Bắc Kinh, hai năm sau.
Trong một căn phòng rộng rãi ấm áp, một cậu bé ngồi trên ghế dựa đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt không thể tập trung vào một điểm nào đó.
Một lúc sau, cậu bé nhặt tấm thẻ trò chơi màu xanh lá trên mặt đất bắt đầu xé nát nó, sau đó vứt xuống, ngay lập tức sàn nhà đầy giấy vụn.
“Dĩ Hàng.” Lâm Vi Hạ thử gọi một tiếng.
Cậu bé phớt lờ, vẻ mặt không có biểu tình gì tiếp tục cắn thứ trên tay. Lâm Vi Hạ ngồi phía bên kia bàn, khoảng cách nhất định sẽ khiến cậu bé tự kỷ cộng thêm khiếm thính sẽ nảy sinh cảm giác an toàn.
Lâm Vi Hạ lấy điện thoại kết nối với loa bluetooth mở bài nhạc, rất nhanh, những âm thanh khác nhau lần lượt vang lên trong phòng, tiếng đánh trống nặng nề, tiếng đàn piano êm tai, tiếng đàn sáo rì rào, âm thanh đàn accordion du dương……
Âm thanh của mỗi loại nhạc cụ kéo dài trong một phút, Lâm Vi Hạ ôm đầu gối yên tĩnh ngồi một bên theo dõi phản ứng của cậu bé.
Tiếng đàn sáo trong trẻo truyền đến, âm thanh trầm đẹp đẽ của đàn cello vang vọng trong phòng, cậu bé Tống Dĩ Hàng cuối cùng cũng có phản ứng, cậu bé ngẩng mặt lên, vô thức tìm kiếm nguồn phát ra âm nhạc.
“Em và chị khá có duyên.” Lâm Vi Hạ tắt nhạc.
Cô nhấc cây đàn cello ở bên cạnh lên bắt đầu biểu diễn, sau khi xé giấy xong, cậu bé ngồi trên ghế dựa cúi thấp đầu bắt đầu lắc lư. Khi hai chân của cậu bé đung đưa về phía trước, Lâm Vi Hạ cầm cây cung đàn bên tay phải, nhẹ nhàng kéo hợp âm của âm giai F trưởng i, cậu bé lại đổi tư thế ngồi, khi cả người ngã ra phía sau, bắp chân đạp vào nhau, cô kéo cung đàn, phát ra âm thanh nhạc cụ cấp IV.
Lặp đi lặp lại như vậy, cậu bé nghĩ rằng mình đã kiểm soát được âm nhạc, không còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cố gắng giao tiếp với thế giới bên ngoài.
……
Sau một giờ huấn luyện tâm lý học về âm nhạc, người bảo mẫu mở cửa dắt cậu bé ra ngoài, Lâm Vi Hạ đặt cây đàn cello màu nâu đỏ sang một bên.
Lâm Vi Hạ bước ra khỏi phòng điều trị, đứng ở ghế sofa trong phòng khách, cúi người bắt đầu nhét bút dạ, sách giáo khoa và sổ ghi chép vào túi xách.
Bảo mẫu bưng một ly nước ấm, mỉm cười: “Cô giáo tiểu Lâm, vất vả cho cô rồi, liệu pháp chữa trị bằng âm nhạc của cô rất hiệu quả, lúc nãy tôi nói chuyện với tiểu Hàng, nó còn nhìn tôi một cái.”
“Khách sáo, cứ từ từ ạ.” Lâm Vi Hạ nhấp một ngụm nước nóng, nóng đến mức đầu lưỡi tê dại.
Tống Dĩ Hàng là học sinh mà Lâm Vi Hạ quen biết trong một hoạt động từ thiện. Đúng lúc có một gia đình đang tìm nhà trị liệu tâm lý cho con họ, cô giáo Phương người đảm trách hoạt động này thấy năng lực của Lâm Vi Hạ nổi trội, cho nên đã giới thiệu Lâm Vi Hạ.
Thế là nên duyên như vậy.
Phòng sách ở trên lầu không đóng chặt cửa, một giọng Pháp trầm mang theo làn điệu truyền đến, khiến người khác nghĩ ngay đến hạt sương trong mùa đông.
Bảo mẫu liếc nhìn về hướng cầu thang xoắn ốc, nói: “Là ông chủ của chúng tôi đang mở cuộc họp, cô giáo tiểu Lâm, nếu không cô ở lại đây ăn cơm đi, trong bếp đang nấu súp đấy.”
Lâm Vi Hạ mỉm cười, từ chối: “Trường học còn có việc, cháu phải đi trước đây, dì Ôn.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Bảo mẫu lau tay, căn dặn.
Lâm Vi Hạ cầm túi xách và chiếc ô đứng ở cửa, mở cửa ra, gió ẩm ướt ập đến, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Tháng tám, trời mưa nhiều, mưa dầm đã liên tục kéo dài hơn một tháng. Lâm Vi Hạ mở dù ra, từng bước giẫm lên mặt đất ẩm ướt, tiếp tục đi về phía trước.
Đến Bắc Kinh học hai năm, khí hậu ở đây rất lạnh, mùa đông tuyết rơi khắp trời, dường như tận cùng của thế giới là màu trắng bạc bất tận.
Vừa vặn Ninh Triều cũng đến Bắc Kinh, thực hiện được ước mơ thi vào học viện cảnh sát, còn có đám người Khâu Minh Hoa cũng ở đây, mọi người thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ăn bữa cơm.
Không một ai có tin tức của Ban Thịnh, cậu đơn phương cắt đứt mọi liên lạc với mọi người.
Số lần tuyết rơi rất nhiều, cô cũng thành thói quen.
Trận tuyết đẹp nhất, cô đã từng ngắm qua.
Lâm Vi Hạ đứng trước bậc thềm màu xanh, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, cô hắt hơi một cái. Trong điện thoại phát ra tiếng bíp bíp.
Cô nhọc nhằn lấy điện thoại ra đặt bên tai, giọng nói lanh lảnh của Môn Tử xuyên qua loa nghe, kèm theo tiếng ào ào:
“Bảo bối, cậu đến chưa thế, đồ ăn tớ đặt đã đến rồi, một đống nguyên liệu thực phẩm đang đợi được xuống lẩu đấy, tủ rượu còn một chai rượu đỏ cuối cùng đợi cậu đến mở nữa.”
“Đến đây,” Lâm Vi Hạ nhìn chiếc xe buýt màu xanh đang chạy tới cách đó không xa, tiếp lời, “Đang ở trên xe rồi.”
“Ừm, trời mưa đường sẽ trơn trượt, chú ý một chút.” Môn Tử dặn dò.
“Được.”
Sau khi quẹt thẻ và lên xe, chiếc xe buýt lảo đảo chạy về phía trước, bức tường đỏ và sương mù trắng cũng biến mất sau lưng cô. Điện thoại Lâm Vi Hạ cầm trong tay rung lên “ting ting”, nhấn vào xem.
Đó là bức ảnh chụp nguyên liệu nấu lẩu trên bàn do Môn Tử gửi qua, khóe môi của Lâm Vi Hạ cong lên, cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc.
Trong cuộc sống luôn có rất nhiều điều ngoài ý muốn, trở thành bạn với Môn Tử cũng vậy.
Lâm Vi Hạ là sinh viên khoa tâm lý học của trường đại học Bắc Đại, vào giữa mùa hè cuối năm nhất, Lâm Vi Hạ đeo đàn cello đi ngang qua hàng cây cọ, tóc đen môi đỏ, khí chất vô cùng bất phàm, lập tức bị Môn Tử chuyên ngành đạo diễn bắt gặp, liền quay vài cảnh trong tác phẩm của cô ấy.
Sau đó Môn Tử mời Lâm Vi Hạ ăn cơm để đặc biệt cảm ơn cô, nói chuyện đôi ba câu hai người phát hiện khá ăn ý nhau. Thường xuyên qua lại, hai người liền trở thành bạn thân.
Môn Tử là người gốc Bắc Kinh, ba là bác sĩ mẹ là giáo viên dạy cao trung, bởi vì tính cách của ba mẹ Môn Tử tương đối cởi mở, tạo nên tính cách của Môn Tử rất độc lập, lựa chọn ngành đạo diễn cũng là dựa vào tính cách của bản thân, ước mơ là có thể quay phim tài liệu đạt được giải thưởng.
Môn Tử trong thời gian học đại học sẽ ra ngoài làm người mẫu bán thời gian kiếm tiền, cộng thêm khả năng chuyên ngành của cô ấy tương đối nổi bật, bên ngoài có không ít công ty đến tìm cô ấy, tình hình kinh tế của cô ấy cũng khá giả, là một tiểu phú bà.
Bởi vì phải thường xuyên thức đêm biên tập phim, cho nên vừa lên năm ba, Môn Tử đã xin nhà trường chuyển ra ngoài ở, cô ấy thuê một căn nhà trên đường Đàm Giang Tông, dùng để làm việc và sinh hoạt.
Vòng bạn bè của Môn Tử rất rộng, thường xuyên mời bạn bè đến nhà mở party, Môn Tử đổi bạn trai cũng rất nhanh, nhưng không bao giờ để tâm trong lòng.
Lâm Vi Hạ đến tiểu khu Phồn Duyệt quẹt thẻ, đi thang máy lên tầng cao nhất, thẻ này là do Môn Tử đưa cho cô, nói như vậy để Lâm Vi Hạ thuận tiện ra vào.
Vừa vào cửa, hơi lạnh từ dưới chân truyền đến, Môn Tử ngồi xếp bằng trên thảm, hỏi cô: “Xem gameshow không?”
“Xem.” Lâm Vi Hạ treo túi xách lên giá đựng đồ.
Hai người lại dọn nguyên liệu nấu lẩu trên bàn ăn sang bàn trà, dự định vừa ăn lẩu vừa xem gameshow. Môn Tử nhúng dạ dày bò, hỏi cô:
“Chuyến bay ngày mốt? Có cần tớ lái xe chở cậu đến sân bay không?”
Lâm Vi Hạ nhúng một miếng khoai từ cho vào bát nước sốt, cúi đầu cắn một miếng, nóng đến mức đầu lưỡi tê dại: “Không cần, tớ đặt xe trên mạng rồi, khá tiện.”
“Cậu nói xem cậu đang phải chịu tội gì, ở đại học cần cù siêng năng học hành, thành tích toàn là A, làm cái gì cũng đều làm đến tốt nhất, chỉ để có được suất sinh viên trao đổi ở Mỹ, mặc dù nói học phí miễn phí toàn bộ, nhưng cuộc sống không quen thuộc, chỉ trao đổi có ba tháng.”
Lâm Vi Hạ nhìn thấy miệng của Môn Tử bị cay đến ửng đỏ, lông mi động đậy, rót cho cô ấy ly nước, giải thích: “Pennsylvania mà, cơ hội hiếm có.”
“Vậy cậu dự định gửi vận chuyển Thịnh Hạ qua đó? Chỉ đi có ba tháng cậu cũng mang nó theo bên mình à.” Môn Tử chỉ con chó mà Lâm Vi Hạ nuôi.
Nó là giống chó sục cao nguyên phía tây trắng rất đáng yêu, được Lâm Vi Hạ nuôi rất tốt, lông trắng như bạch tuyết, béo tròn như một viên kẹo bông.
Năm nay đã lên năm ba, Lâm Vi Hạ cũng dọn ra khỏi ký túc xá, thuê nhà ở bên ngoài cho tiện để sau này thi lên nghiên cứu sinh. Sau khi thuê nhà ổn định xong cô đón Thịnh Hạ từ Nam Giang qua, luôn nuôi nó bên mình.
“Ừm, đúng lúc tớ có quen biết một học sinh bên đó, vốn dĩ tớ muốn nhờ cô ấy giới thiệu nhà giúp mình, nhưng cô ấy nói căn hộ mà cô ấy ở có dư một phòng trống, cô ấy cũng không để ý việc tớ nuôi chó, còn nói rất thích. Tớ định mang nó theo.” Lâm Vi Hạ trụng một miếng thịt bò gắp nó vào bát của đối phương.
Trời đổ mưa, nồi lẩu uyên ương phát ra tiếng kêu ục ục, hai người ăn xong nồi lẩu thì tựa vào vai nhau ngồi uống rượu tán gẫu.
Môn Tử kéo sợi thun cột tóc xuống, mái tóc dài bồng bềnh xõa tứ tung, cô ấy uống một ngụm rượu, hỏi cô: “Này, đàn em lần trước cùng nhau ăn cơm cậu nhớ không, cái người mà rất cao ấy, cậu ta tìm tớ xin wechat của cậu ba lần, cậu thấy thế nào?”
“Thôi đi, tính cách của tớ không thích hợp để yêu đương.” Lâm Vi Hạ từ chối.
Môn Tử nhéo mặt cô nói: “Được thôi, cậu là tiên nữ, có quyền không yêu đương.”
Ai mà không biết đến hoa khôi của ngành tâm lý học Bắc Đại Lâm Vi Hạ thanh cao thoát tục, khí chất lạnh lùng, căn bản không tham gia vào các hoạt động xã hội, cũng không yêu đương, ít giao du với bên ngoài, giống như sống trong ngôi mộ cổ vậy.
“Này, cậu nói xem cậu đến Mỹ rồi sẽ gặp được đối tượng lúc trước của cậu không, tớ rất tò mò không biết cậu ta là thần thánh phương nào, đẹp trai ra sao, chiều cậu đến mức nào, khiến cậu bây giờ không thèm nhìn đến những nam sinh khác một cái.” Môn Tử đẩy cánh tay cô.
Hai người đã từng thổ lộ tâm tình của nhau, cho nên Môn Tử biết chuyện của cô.
Thời gian trôi qua rất lâu rồi, nghe thấy người khác nhắc đến cậu, cho dù là không nhắc đến tên, trái tim của Lâm Vi Hạ vẫn không kìm được mà co thắt lại.
Lâm Vi Hạ dựa vào vai Môn Tử, lắc rượu đỏ trong ly, ông mi như lông quạ rũ xuống, lộ ra cảm xúc trong mắt, nói:
“Thế giới này lớn như vậy, làm sao nói gặp là có thể gặp được.”
*
Hai ngày sau, Lâm Vi Hạ ngồi chuyến bay đến Mỹ, đáp xuống Pennsylvania, bạn học ở ghép căn hộ nhiệt tình đón tiếp cô, đưa cô đi đổi sim điện thoại, làm tất cả các thủ tục nhập học phức tạp.
Thời tiết ở đây tương tự như Bắc Kinh, ẩm ướt nhiều mưa, đến mùa đông cũng sẽ rơi tuyết.
Ở Pennsylvania trao đổi một tháng, Lâm Vi Hạ đã thành công tìm ra những con đường chính của Philadelphia, được chia thành ba đường phố chính: Main Street, Chestnut và Walnut.
Cô còn thành công mở khóa một nhà hàng Trung Quốc có biển quảng cáo màu đỏ gần phố Chestnut.
Mỗi lần sau khi tan học, Lâm Vi Hạ không ở trong thư viện, thì chính là ở nhà, cô thường xuyên ôm máy tính làm bài tập, đói rồi thì nấu sủi cảo đông lạnh cô mua từ siêu thị ACME.
Bạn cùng phòng cũng là người trung quốc, tên là Thu Nghiên, mỗi lần tham gia các bữa tiệc xong trở về nhà nhìn thấy Lâm Vi Hạ ở trong phòng khách sẽ mỉm cười nói:
“Cậu không ra ngoài chơi à? Hôm nào tớ dắt cậu đi mấy bữa tiệc, giới thiệu cho cậu làm quen mấy soái ca.”
Lâm Vi Hạ dựa lưng vào ghế sofa, đặt laptop lên đùi, đầu ngón tay vẫn không ngừng gõ bàn phím, vừa muốn mỉm cười từ chối một cách khéo léo thì đột nhiên phát hiện máy tính đã hỏng, cau mày hỏi: “Thu Nghiên, cậu biết ở đâu có thể sửa máy tính không?”
Thu Nghiên đi qua, ngồi trên ghế sofa, lấy một cái gối ôm vào lòng, lông mày sống động: “Hi, cậu hỏi đúng người rồi. Tớ có quen một người bạn khá lâu rồi, cùng lớp, cậu ấy rất giỏi máy tính, tớ nhờ cậu ấy sửa giúp cậu.”
“Vậy thì ngại lắm,” Lâm Vi Hạ nhạy cảm ấn nút khởi động lại, kèm theo nói đùa, “Là người bạn như nào vậy, không phải là——”
“Cậu đoán đúng rồi, tớ khá muốn theo đuổi cậu ấy, cậu ấy là kiểu con trai hư mà tớ thích, người rất ngầu. Nhưng loại người này rất khó nắm bắt được, tớ lớn như vậy rồi thế mà còn chơi cái trò yêu thầm. Này, Vi Hạ, cậu đã từng theo đuổi ai chưa?” Trên mặt của Thu Nghiên hiện lên nét ửng hồng đáng nghi.
Động tác của Lâm Vi Hạ dừng lại, lắc đầu: “Không có.”
Cuối cùng Lâm Vi Hạ cũng không để Thu Nghiên giúp đỡ, tự mình tìm một người sửa máy tính ở gần trường, phải mất nửa ngày trời mới sửa xong.
Thứ sáu, bạn cùng phòng Thu Nghiên nhiệt tình mới Lâm Vi Hạ đến tham gia bữa tiệc viên nhộng, nói là bọn họ tổ chức một bữa party quyên góp tiền để giúp đỡ phát triển sức khỏe của những người trẻ tuổi mắc bệnh tâm lý, Thu Nghiên còn nhấn mạnh, bữa tiệc này sẽ rất vui, còn có vài người đẹp trai xuất hiện.
“Cảm ơn nha, nhưng phải làm sao đây, tớ chưa làm xong bài tập.” Lâm Vi Hạ lắc chiếc máy tính, cười khổ.
Thu Nghiên bày tỏ thông cảm: “Được thôi, cậu không đi thì thật hối tiếc.”
“Chơi vui nha.” Lâm Vi Hạ vẫy tay với cô ấy.
“Bộp” một tiếng, cửa bị đóng lại. Căn hộ trở nên im ắng, Lâm Vi Hạ thay nước ấm cho Thịnh Hạ, lại đổ hạt thức ăn ra, sau đó quay về phòng làm bài tập.
Sau khi làm bài tập xong, Lâm Vi Hạ đến phòng khách mở tivi lên, tìm một bộ phim xem để gϊếŧ thời gian. Cô nằm ngửa trên ghế sô pha, đắp một cái chăn, chú chó màu trắng thỉnh thoảng đi qua liếʍ vào cánh tay cô.
Ban đêm ở Philadelphia luôn yên tĩnh như vậy, thỉnh thoảng có tiếng chửi bới của những người nước ngoài say xỉn ở sát vách. Tivi phát sóng bộ phim 《Trò chơi vương quyền》phần tám, cô thế mà xem đến phần cuối rồi.
Cửa sổ vuông thỉnh thoảng phát ra tiếng mưa tích tắc, Lâm Vi Hạ đang chăm chú xem tivi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng “cách” xoay chìa khóa.
Lâm Vi Hạ suy đoán có lẽ là Thu Nghiên trở về, mỗi lần dự tiệc xong Thu Nghiên đều là một thân say mềm trở về nhà.
Có khi bạn học của Thu Nghiên đưa cô ấy về nhà, có khi là Thu Nghiên tự mình đạp trên đôi giày cao gót cao 6-7 inch loạng choạng về nhà.
Lâm Vi Hạ nhìn thấy sẽ đến đỡ Thu Nghiên, sau đó dìu cô ấy quay về phòng.
“Cộp cộp” tiếng nắm cửa được xoay tròn, có người đẩy cửa đi vào, Lâm Vi Hạ vén chăn lên đứng dậy đến đỡ người.
Con chó nghe thấy âm thanh liền sủa dữ dội, còn tiên phong lao đến cửa nhanh hơn Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ mặc chiếc áo len màu xanh lá đậm, lộ ra phần bắp chân trắng trẻo, đi tất màu trắng bước trên sàn gỗ, khóe môi cong thành một đường vòng cung, gọi bạn cùng phòng theo thói quen:
“Cậu quay về rồi——”
Sau khi nhìn rõ được người đi tới, tầm mắt cứng đờ. Cửa bị đẩy ra, một nam sinh cao lớn mặc áo khoác gió màu đen đỡ Thu Nghiên say rượu đi vào.
“Thân hình cao, người rất ngầu, khí chất xấu xa từ trong xương cốt” Ở cùng hơn một tháng, Thu Nghiên thường nhắc đến bên tai của Lâm Vi Hạ một người bạn thân không dám theo đuổi, đã yêu thầm từ lâu.
Trong phòng khách không bật đèn, ánh sáng lờ mờ không rõ, ba năm không gặp, cậu dường như đã thay đổi, lại dường như chưa thay đổi.
Ngũ quan của cậu càng thêm lạnh lùng, các đường nét của khuôn mặt sắc bén như một lưỡi dao, khóa áo khoác tùy ý kéo lên đến xương quai xanh, lộ ra đường hàm sắc bén.
Lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cậu đã tháo chiếc khăn đeo tay màu hồng mà lúc trước không bao giờ rời khỏi trên người cậu, để lại một vòng trống rỗng quanh cổ tay, nhô ra khúc xương lởm chởm.
Ngón trỏ và ngón giữa mỗi ngón đeo một chiếc nhẫn bạc, một chiếc có khắc các ký tự phạm văn, chiếc còn lại là chiếc nhẫn bạc trơn mà cô từng xin cậu ở bãi biển nhiều năm trước.
Cả người cậu chìm trong bóng tối, có một loại hơi thở quyến rũ trong cử chỉ của cậu.
Cũng càng thêm hấp dẫn người khác.
Là Ban Thịnh người có khí chất xấu xa điêu luyện rõ rệt,
Cũng là Ban Thịnh không còn có cô trong mắt.
Cậu tùy tiện nhìn một cái dường như càng khiến người khác muốn giải mã, sau đó nhảy vào vực sâu trong đáy mắt cậu, vạn kiếp bất phục.
Ban Thịnh một tay đỡ lấy Thu Nghiên, cô ấy dường như quá say ngã đầu vào vai cậu, Thu Nghiên mặc chiếc váy ôm màu đỏ, trong lúc lôi kéo, chồng lên chiếc quần màu đen của nam sinh.
Giống như một loại màu cấm.
Ban Thịnh bắt lấy cánh tay của cô ấy, dắt người tiến lên phía trước một bước, Thu Nghiên cau mày kêu đau một tiếng. Lâm Vi Hạ nhìn qua, mái tóc xoăn dài của nữ sinh bị quấn vào dây kéo áo khoác của cậu.
“Sốt rồi?” Ban Thịnh nhướng mày, giọng điệu lưu manh.
Thu Nghiên lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ vừa làm tóc đấy.”
Bọn họ nói chuyện như không có ai ở đây, hoàn toàn quên đi có người thứ ba đang ở trong nhà. Ban Thịnh duỗi tay chạm vào chiếc bật lửa trong túi quần, dường như cái từ thương hoa tiếc ngọc không có trong từ điển của cậu.
Thu Nghiên bị dọa giật mình, sợi tóc bị quấn lấy được kéo ra.
Thịnh Hạ nhìn thấy Ban Thịnh rất phấn khích, liên tục vẫy đuôi về phía cậu, phát ra tiếng kêu híc híc.
Lâm Vi Hạ sững người tại chỗ, cổ họng khô khốc đến mức không thể phát âm được âm tiết nào, đôi mắt chua xót, tầm nhìn mơ hồ, lại âm thầm siết chặt những đầu ngón tay đang co quắp của mình, cố nén lại sự ẩm ướt từ khóe mắt.
“Phòng cô ấy ở đâu?”
Đây là câu đầu tiên Ban Thịnh nói với Lâm Vi Hạ, giọng điệu lạnh lùng, đã mất đi tình cảm, khiến người khác liên tưởng đến những tảng đá bị đóng băng trên biển.
Lạnh, lạnh đến mức khiến trái tim người khác phát run.
Lâm Vi Hạ duỗi tay ra chỉ về hướng tay phải của mình, Ban Thịnh đỡ Thu Nghiên lướt ngang qua người cô đi đến phòng nữ sinh.
Mùi nước hoa hòa quyện cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt bay phảng phất trong không khí.
“Cạch” một tiếng cánh cửa từ từ đóng lại, “bộp” một tiếng, đèn được bật lên, tiếng cười nũng nịu của Thu Nghiên truyền ra từ khe hở của căn phòng.
Lâm Vi Hạ cũng không biết tại sao thính giác của cô lại nhạy cảm như vậy. Cô cảm thấy máu trong cơ thể như chảy ngược, đến chân cũng tê dại.
Muốn làm cái gì đó, lại không biết nên làm gì, thế là đứng sững tại chỗ.
Ban Thịnh ở trong đó không biết bao nhiêu lâu, có lẽ là ba phút hoặc năm phút, Lâm Vi Hạ chỉ cảm thấy thời gian thật dài, cổ họng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, mỗi một tấc đều căng cứng.
Sau khi cậu đi ra, bóng đen cao và thẳng tắp đổ trên mặt đất. Cậu rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra ngậm vào miệng, “tách” một tiếng, ngọn lửa đỏ tươi bật ra khỏi hổ khẩu, Thịnh Hạ vẫn còn phấn khích cắn ống quần của cậu, thể hiện sự thân mật.
Thịnh Hạ không bao giờ làm như vậy với người lạ.
Ban Thịnh phả ra một làn khói trắng, một vòng khói nhàn nhạt đung đưa trên bầu trời, vị chát dường như lọt vào mắt cô, Lâm Vi Hạ cảm thấy mình như bị hơi thở lạnh lẽo quen thuộc bao trùm, không thể thở nổi.
Cậu không nhìn cô, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng:
“Thu Nghiên tỉnh lại, làm phiền cậu nấu canh giải rượu cho cô ấy.”
Đây là câu thứ hai Ban Thịnh nói với cô.