Edit: Điềm
Beta: Sara
“…Hưởng ứng thu thuế, những hộ không đồng ý sẽ bị cưỡng chế rời đi. Lần này mọi người có thể tích cực như thế đều là vì…”
“Ha ~ ” Thời Nghiên ngồi ở phía dưới dùng tay quạt gió, ánh mặt trời quá gắt khiến cô không mở nổi mắt, nheo mắt nhìn mấy vị lãnh đạo hăng hái hùng hồn ở phía trước, không kiên nhẫn chẹp chẹp miệng.
“Còn bao lâu nữa vậy?”
“Sắp rồi, nếu không con về trước đi.” Mẹ Thời nói, mắt nhìn người đàn ông tràn đầy năng lượng phía trước: “Chút nữa mẹ còn phải tìm thị trưởng Khưu có việc.”
Thời Nghiên gục bả vai nhìn xung quanh, nhìn thấy Hàn Khâm, lập tức cúi người chạy qua tìm anh. Hàn Khâm yên tĩnh ngồi ở bên kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên sân khấu, môi mím chặt, giống như là đang ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Này Hàn Khâm, cậu bao giờ thì đi vậy?” Cô lắc lư cánh tay anh một cái.
Hàn Khâm lấy lại tinh thần nhàn nhạt đáp: “Tôi có việc.”
“Cậu sao không hỏi tớ?” Cung Tây Thi quay đầu nhìn qua, trách Thời Nghiên trọng sắc khinh bạn.
“Cậu phải đợi một lát.” Thời Nghiên khoát khoát tay, đi qua chỗ trống bên cạnh Hàn Khâm ngồi, anh quay đầu nhìn cô. Thời Nghiêm cười hì hì nói: “Tớ cũng không vội đi.”
Ánh mắt Hàn Khâm dịch chuyển, va vào những sợi tóc ướŧ áŧ dính trên gò má Thời Nghiên thì khựng lại: “Cậu không sợ ba mẹ cậu nhìn thấy sao?”
Thời Nghiên quay đầu nhìn ba mẹ mình ở bên kia, hai người họ mang ánh mắt dò xét nhìn cô làm cô sợ hãi. Cô dời mông đứng dậy, xuống phía sau ngồi bên cạnh Cung Tây Thi. Hàn Khâm câu môi không nói chuyện.
“Chán chết đi được, không bằng về nhà trước.” Cung Tây Thi nóng đến mức sắp thăng thiên, lầm bầm ra tiếng.
“Vậy cậu về trước đi.”
“Cậu không về hả.”
Nghe vậy, Thời Nghiên chớp mắt: “Không vội.”
“Hàn Khâm đã ở đối diện nhà cậu, cậu còn sợ sau này không có cơ hội à, sao cứ phải là hôm nay?” Cung Tây Thi bắt đầu xúi giục cô đi.
Hàn Khâm ở phía trước nghe thấy, sau đó thì nghe Thời Nghiên nói: “Cũng phải, vậy chúng ta về trước đi.” Tiếng thu ghế sột soạt phía sau từ to đến nhỏ, từ gần đến xa.
Hàn Khâm cắn răng, kìm nén bực bội.
Thời Nghiên, cậu được lắm!
Tạ Dương ngồi ở bên kia, quay đầu nhìn Hàn Khâm, ngày thường trên mặt cậu ta đều có nụ cười nhưng giờ phút này lại quá mức trầm tĩnh, có chút tái nhợt. Hàn Khâm với cậu ta hai mắt nhìn nhau, cậu ta lại quay đầu lại.
Sau khi tan họp, Tạ Dương không đi mà đứng ở bên kia nhìn thị trưởng Khưu ở trên sân khấu, Hàn Khâm nhìn thấy cậu ta không nhúc nhích.
Thị trưởng Khưu vừa mới xuống đã bị mẹ Thời ngăn lại: “Tôi là vợ của Thời Thiên Việt, thị trưởng.” Bà tự giới thiệu, thị trưởng Khưu mang cặp kính dày, tuổi tác không lớn, vừa hay lộ ra uy nghiêm của cấp trên.
Anh ta cười với mẹ Thời, gật đầu chào hỏi với thư ký bên cạnh, đi qua một bên nói chuyện với mẹ Thời.
“Luật sư Thời.” Anh ta cười một tiếng, mắt nhìn bên cha Thời không có tới.
“Không biết có chuyện gì?”
Mẹ Thời mắt nhìn ba Thời bên kia cười nói: “Là như thế này, liên quan đến việc phá bỏ, tôi có chút việc không rõ. Không biết thị trưởng Khưu có thời gian có thể cùng ăn một bữa cơm không?”
“Ăn cơm?” Khưu Quang Niệm sửng sốt, trên mặt từ từ lộ ra vẻ mặt lúng túng. Mẹ Thời lập tức hiểu vội vàng nói: “Có thời gian uống trà cũng được.”
“Có gì thì bà cứ nói thẳng đi.”
Mẹ Thời hít một hơi sâu, lưỡng lự nói: “Là liên quan đến việc đường Tân Thành.”
Mặt của Khưu Quang Niệm lập tức lạnh dần, đứng dưới mặt trời, mắt kính hiện lên vẻ lạnh lùng: “Được, đây là số điện thoại riêng của tôi.”
Anh ta tùy tiện xé một tờ giấy viết lên một dãy số điện thoại cho mẹ Thời, bà lập tức nhận lấy, cười nói: “Vậy có thời gian tôi sẽ liên hệ với ngài.”
Anh ta cười mắt nhìn theo mẹ Thời đang rời đi, Hàn Khâm đứng cách đó không xa nhìn mẹ Thời, hơi cau mày. Tạ Dương nhìn Khưu Quang Niệm, chăm chú nhìn hành động của anh ta, khẩn trương đến phát run.
Cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn anh ta đi.
“Đi thôi.” Hàn Khâm đột nhiên đi qua vỗ vai cậu ta, dọa cậu ta giật mình, miệng há to hà hơi.
Thời Thiên Việt lấy tờ giấy trên tay vợ mình, hơi dùng lực bóp, mẹ Thời vỗ nếp nhăn trên áo sơ mi của ông nói: “Thật sự phải nhúng tay vào sao? Thực ra lúc đầu…”
“Đi thôi, Nghiên Nghiên đói bụng rồi.” Cha Thời giành nói trước, siết chặt tờ giấy quay người đi.
“Vừa nãy cơ hội tốt như thế.” Tạ Dương bực bội đá chai nhựa dưới chân. Hàn Khâm với cậu ta đi song song, dáng vẻ trầm ngâm.
“Thời Nghiên, cha của cô ấy…” Hàn Khâm đột nhiên mở miệng.
Tạ Dương kỳ quái nhìn anh: “Làm sao?”
Hàn Khâm lại lắc đầu: “Không có gì, có chút quen mắt.”
“Quen mắt?” Tạ Dương lập tức lấy lại tinh thần đuổi theo Hàn Khâm hỏi, hết lần này đến lần khác anh cứ lấy lệ cho qua.
Buổi tối ở trên bàn cơm, Thời Nghiên cầm bát đũa ra, cha Thời kêu Thời Giai ngồi yên đợi mẹ Thời vào bàn ăn. Lúc này mới mở miệng nói: “Nghiên Nghiên sang năm sắp thi đại học rồi, cha với mẹ con quyết định cùng ở Bắc Thành với con, đợi con thi xong rồi thì trở về.”
Thời Nghiên lập tức bị nghẹn, cho rằng bản thân nghe nhầm: “Cha? Cha nói là một mình mẹ đúng chứ?”
“Tất cả chúng ta.” Thời Thiên Việt thận trọng nói. Thời Nghiên mở to hai mắt nhìn mẹ Thời, bà cười nói: “Cha con ở bên này nhận công việc, cũng không phải toàn bộ là vì con.”
“Việc gì mà phải xử lý một năm vậy?” Thời Nghiên nghi ngờ nói.
Thời Thiên Việt nói: “Nói rồi con cũng không hiểu.”
Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng cô bây giờ 17 tuổi nhưng trí tuệ không phải dừng lại ở đây. Nhớ đến ba mẹ ở kiếp trước cũng không có tệ như này, có điều giống như là khoảng thời gian này cha mẹ thực sự rất bận.
Cha mẹ không muốn tiết lộ quá nhiều, Thời Nghiên không có cách, chỉ đành xem tình hình trước. Cô cảm thấy rất nhiều chuyện đều không ăn khớp so với kiếp trước là không giống nhau.
Tỉnh dậy, Thời Nghiên nhìn bên ngoài cửa sổ sáng trưng, vừa mới vào ở chưa tới một tuần, vẫn chưa thích ứng được. Mẹ Thời đặc biệt dậy sớm làm cơm sáng cho cô, Thời Nghiên cầm theo đến trường, trên đường đi không thèm đếm xỉa tới.
Hàn Khâm đưa em gái xong, đạp chiếc xe đạp loạng choạng đến, nhìn thấy trước mặt là một cô gái vừa đi bộ vừa lay động theo chiều gió, có chút kỳ quái.
Rất nhanh Cung Tây Thi đã chạy đến vỗ lên vai Thời Nghiên một cái, trong miệng cắn cái bánh quẩy hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Thời Nghiên giật mình, nhìn thấy cô nàng thì thở phào nhẹ nhõm: “Làm sao?”
“Cậu mới làm sao đó, gọi cậu mà một tiếng đáp lại cũng không có.”
Thời Nghiên nói một câu lấy lệ: “Đang suy nghĩ.” Cung Tây Thi còn đang muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy Tào Kỳ Kỳ với mấy người Lâm Thần Thư đi qua, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lúc đi ngang qua, Tạ Dương đột nhiên giơ tay chào hỏi hai người bọn họ: “Này, chào buổi sáng.”
Cung Tây Thi ngây người, Thời Nghiên đúng lúc lấy lại ý thức vẫy tay: “Chào buổi sáng.”
“Cậu không có bệnh chứ?” Tào Kỳ Kỳ phản ứng nhìn Tạ Dương, cậu ta không nói gì nhún vai. Cung Tây Thi trợn to mắt nhìn cậu ta, tay cầm cái bánh quẩy rụt lại. Lâm Thần Thư nhìn Tào Kỳ Kỳ không nói gì đã đi trước rồi.
Hàn Khâm khóa xe xong đi qua, xa xa là Lưu Toàn đang ở trên cầu thang chào anh. Hàn Khâm nhìn Thời Nghiên không nói, chuẩn bị đi qua thì bị cô kéo lại.
Cung Tây Thi với Tạ Dương giống như là được đả thông kinh mạch chợt hiểu ra, rất tự giác rời đi. Tào Kỳ Kỳ bất lực trợn mắt nhìn bọn họ một cái rồi đuổi theo Tạ Dương.
Có thể nghe được tiếng than thở nhẹ nhàng của Hàn Khâm, anh bất đắc dĩ nói: “Làm sao?”
“Cậu có thể nói câu này sao?” Thời Nghiên hỏi, anh nghi ngờ nói: “Đang nói đây.”
“Không phải.” Cô lắc đầu, ngập ngừng nói: “Cậu lặp lại câu này một lần nhé ‘Thực ra, tớ sớm đã gặp được cậu"”
Hàn Khâm nhìn cô như kiểu bệnh thần kinh, làm bộ muốn đi, cô không chịu đã kéo anh lại: “Cậu nói đi cái này rất quan trọng.”
“Cậu… ” Hàn Khâm không kiên nhẫn nhìn Thời Nghiên, đối mắt với cô, thở ra một hơi sâu bình thản đáp: “Thực ra, tớ sớm đã gặp được cậu.”
Tay của Thời Nghiên đã buông lỏng một chút, Hàn Khâm lập tức thu tay về, nhìn cô thừ người ra ở đó, kỳ lạ cau mày. Cuối cùng vẫn là quay đầu đi.
Chuông vào học reo lên, Thời Nghiên mới động chân, từng bước đi về phía trước.
Thời Nghiên nằm mơ, một giấc mơ rất hư ảo, mơ thấy bản thân ngủ. Ở trong bóng tối, người bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô, lẩm bẩm nói: “Thực ra, anh sớm đã gặp được em, không phải…”
Lời phía sau Thời Nghiên cố gắng để nghe rõ, người bên cạnh đột nhiên biến mất giống như chưa từng tới.
Hàn Khâm ngồi tại chỗ, trong lòng lại nghĩ đến câu kia: “Thực ra, tớ sớm đã gặp được cậu.” Không nghĩ ra. Trước kia, anh chưa từng gặp Thời Nghiên, nhưng Thời Nghiên chắc hẳn đã gặp anh, lẽ nào cái câu này là Thời Nghiên muốn anh nói?
Cho tới trưa Thời Nghiên vẫn mang bộ dạng uể oải, gục xuống bàn không thèm nói chuyện. Cung Tây Thi tìm lời để nói: “Thực ra tớ trước kia rất gầy, cũng gần giống như cậu.”
Cung Tây Thi nhàn nhạt nói: “Cậu đừng có không tin đó, là thật, đến lúc đó cho cậu xem hình của tớ.”
“Tin.” Thời Nghiên bất đắc dĩ nói: “Tây Thi, cậu đi mua cho tớ một cây kem nhé, tớ muốn yên tĩnh một chút.”
“Được thôi, đưa tiền, không thu phí chạy vặt của cậu.” Cung Tây Thi giang tay ra. Thời Nghiên nắm lấy cánh tay béo ú của cô nàng: “Trả lại cho cậu đó, thật là.”
Hàn Khâm nhìn Cung Tây Thi đi ra ngoài, lén nhìn Thời Nghiên giật mình quay đầu lại.
Trong lòng giằng co một hồi, lỗ tai khả nghi đỏ lên, thông qua khóe mắt quan sát Thời Nghiên nằm bò ở trên bàn mở mắt không nói chuyện, không biết đang nghĩ cái gì.
Dựa theo cách nghĩ quan tâm ân nhân của em gái nên quan tâm một chút, ho khan hỏi: “Cậu… không sao chứ?”
Thời Nghiên nghiêng đầu nhìn Hàn Khâm. Hàn Khâm chột dạ nói: “Tùy tiện hỏi thôi.”
“Chỉ là cảm thấy người tớ thích trước kia lừa dối tớ rất lâu.”
Hàn Khâm ngây người, trong lòng bách chuyển thiên hồi*, người cô ấy thích? Ngoài anh ra? Rất lâu? Bao lâu? Lúc trước,Thời Nghiên còn thích người khác?
*Bách chuyển thiên hồi: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Nhịn một chút, cũng không cần chất vấn cái vấn đề này, tránh bị cô ấy cười, lại hỏi: “Vậy cậu bị lừa nên tâm trạng không tốt?”
“Gần giống như vậy đó.” Thời Nghiên nhàn nhạt trả lời. Hàn Khâm không hỏi nữa, lật sách ra, một chữ cũng không xem vào.
Cung Tây Thi nằm bỏ trên tủ kem, cầm lấy cây kem que cũ, nghĩ nghĩ lại bỏ lại, lấy ly kem Bát Hỉ, đảo mắt nhìn thấy mì ăn liền gấu mèo mà quầy bán đồ ăn vặt mới mở bán, kiễng chân đi lấy.
“Đây.” Một cái tay đột ngột giơ mì ăn liền đưa cho cô nàng, Cung Tây Thi sửng sốt liền quay đầu nhìn qua. Chủ nhân của cái tay cười chớp mắt nhìn cô, dường như cậu ta cười một cái thì toàn bộ phiền não đều biến mất hết.
“Tạ Dương, cậu có bệnh sao?” Lại là Tào Kỳ Kỳ, lại là cái câu này, tiếng của Tào Kỳ Kỳ rất lớn, hận không thể hét ầm lên.
Trên mặt Cung Tây Thi nóng lên, giống như bị mọi người xem thường, khinh bỉ.
Tạ Dương đem mì cho Cung Tây Thi, quay đầu nhìn Tào Kỳ Kỳ, không kiên nhẫn nói: “Cậu ngày nào cũng ngang ngược như vậy, không có việc gì thì đi tìm bạn trai cậu đi.”