Chương 3: Em nhớ anh rồi

Quý Thần Chương, người kế thừa công ty giải trí Thời Đại, trúc mã của Khương Tư.

Xa cách hai năm rồi gặp lại, từ lâu đã chẳng còn vấn vương quá khứ, chỉ còn lại là nỗi chua xót không thể nói thành lời.

Phòng làm việc tổng giám đốc trên tầng ba mươi bảy, hương cà phê đen vừa mới pha nồng nàn lan tỏa, còn chưa kịp nâng cốc thì hơi nóng đã tràn ngập trong khoang mũi.

Khương Tư cũng không định lảng tránh câu hỏi của Quý Thần Chương, cô lựa chọn thẳng thắn mọi chuyện, kể cả chuyện cùng với Thẩm Độ trong quá khứ lẫn hiện tại, hoặc có thể còn có tương lai.

“Em yêu Thẩm Độ, trái tim em chưa từng nảy sinh tình yêu mãnh liệt như vậy. Em yêu anh ấy, yêu một cách kiên định, không liên quan đến tiền tài, cũng chẳng phải là ảo tưởng.” Khương Tư nhìn thẳng vào Quý Thần Chương ở bên kia chiếc bàn làm việc màu nâu đen, ánh mắt rất dứt khoát.

“Tiểu Tư à, vậy chúng ta thì sao?” Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, trái tim Quý Thần Chương lập tức quặn lại đau đớn.

Tướng mạo của anh ta không giống Thẩm Độ mà là kiểu dịu dàng hướng nội, ngũ quan mềm mại.

Lúc này mặt kính màu lam đậm mơ hồ nhiễm chút ánh sáng màu cam, càng khiến bóng người phản chiếu trên đó trở nên ảm đạm.

“Chúng ta?”

Không phải là nghi vấn, mà là hỏi lại.

Khương Tư không hề che giấu nụ cười giễu cợt, quay mặt về phía mặt trời lặn, để cho cảm xúc phức tạp mặc sức nảy sinh.

Nhà họ Khương và nhà họ Quý sống gần nhau, bố mẹ hai bên lại là bạn thân, cho nên Khương Tư và Quý Thần Chương đã chơi với nhau từ nhỏ.

Thậm chí hai người còn hẹn sẵn là lúc làm bài tập không ai được nói chuyện, mà chỉ có thể truyền giấy, bây giờ nhớ lại đúng là vừa ngốc nghếch vừa buồn cười.

Suốt mười mấy hai mươi năm qua, họ cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, hướng đến tương lai mà họ ao ước. Cô từng nhìn thấy dáng vẻ anh ta lái xe địa hình, vung chiếc áo trắng dưới ánh nắng. Cô cũng tưởng mình có thể từ từ trưởng thành trong sự bầu bạn của anh ta.

Nhưng sau này ánh nắng ấm áp dường như đã bị chặn lại, chỉ có một mình Khương Tư bối rối đứng ở chỗ cũ.

Sau khi nhà cô xảy ra chuyện, nhà họ Quý chưa từng mở cửa chào đón cô, Quý Thần Chương cũng biến mất sau một đêm, cho đến nay họ đã bặt vô âm tín hai năm rồi.

Thực ra cuộc đời chính là như vậy, không thể nào mãi mãi có ánh sáng được.

Ngọn sóng cuồn cuộn và sự lạnh lẽo nơi tăm tối đang chờ bạn vượt qua trên con đường bạn trưởng thành, dù có dũng cảm, có sợ hãi thì cũng phải đi qua.

Nếu có người bầu bạn thì đó là may mắn, không có thì cũng phải là không được. Nếu ban đầu đã không kiên định với lựa chọn của mình, vậy thì bắt đầu lại từ đầu cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

“Tiểu Tư, bây giờ anh đã có khả năng bảo vệ em rồi.” Quý Thần Chương vừa nói vừa đứng dậy lại gần cô, giọng anh ta tràn ngập sự không cam lòng nhưng lại đứng khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt của Khương Tư.

Trước đây Quý Thần Chương luôn cảm thấy Khương Tư giống như một chú cáo trắng đáng yêu, dù cứng đầu cố chấp thì vẫn mềm mại nhỏ bé.

Còn bây giờ, cô mặc một cây đồ đen trông thật chín chắn, tay kẹp điếu thuốc, khoanh tay đứng đó.

Cô như tự tạo nên một thế giới riêng dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc dài bung xõa sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững. Dường như sự nũng nịu trước kia đã biến mất cùng với quãng thời gian hai năm chẳng nói hẹn gặp lại kia, hoặc có thể chỉ là dáng vẻ đó không còn dành cho anh ta nữa.

“Bảo vệ?” Khương Tư vòng qua người anh ta, dí điếu thuốc vào khăn giấy, những ngón tay thon như búp măng ném cục giấy vào trong thùng rác giống như vứt bỏ quá khứ, sau đó cười tủm tỉm nói: “Thẩm Độ có đủ khả năng bảo vệ em.”

“Nhưng hai người...”

“Em dọn ra khỏi Ung Giang Nhất Hiệu, đề nghị chia tay anh ấy không phải là vì em muốn rời khỏi anh ấy mà trái lại, em muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh anh ấy.”

Về mặt bản chất, con người đều là động vật cảm tính, Khương Tư cũng không phải ngoại lệ.

Khi người ta đều đang nói về cố gắng và kết quả, những thế lực ngang ngửa, kỳ phùng địch thủ thì Thẩm Độ lại dành cho cô sự yêu chiều vô điều kiện. Tuy nhiên, có thể có được tình yêu mãnh liệt này cũng là vinh hạnh của cô.

Khởi đầu của cô và Thẩm Độ không hề vẻ vang, điều này luôn nhắc nhở Khương Tư rằng cô không xứng với anh.

Nó giống như một viên kẹo hết hạn sử dụng trộm được trong cửa hàng tiện lợi, dù liều mình triền miên không ngừng nghỉ, dù người xung quanh đều nói chỉ có cô mới là ngoại lệ của Thẩm Độ, cô cũng chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô và Thẩm Độ là tình yêu.

Kể từ khi nhận tấm chi phiếu kia, mối quan hệ giữa hai người đã trở thành quan hệ muốn gì lấy đấy. Dù khoác lên mình quần áo phụ kiện xa hoa, cô cũng không dám ao ước có thể trở thành sự thật.

Vì thế cô muốn đứng dậy tranh đấu.

Hoặc có thể sau khi trải qua toàn bộ trắc trở và khó khăn, thật sự sẽ có sức mạnh có thể vén mở mây đen, chống lại bầu trời thì sao?



Sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Gió đêm hè len lỏi qua những tòa nhà, không khí nóng tản ra cùng dòng xe.

Nói đến chuyện công việc, bầu không khí trong xe đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Thật ra Khương Tư hiểu rất rõ, sở dĩ cô có thể nhậm chức ở công ty giải trí Thời Đại, trở thành người đại diện với những điều kiện ưu đãi, chẳng qua cũng là vì con át chủ bài trong tay cô sắp về nước.

Vào sinh nhật năm mười sáu tuổi, được sự ủng hộ của bố mình, Khương Tư đã tài trợ một thiếu niên miền núi nhỏ hơn cô hai tuổi là Tiêu Tinh Phi.

Học phí và sinh hoạt phí đều do cô chi trả, cô cũng tặng những món nhạc cụ cô thích nhất, những cuốn sách mà cô thích đọc nhất cho cậu.

Vào lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của Khương Tư, Tiêu Tinh Phi được mời đến thành phố Ninh. Hai người cùng đi leo núi, cùng đi xem phim, cùng chia sẻ một miếng bánh sinh nhật trên ban công lộ thiên trồng đầy hoa cỏ.

Họ có thể nói chuyện với nhau cả đêm về ước mơ.

Tiêu Tinh Phi gọi cô là chị gái, chỉ tay lên bầu trời đầy sao, nói: “Em cũng muốn sáng chói như dải ngân hà.”

Cậu muốn thể hiện những nhân vật khác nhau, cảm nhận những cuộc đời khác nhau trên màn ảnh rộng, muốn giãi bày những ước mơ nhỏ to của mình cho mỗi một ai thấu hiểu.

Sau này cậu thật sự đã thi đậu học viện điện ảnh bằng thành tích xuất sắc vượt trội của mình. Vì khí chất tuyệt thế và đặc biệt của mình, cậu đã được đảm nhận nhân vật màn ảnh đầu tiên trong đời trong bộ phim điện ảnh nhỏ.

Tuy cậu thiếu niên đó còn ngây ngô nhưng lại hết sức chân thành, trong sáng, khiêm tốn và cố gắng. Bộ phim vừa được phát sóng trên mạng, độ thảo luận về cậu tăng lên, thu hút được vô số fan.

Cho đến khi được cử ra nước ngoài du học, sức hút của cậu vẫn không suy giảm.

Đến giờ đã được hai năm.



Còn cách một ngã rẽ nữa là sẽ đến căn hộ mà Khương Tư đang thuê. Quý Thần Chương lái xe rất vững, cả đoạn đường họ đã bàn luận rất nhiều về kế hoạch sự nghiệp sau này của Tiêu Tinh Phi.

Thái độ của Khương Tư rất rõ ràng, tôn trọng ý kiến của Tiêu Tinh Phi, phát triển ổn định chắc chắn, tuyệt đối không được để mất nhiều hơn được.

Quý Thần Chương gật đầu đồng tình, đồng thời hứa hẹn sẽ hỗ trợ hết mức có thể.

Đã đến giờ Tuất, cơn gió thổi qua khẽ lay động cành cây, tiếng ve kêu rất khẽ, những gì yên ả, tĩnh lặng và sự sống dường như đều ẩn nấp trong tán cây.

Căn hộ hiện tại của cô có diện tích không lớn, kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách đủ để một mình Khương Tư ở.

Tất nhiên không thể so bì với Ung Giang Nhất Hiệu nhưng phong cách bài trí trang nhã, đồ nội thật không tệ, hướng lấy sáng rất tốt, vị trí cũng không chệnh lệch nhiều lắm.

Điều quan trọng nhất là nằm trong bồn tắm có thể nhìn thấy tòa nhà Thẩm Thị xa xa.

Họ đã không gặp nhau mấy tháng rồi. Kể từ sau khi chuyển ra khỏi Ung Giang, Khương Tư như đi từ sự buồn chán này sang một loại buồn chán khác.

Nhưng cảnh tượng liên tục xuất hiện trong giấc mơ hầu hết là cảnh Thẩm Độ ghé sát vào tai cô và nói: “Khương Tư, đừng hối hận.”

Thẩm Độ, em là một người có lòng tham không đáy, thứ được gọi là những lời chưa nói hết chẳng qua cũng chỉ là giấc mộng vỡ tan khi trời sáng đến chói mắt.

Em biết cảm xúc được che giấu và tâm trạng thấp thỏm trầm ngâm vào lúc ấy anh đều hiểu. Khi mọi thứ đều có xu thế trôi giạt khắp nơi, em cũng sẽ sợ hãi nhưng không hề hối hận.

Em chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dựng lên lớp vỏ bọc cáo mượn oai hùm.

Lúc này anh và em chia cách đã lâu, những lời em muốn nói với anh càng lúc càng nhiều.

Trời sắp lạnh rồi, em cũng hơi nhớ anh rồi.