vàng hỏi: “Cậu bây giờ đang ở đâu?”

Lâm Vi Hạ nhìn lên biển quảng cáo gần đó, báo một địa điểm. Đầu dây bên kia Thu Nghiên dường như đang bàn bạc điều gì đó với bạn bè của mình, ống nghe chỉ còn lại tiếng sột soạt.

Chốc lát, cô ấy lại báo một địa chỉ cho Lâm Vi Hạ: “Vi Hạ, bây giờ cũng tương đối trễ rồi. Tớ đưa cậu địa chỉ, cậu bây giờ đi qua đó. Tớ có quen một người bạn, cậu ấy rất quen thuộc khu này, nhất định sẽ tìm lại được túi xách cho cậu, cậu qua đó trước đi một lát nữa tớ qua.”

“Được.” Lâm Vi Hạ đồng ý.

Sau khi ra khỏi bốt điện thoại, Lâm Vi Hạ lấy khăn giấy ở trong túi ra vừa đi vừa lau vết bùn trên quần áo, đi được khoảng mười phút, Lâm Vi Hạ đến địa chỉ mà Thu Nghiên nói, cô nhìn bảng hiệu một cái, dường như là một hộp đêm nổi tiếng ở Philadelphia.

Cô không đi vào, đút hai tay vào trong túi áo khoác, đứng ở trước đợi người. Mưa đã ngớt, mặt đất ướt đẫm, Lâm Vi Hạ đi ra ngoài, đứng trước cột điện thoại, ngắm nhìn những dãy phố, đếm biển quảng cáo được treo trên con phố này.

Khi đang đếm đến biển quảng cáo của hộp đêm trước mặt, người phục vụ ở bên cạnh kính cẩn mở cánh cửa màu đỏ, một nam sinh mặc áo khoác màu đen bước ra, các đường nét trên khuôn mặt cậu tuấn tú sắc sảo, lông mày đen pha trộn với sự khốc liệt và ám khí.

Cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, làn sương trắng không ngừng phả ra từ đôi môi, tan biến khỏi cánh tay mảnh mai ngược chiều gió.

Ánh mắt của hai người đυ.ng vào nhau giữa không trung.

Sau đó quấn chặt lấy nhau, ai cũng không rời mắt trước.

Nhưng Lâm Vi Hạ không thể hiểu được ánh mắt của cậu, Ban Thịnh lúc trước rất dễ đoán, cậu không bao giờ giấu diếm hay che đậy điều gì với cô, ánh mắt của cậu vô cùng thẳng thắn và thuần khiết.

Mà bây giờ, ánh mắt của cậu thờ ơ, dường như dưới con ngươi đen láy ẩn giấu mặt hồ nước bị đóng băng, chỉ còn lại một bóng đen đọng lại dưới mí mắt trắng lạnh.

Ban Thịnh đi đến trước mặt cô, đưa túi xách cho cô.

Lâm Vi Hạ sớm đã đoán được, người bạn rất lợi hại mà trong miệng Thu Nghiên nói, trừ cậu ra còn có thể là ai.

“Cảm ơn.” Lâm Vi Hạ nhận lấy túi xách.

Ban Thịnh lấy điếu thuốc xuống, lên tiếng nhắc nhở:

“Khách sáo, chung quy cậu là bạn của Thu Nghiên.”

Một câu nói vạch ra ranh giới của hai người vô cùng sạch sẽ.

Nam sinh cúi cái cổ thẳng tắp xuống, ho khan dữ dội, Lâm Vi Hạ thoáng thấy mạch máu xanh nhạt dưới cổ chuyển sang màu đỏ, nhảy lên thình thịch.

Lâm Vi Hạ nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của cậu, vô thức siết chặt tay trong túi áo khoác, câu hỏi “cậu sống tốt không” nuốt ngược vào trong cổ họng.

Khi Lâm Vi Hạ còn đang muốn nói điều gì, có người ôm lấy cổ cô từ phía sau, Thu Nghiên cười hihi nói: “Bảo bối, tớ không đến muộn đúng không, tớ nhờ Jame đưa tớ qua đây.”

“Cậu không bị thương chứ,” Thu Nghiên vỗ ngực, nhìn thấy túi xách trong tay Lâm Vi Hạ liền thở phào, “Tớ nói rồi Ban có thể tìm được, cậu ấy rất thần thông quảng đại.”

Lâm Vi Hạ kéo khóe môi nói không bị thương, Thu Nghiên không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, húc vào vai của Lâm Vi Hạ, nói:

“Này, Ban giúp cậu việc lớn như vậy rồi, cậu không lưu số điện thoại mời người ta ăn cơm à.”

Lâm Vi Hạ lấy điện thoại từ trong túi ra, duỗi tay đưa qua, Ban Thịnh lại đưa điếu thuốc vào miệng, nhận lấy điện thoại, ngón tay cái ấn lên màn hình nhập một dãy số.

Bàn tay có các khớp xương sắc bén đang chìa ra ở trước mặt, khi Lâm Vi Hạ lấy lại điện thoại, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào ngón tay của cậu, nhất thời lạnh đi.

Lạnh đến mức cô vô thức co rút trái tim lại.

Màn hình điện thoại nằm trong bàn tay sáng lên, tên hiển thị dường như là tên tiếng anh của một nữ sinh, không xác định rõ.

Ban Thịnh liếc mắt một cái rồi nhanh chóng bắt máy, hạ giọng trả lời “ừm” một tiếng, cậu dùng khẩu hình ra hiệu cho Thu Nghiên bản thân có hẹn nên đi trước, Thu Nghiên nhiệt tình vẫy tay chào cậu.

Ban Thịnh lướt qua vai của Lâm Vi Hạ trực tiếp đi thẳng, hơi thở lạnh lẽo chỉ có trên người cậu phả ra trong không khí, nhưng người đã rời đi.

Cuối cùng Thu Nghiên và Lâm Vi Hạ cùng nhau đón xe trở về nhà, hai cô gái ngồi ở hàng ghế sau, tiếng gió lạnh thấu xương được ngăn cách bên ngoài cửa xe.

Thu Nghiên khoác lấy cánh tay cô dựa đầu vào vai Lâm Vi Hạ, mở miệng: “Vi Hạ, cậu biết vì sao tớ bảo cậu mời Ban Thịnh ăn cơm không?”

“Haiz, cậu ấy từ chối tớ rồi, cũng đúng, nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy như vậy, hai bọn tớ vẫn thích hợp làm bạn rượu hơn, cho nên bữa cơm này cậu phải dẫn tớ theo, tớ muốn ăn chực!”

“Được.”

Bữa ăn được ấn định vào tối thứ sáu, là một nhà hàng Mexico do Thu Nghiên giới thiệu. Buổi tối tám giờ, sau khi hai người đến nơi, phát hiện nhà hàng Mexico chật cứng người, mà khu ăn uống ngoài trời lại vắng tanh vì cơn mưa tuyết.

Thu Nghiên kéo Lâm Vi Hạ vào trong nhà, bố cục trang trí bên trong tương đối giống quán bar, ở giữa đặt bộ trống, bên cạnh có một cây đàn ghita.

Tivi treo đang phát sóng World Cup, một số người đang ngồi trên quầy bar vừa uống rượu vừa cá cược. Hai người Lâm Vi Hạ chọn chỗ rồi ngồi xuống, người phục vụ nhanh chóng mang thực đơn đến.

Hai người xem qua thực đơn, Thu Nghiên gọi gà quay và cốc bia thủ công, Lâm Vi Hạ gọi một phần taco bò, nước có ga.

Cô đang cúi đầu xem thực đơn, chiếc quần màu đen gọn gàng xuất hiện trong tầm mắt, lại ngước lên trên, áo khoác gió tối màu có họa tiết hình con rắn ở vạt áo, kiêu ngạo, tùy ý, là Ban Thịnh.

Ban Thịnh ngồi bên cạnh Thu Nghiên, cũng là đối diện cô. Cậu cầm chiếc bật lửa màu bạc trong tay, gói thuốc marlboro màu trắng đỏ, còn có chiếc điện thoại bị cậu ném lên bàn.

Bàn tay có những đốt ngón tay rõ ràng đặt trên bàn, bởi vì tuyết lạnh ở bên ngoài mà đỏ ửng.

Lâm Vi Hạ thất thần trong chốc lát, người phục vụ mỉm cười hỏi: “Nữ sĩ, xin hỏi bạn còn cần gì không?”

“Không cần, cảm ơn, bạn hỏi cậu ấy ăn gì.” Lâm Vi Hạ mỉm cười mở miệng.

Ban Thịnh giao tiếp với người phục vụ bằng giọng tiếng anh lưu loát, cậu gọi một phần taco, ngô nướng, lại thêm một cốc bia thủ công.

Trong bữa ăn đa số là Thu Nghiên nói chuyện, Ban Thịnh thỉnh thoảng thờ ơ đáp lại một hai câu, uống bia được ba lần, dường như có người quen đi qua.

Đối phương là một người nước ngoài rất gầy, giữa lông mày hiện lên sự sa đọa, không biết tại sao, Lâm Vi Hạ ngửi thấy hơi thở thối nát trên người cậu ta. Cô đã nhìn thấy những người đó trên những con phố tối tăm, sa đọa đến mức cả người chỉ còn lại một lớp da.

Nam sinh kia thì thầm trước tai của Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ nghe cậu ta nói ngắt quãng: “Người anh em……có muốn……đi sảng khoái không.”

Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, cho cậu ta một ánh mắt, Lâm Vi Hạ không hiểu ánh mắt đó có nghĩa là gì, đối phương mỉm cười, cầm cốc bia trên bàn uống cạn một hơi, cuối cùng vỗ vào vai cậu rời đi.

Chưa được bao lâu, Ban Thịnh cầm gói thuốc và bật lửa trên bàn lên, thấp giọng nói một câu: “Thất lễ.”

Thu Nghiên cúi đầu nói chuyện với một nam sinh trên tinder, cô ấy còn nhướn người qua hỏi Lâm Vi Hạ, ngữ khí phiền não:

“Bảo bối, tấm hình cơ bắp của cậu ta đăng lên là thật hay photoshop vậy.”

“Tớ nhìn không ra,” Lâm Vi Hạ liếc nhìn qua, nghĩ đến bóng dáng vừa rời khỏi, giọng nói ngừng lại, “Thu Nghiên, tớ vào nhà vệ sinh một lát.”

Thu Nghiên gật đầu, nói: “Cậu đi đi.”

Lâm Vi Hạ đứng dậy, cô nhớ Ban Thịnh dường như rời khỏi gian hàng bên trái, cô đi theo qua, thoi đưa theo suốt hành lang dài chật hẹp.

Ánh đèn ở đây rất mờ, rọi xuống nền đất có tông màu cam, Lâm Vi Hạ đang tìm thứ gì đó ở hai gian hàng ghế hai bên, có những cặp đôi đang kề sát vào nhau chụp ảnh kỉ niệm, cũng có các đôi nam nữ ôm hôn nhau, cũng có những thiếu niên hỗn loạn.

Đi đến cuối hành lang.

Cô không nhìn thấy Ban Thịnh.

Đột nhiên, Lâm Vi Hạ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy thoáng qua, hình như là cậu. Trên đường đi, trái tim của Lâm Vi Hạ đập thình thịch không thể kiểm soát được.

Cô nhớ đến lúc ở quán Bar lần trước, nam sinh mắt xanh nói đến Ban Thịnh:

[Cậu ấy có rất nhiều cuộc chơi, không nhìn trúng cuộc chơi của chúng tôi đâu.]

[Còn cậu ấy chơi cái gì. Không nói cậu biết, sợ cậu bị dọa sợ.]

Lâm Vi Hạ đi về hướng bên phải, vô thức ngước mắt lên, là lối thoát hiểm, ngay tức khắc chìm vào trong bóng tối.

Người không nhìn thấy, cô còn đi vào ngõ cụt.

Trước mắt tối đen như mực, Lâm Vi Hạ còn có bệnh quáng gà, cô không dám đi về phía trước, dựa lưng vào bức tường xi măng nhẵn nhụi, hít thở sâu.

Đột nhiên, một luồng hơi thở nguy hiểm đến gần, hơi thở ấm ướt phả vào mặt, khiến người ta liên tưởng đến những con vật lạnh lẽo và ướŧ áŧ, dọa Lâm Vi Hạ sợ hãi phải hét lên.

Cùng lúc đó, “bộp” một tiếng, bánh răng của chiếc bật lửa phát ra âm thanh trong bóng tối, một ngọn lửa màu đỏ cam lập tức thắp sáng khu vực xung quanh.

Ban Thịnh đứng trước mặt cô, cậu tiến lên một bước, Lâm Vi Hạ vô thức bám vào tường, cổ họng thắt chặt. Đôi chân dài của cậu đè lên bắp đùi của cô, quần áo cọ vào nhau, ở chỗ bắp đùi nóng ran như có luồng điện chạy qua.

Ban Thịnh ấn cả người cô vào tường, nhướng mí mắt, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Ngọn lửa nhấp nháy, phản chiếu cậu như một người xa lạ.

“Không có can đảm còn dám ra đây.” Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút giễu cợt.

Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Lâm Vi Hạ, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt cô: “Lo lắng tôi làm những việc sa ngã?”

Ánh mắt của Ban Thịnh mang theo dò xét, giống như một con thú trong đêm tối, đáy mắt viết lên nếu như Lâm Vi Hạ còn dám lừa dối cậu một lần nữa, cô không chút nghi ngờ cậu sẽ bóp cổ mình đến chết.

“Phải.” Lâm Vi Hạ mở mắt ra nhìn lại cậu.

Đôi mắt của cô luôn phát sáng, lại khiến người khác thấy đáng thương, ngay lập tức, ngọn lửa ở hổ khẩu của Ban Thịnh bị dập tắt, bọn họ lại chìm vào trong bóng tối, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp mang theo chút chế giễu vang lên, âm thanh của cậu lạnh lẽo như gỉ sắt, nói:

“Nhưng tôi có như thế nào, dường như không liên quan đến cậu.”