Chuyển ngữ: Nấm lùn
Bùi Anh nghe Tống Nam Xuyên nói vậy thì trầm ngâm một lúc “Về chuyện tai nạn xe, em có suy nghĩ thế này. Nhưng mà ở đây không tiện để nói chuyện, anh chờ em thay quần áo xong rồi mình nói trên xe.”
Bây giờ Tống Nam Xuyên mới chú ý đến bộ sườn xám thêu hoa cô đang mặc trên người, đôi chân dài thẳng tắp làm người ta phải máu nóng sôi trào.
“Sao em lại mặc trang phục này?” Anh nhìn chân cô, khẽ nhếch lông mày lên hỏi.
Bùi Anh đáp: “Lúc diễn thử cần mặc đồ này ạ, giờ em đi thay quần áo ngay đây.”
“Không cần thay đâu, em mặc như vậy nhìn rất đẹp.”
“...” Bùi Anh không cần nhìn cũng biết anh lại nghĩ đến chuyện gì đấy kia, cô xoay người thật nhanh, “Em đi thay quần áo.”
Tống Nam Xuyên nhìn bóng lưng cao gầy của cô từ phía sau, trong đầu anh lại nghĩ, hôm nào phải tìm thợ may may cho cô một bộ sườn xám theo số đo mới được, hơn nữa chỗ xẻ tà phải cao hơn một chút, phần trên cũng hở thêm nhiều.
Mới nghĩ đã thấy phấn khích rồi.
Sau khi Bùi Anh thay quần áo xong thì phải trang điểm lại, sau đó cô cầm túi xách và tiểu thuyết Diễn viên đi ra ngoài.
Buổi thử vai vẫn chưa kết thúc, Bùi Anh bước tới hỏi thử xem, hiện tại bên trong chỉ còn mỗi Tạ Hàm.
“Sao còn chưa đi?” Tống Nam Xuyên hỏi cô.
Bùi Anh nói: “Em chờ thầy Hạnh Tâm ra đã, em muốn xin chữ ký của anh ấy.” Nói xong, cô giơ quyển sách trong tay lên, nhìn Tống Nam Xuyên rồi vẫy vẫy hai cái.
Tống Nam Xuyên: “...”
Họ đứng ngoài chờ đợi được một lúc thì cửa phòng thử vai được mở ra từ phía trong, đạo diễn là người đi ra đầu tiên, lúc nhìn thấy Bùi Anh đang đứng ở bên ngoài, ông có vẻ khá ngạc nhiên, hỏi: “Cô Bùi, cô vẫn chưa về sao?”
Bùi Anh ngại ngùng cười đáp: “Tôi đang chờ thầy Hạnh Tâm, tôi muốn xin chữ ký của thầy ấy“.
Đạo diễn nhìn quyển sách trên tay cô, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười: “Hóa ra cô Bùi thích truyện của thầy Hạnh Tâm, khó trách vừa rồi tâm lý của nhân vật cô lại nắm chắc như vậy.”
Nghe đạo diễn khen mình, trong lòng Bùi Anh cũng vô cùng phấn khởi: “Cám ơn đạo diễn.”
“Không cần đâu.” Ông vừa nói xong, thầy Hạnh Tâm cũng bước ra từ phòng diễn thử, đạo diễn nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ cười một tiếng, “Thầy Hạnh Tâm tới đúng lúc quá, ở đây có người thích truyện của anh này, cô ấy muốn xin chữ ký của anh.”
Thầy Hạnh Tâm nghe vậy thì quay sang nhìn Bùi Anh hai giây, sau đó ánh mắt rơi vào quyển sách cô đang cầm trên tay.
Thấy Hạnh Tâm nhìn nhìn, Bùi Anh vội vàng đưa sách qua: “Thầy Hạnh Tâm, anh có thể ký tên cho tôi được không ạ?”
Thầy Hạnh Tâm nhận lấy quyển sách trên tay cô rồi gật đầu hỏi lại:“Cô có bút không?”
Bùi Anh vội vàng quay lại hỏi Tống Nam Xuyên: “Anh có bút không?”
Tống Nam Xuyên:“...”
Đường đường là một tổng giám đốc, hôm nay anh lại xuống cấp làm thư ký cho người khác đấy à?
Tiểu Trương đứng sau lưng anh lặng lẽ bước lên đưa bút máy cho thầy Hạnh Tâm. Anh lưu loát ký tên mình lên trang bìa rồi trả lại truyện và bút cho Bùi Anh.
Cô hài lòng cầm sách ngắm nghía, nét mực ghi hai chữ “Hạnh Tâm” còn chưa khô, Bùi Anh cong môi nói với người kia: “Cảm ơn thầy, tôi là độc giả trung thành của thầy, bộ truyện mới Bức thư tuyệt mệnh tôi cũng có mua rồi!”
Cô vừa nói xong, Tạ Hàm và người phụ trách của Hoàn Vũ cũng bước ra từ trong phòng thử vai. Cô ta nhìn quyển truyện trên tay của Bùi Anh, cười bảo: “Không phải cứ ai thích truyện của thầy Hạnh Tâm là có thể tăng cơ hội nhận vai đâu.”
Bùi Anh khẽ nhíu mày, cô ta nói vậy là sao chứ, ý nói cô giả vờ thích truyện của thầy Hạnh Tâm để tạo ấn tượng tốt với anh ấy đấy à?
Cô đang định đáp lời thì Hạnh Tâm đang đứng bên cạnh đã mở lời nói trước: “Vết nhăn trên bìa quyển tiểu thuyết này khá cũ, có thể thấy đây không phải là quyển truyện mới mua, hơn nữa nó còn được người ta thường xuyên lật giở.” Anh vừa nói vừa cầm lấy quyển truyện trên tay Bùi Anh, lật tới trang cuối cùng, “Ngoài ra, mỗi lần xuất bản thì đều có những kí hiệu khác nhau, đây là quyển truyện của đợt in đầu tiên, hiện nay trên thị trường không mua được nữa.”
Đạo diễn đứng bên cạnh còn chưa rời đi càng nghe càng hứng thú: “Hóa ra cuộc sống thường ngày của tác giả truyện trinh thám là thế này sao? Anh có thể đoán ra buổi sáng tôi ăn gì không?”
Hạnh Tâm không để ý tới ông ta, anh trả sách lại cho Bùi Anh rồi nói với Tạ Hàm: “Đương nhiên rồi, cũng có thể cô ấy cho người khác mượn quyển truyện này, nhưng nếu có thể để ý đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, khiến câu chuyện này trở nên hoàn hảo nhất và phù hợp với tính cách của nhân vật Triệu Việt. Từ đó có thể thấy, cô ấy rất thích hợp với nhân vật này.”
Hạnh Tâm nói xong thì sải bước đi luôn, không quay đầu lại nhìn, làm như đang có chuyện gì gấp lắm. Tạ Hàm nghiêng đầu nhìn Bùi Anh, mím chặt môi đi thẳng.
Bùi Anh nhìn bóng lưng thẳng tắp đã đi xa của Hạnh Tâm, lòng chấn động: “Thầy Hạnh Tâm đẹp trai. quá” Mặt mũi của Tạ Hàm cũng bị anh ấy đập nát hết rồi.
Tống Nam Xuyên nhếch miệng, anh bước lên kéo tay Bùi Anh: “Được rồi, ký tên rồi đó, chúng ta đi thôi.”
“À, vâng.” Bùi Anh bị Tống Nam Xuyên kéo thẳng xuống dưới, sau khi ngồi lên xe cô vẫn còn hào hứng ngắm nghía chữ ký của Hạnh Tâm, “Chữ của thầy Hạnh Tâm đẹp quá, không phải họ nói người càng đẹp chữ càng xấu đó à? Thế hóa ra người xấu mà chữ cũng xấu đang tự an ủi mình hả?”
Trên trán Tống Nam Xuyên hiện lên một chữ “井”, anh lấy sách trên tay cô đặt sang một bên: “Vừa nãy em nói em có ý kiến gì với vụ tai nạn xe đó hả?”
“À, cái này thì...” Bùi Anh thoáng trầm ngâm, nói với Tống Nam Xuyên, “Thật ra em nghi ngờ Tạ Hàm.”
Lông mày Tống Nam Xuyên nhíu lại, hình như đang suy nghĩ gì đó: “Tại sao?”
“Chiếc xe hôm nay đâm vào xe em ấy, chắc chắn là họ cố ý, nhưng mà không phải kiểu đâm ác ý gì đâu, nếu không em đâu thể chỉ trầy da thôi chứ. Cho nên em đoán người lái xe chỉ muốn làm chậm lịch trình đến thử vai của em, nếu như giả thiết này là đúng thì nghi ngờ lớn nhất chính là những người đến thử vai nữ chính hôm nay.”
Bùi Anh nói xong thì phấn khích hỏi lại Tống Nam Xuyên: “Anh thấy em có giống thầy Hạnh Tâm không anh?”
“... Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.” Tống Nam Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô.
“Vâng được rồi, gần đây em đọc đi đọc lại truyện Diễn viên, hình như em rất thích trò suy luận này rồi.” Bùi Anh vừa nói vừa khẽ ho, bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, “Sở dĩ em nghi ngờ Tạ Hàm là vì trước đây cô ấy và em cũng từng có xung đột, lần trước lúc em tham gia ký tên Nở rộ, thực ra lúc trước bên em đã nói với người tổ chức là ký thôi chứ không hát, nhưng không ngờ MC lại yêu cầu em phải hát. May là bình thường em cũng có luyện tập, nếu không chắc chắn sẽ mất hết thể diện ở buổi họp báo đó, sau đó tổng giám đốc Trần nói với em, MC nọ là bạn thân của Tạ Hàm.”
Tống Nam Xuyên cau mày, hỏi cô: “Sao em không nói chuyện này với anh?”
“Lúc ấy em với anh đang chiến tranh lạnh mà, đương nhiên là không thể nói với anh rồi.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Được rồi.
“Nhưng mà em vẫn thấy không hiểu, nếu như đúng Tạ Hàm chính là người chủ mưu thì tại sao cô ta lại chĩa mũi nhọn vào em được chứ? Rõ ràng Lý Tư Tư và Nghê Bạch cạnh tranh hơn em mà.” Bùi Anh nghiêng đầu, có vẻ như không hiểu, mặc dù gần đây cô nổi tiếng hơn trước thật, nhưng so với Lý Tư Tư và Nghê Bạch thì không cùng một đẳng cấp nữa mà.
Tống Nam Xuyên nói: “Có thể bởi vì em là người duy nhất có ba phiếu để vào diễn thử, cô ta cảm thấy em có sức uy hϊếp hơn, hơn nữa bạn trai em lại là đại cổ đông của Hoàn Vũ, cũng chính là anh.”
“Phì.” Bùi Anh bị anh chọc cười thành tiếng.
Tống Nam Xuyên cầm tay cô, kiểm ra vết thương trên tay rồi nói: “Dù sao chúng ta đã ghi lại biển số xe của người nọ rồi, tìm hiểu số đăng kí là có thể tra ra được người đứng đằng sau. Dù là ai đi nữa anh cũng sẽ bắt cô ta phải trả giá cực lớn.”
Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của anh khiến Bùi Anh hoảng sợ, cô kéo tay anh nói: “Xuyên Xuyên, anh đừng làm chuyện gì vi phạm pháp luật nhé!”
“......” Tống Nam Xuyên im lặng nhìn cô, “Yên tâm đi, dù anh có làm cũng không để lại dấu vết.”
Bùi Anh: “...”
Anh nói vậy càng làm cô lo lắng hơn nữa đó!
Sau đó, cảnh sát cũng tới tìm cô hỏi tình huống tai nạn, cô kể lại những gì mình đã nói với Tống Nam Xuyên cho cảnh sát, họ cũng xem Tạ Hàm là tình nghi số một.
Hai ngày nay, tinh thần Tạ Hàm cứ thấp thỏm không yên, hôm nay, vừa ra khỏi công ty cô đã nhìn thấy Tống Nam Xuyên đứng chờ trước đại sảnh, cảm giác lo lắng đó như thể được chứng minh, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt.
Lúc đầu cô muốn giả vờ như không nhìn thấy anh, nhưng Tống Nam Xuyên lại đứng dậy đi thẳng về phía này: “Cô Tạ, xin chào.”
Tạ Hàm không thể không dừng bước, miễn cưỡng nghiêng người cười nói với anh: “Xin chào tổng giám đốc Tống.”
Tống Nam Xuyên mỉm cười nhìn cô: “Lần trước lúc gặp cô ở khách sạn, tôi có nói lúc nào rảnh sẽ mời cô ăn cơm, không biết hôm nay cô có thời gian không?”
Nếu như là bình thường, Tạ Hàm không rảnh cũng sẽ nói mình rảnh, nhưng mà bây giờ nụ cười trên mặt Tống Nam Xuyên lại khiến cho người ta sợ hãi.
“Xin lỗi tổng giám đốc Tống, hôm nay tôi có việc bận rồi.”
“Vậy à.” Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu, “Vậy tôi nói ở đây luôn. Cô tìm người đâm vào xe Bùi Anh phải không?”
Trợ lý đi theo sau Tạ Hàm thoáng sửng sốt. Vốn cô còn tưởng Tống Nam Xuyên tới hẹn Tạ Hàm đi ăn thì sắp có scandal lớn rồi, bây giờ nhìn lại, đúng là chuyện lớn đấy, nhưng mà... chiều hướng câu chuyện thì có vẻ không ổn.
Ở trước mặt mọi người trong công ty, bị Tống Nam Xuyên chất vấn thẳng thừng như vậy, đầu óc Tạ Hàm lại càng thêm trống rỗng, nhưng cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh đáp lời: “Tổng giám đốc Tống, anh nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
“AJ2S501, biển số xe này cô có ấn tượng không?” Tống Nam Xuyên nhìn cô khẽ mỉm cười. Tạ Hàm biến sắc, nuốt nước miếng rồi nói: “Không... Tôi không biết.”
Tống Nam Xuyên vẫn nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Cô Tạ này, tôi đã từng nói với cô là diễn xuất của cô kém lắm chưa?”
...
Cả buổi trời Tạ Hàm cũng không biết nói gì, Tống Nam Xuyên nói tiếp: “Chúng tôi đã tìm ra người cô thuê rồi, những gì nên nói hay không nên nói anh ta đều khái hết.”
Môi Tạ Hàm trắng trợt run run, ngay cả ra vẻ cô cũng không làm được: “Tôi không biết thật...”
Tống Nam Xuyên khẽ cười: “Nếu cô không nhận thì tôi chỉ có thể giao cho cảnh sát xử lý mà thôi.”
Hai chữ “cảnh sát” đã thành công đánh tan ranh giới cuối cùng của Tạ Hàm, cô nắm lấy cánh tay Tống Nam Xuyên, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Tống, không phải như anh nghĩ đâu. Tôi chỉ bảo anh ta ngăn Bùi Anh lại, để cô ấy lỡ buổi thử vai chứ tôi không có ý hại cô ấy!”
“Cô cứ giữ lại mà nói với cảnh sát đi.” Tống Nam Xuyên rút tay ra rồi xoay người rời đi. Tạ Hàm chạy sát lưng anh, cuống cuồng giải thích: “Tổng giám đốc Tống, đây là hiểu lầm thật mà, tôi xin lỗi anh...”
“Người cô nên xin lỗi không phải là tôi.” Tống Nam Xuyên dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô ta, con ngươi đen như mực khiến người ta khϊếp sợ.
Tạ Hàm đờ đẫn không nói thành lời lời, Tống Nam Xuyên cứ nhìn cô một lúc, sau mới nói: “Cô cần gì phải sợ, tôi đâu giống như cô, tôi là người luôn tuân thủ pháp luật, không làm những chuyện vi phạm luật pháp. Nhưng mà tốt nhất cô nên chuản bị tâm lý sẵn, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đến vậy đâu, cô đừng mong lẩn tránh được chuyện này.”
Tạ Hàm nhìn bóng lưng Tống Nam Xuyên rời đi, cả người như rơi vào băng giá. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đang định gọi cho ai đó thì lại bị hai cảnh sát ngăn lại: “Xin lỗi, xin hỏi cô có phải là cô Tạ đúng không? Có một vụ án tai nạn giao thông, chúng tôi muốn cô hợp tác điều tra.”
Tạ Hàm mím môi, nhét điện thoại lại vào trong túi xách, cô trợ lý chứng kiến toàn bộ sự việc lại đang há hốc mồm kinh ngạc.
Sự việc chuyển biến nhanh quá, cô sẽ thất nghiệp thật sao???
Tạ Hàm bị đưa về đồn cảnh sát để hợp tác điều tra, Tống Nam Xuyên ngồi trên xe nhìn Tạ Hàm bị cảnh sát đưa đi, khi đấy anh mới để cho tài xế lái xe.
Tiểu Trương ngồi bên ghế phụ quay đầu nhìn lại, hỏi anh: “Tổng giám đốc Tống, tiếp theo phải làm thế nào ạ?”
Tống Nam Xuyên trả lời: “Công bố chuyện Tạ Hàm tìm người đâm vào xe Bùi Anh cho truyền thông, tôi muốn Tạ Hàm thân bại danh liệt.”
“Vâng“.
Lúc Tạ Hàm đang khốn đốn, Bùi Anh nhận được một số tiền lớn ——thù lao đóng phim Mùa Yêu Thương!
Nhìn chuỗi dài con số trong tin nhắn, Bùi Anh vô cùng vui vẻ, cô gọi điện thoại hẹn Nhậm San San đi ra ngoài ăn cơm. Nhậm San San không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo hai nhân viên, làm như kiểu phải ăn sạch hết số tiền của cô.
Lúc đầu Bùi Anh định mời họ đi ăn buffet, nhưng bây giờ nếu ra ngoài rất dễ bị nhận ra, cho nên cô đành phải hoãn bữa buffet nàu lại, bao một phòng ở Thiên Hạ Cư chờ họ.
Nhậm San San dẫn hai nhân viên cùng đi tới, vừa ngạc nhiên xen lẫn cả vui mừng: “Bùi Bùi à, bây giờ cô có thể bao cả phòng Thiên Hạ Cư rồi hả? Các con, hôm nay ăn thoải mái, không cần khách sáo!”
Bùi Anh: “...”
Quả nhiên cô vẫn nên mời họ ăn buffet, bị nhận ra cũng không đau lòng như vậy.
Thức ăn ở Thiên Hạ Cư nổi tiếng là rất ngon và cực đắt, mỗi món ăn đều là một tác phẩm nghệ thuật, chỉ có điều mỗi món chỉ một chút, so với sức ăn của mấy người Nhậm San San, muốn ăn no chắc phải rất nhiều tiền. Bùi Anh xới cơm cho cô ấy liền tay, để người này ăn nhiều cơm một chút.
Cũng may Nhậm San San còn có ít lương tâm, không đánh chén tan bành như khi ăn buffet. Sau khi ăn xong, hai nhân viên bị Nhậm San San đuổi đi tiếp tục về làm việc, cô với Bùi Anh đi tới một cửa hàng bách hóa mà các ngôi sao nổi tiếng hay lui tới.
Người đến đây mua sắm không nhiều lắm, nhưng áo quần lại vô cùng phong phú, Nhậm San San nhìn quanh bốn phía lại xúc động nghẹn ngào: “Bùi Bùi, cô đúng là người có tiền rồi, còn tới đây mua sắm nữa.”
Một đôi tất bình thường còn đắt hơn giá trung bình nhiều lắm.
Bùi Anh đáp: “Biết sao giờ, mua đồ ở đây mới an toàn, hơn nữa tôi định mua đồ cho Tống Nam Xuyên mà, muốn mua ở cửa hàng tốt một chút.”
Cô vừa nói vừa cầm lên một chiếc kẹp cà vạt lên, hỏi Nhậm San San bên cạnh: “Cái này thế nào?”
“ Ừ, rất đẹp, cũng rất hợp với khí chất giám đốc Tống nhà cô.” Nhậm San San lật xem chiếc thẻ nhỏ bên trong, ho khan khụ khụ, “Nhưng mà tốt nhất cô nên xem giá cả trước đi đã.”
Bùi Anh nghe lời nhìn thử xem, sau đó mặt đờ cứng lại, tại sao một cái kẹp cà vạt nhỏ xíu lại đắt như vậy chứ???
Cô bán hàng thấy hai người đang nhìn giá của chiếc kẹp cà vạt thì cười nói đi sang: “Hai cô tinh mắt quá, chiếc kẹp cà vạt này là một thiết kế cực kì đặc biệt, số lượng hạn chế trên khắp thế giới. Vàng và đá quý phía trên đều là thật.”
Nhậm San San nhìn Bùi Anh do dự, cô nói: “Cô muốn tặng quà cho Tổng giám đốc Tống thì mua kẹp cà vạt làm gì, cô nghĩ anh ta thiếu kẹp cà vạt sao?”
“... Vậy tôi nên mua cái gì?” Nếu nói thiếu thì anh thiếu gì đâu.
Nhậm San San nói: “Quần áo ngủ!”
“Quần áo ngủ?”
“ Ừ, đồ ngủ sεメy, đồ ngủ tình thú, cái loại mà hở càng nhiều càng tốt ý.”
Bùi Anh: “.........”
Suy nghĩ của người này không giống người bình thường chút nào.
Cuối cùng cô vẫn mua chiếc kẹp cà vạt nọ, mặc dù nó đắt đến mức khiến lòng cô tắt thở, nhưng thiết kế trên đó đúng là đặc biệt thật, gia công tinh tế, cô nhìn qua mới một lần đã thích, Tống Nam Xuyên đeo nó chắc sẽ hợp lắm đây.
Khi đi qua một cửa hàng bán nội y nữ, Nhậm San San cưỡng ép kéo cô vào bên trong. Nhậm San San hứng thú bừng bừng tham khảo ý kiến của người bán hàng, giúp Bùi Anh chọn ra một bộ.
Váy ngủ bằng lụa tơ tằm trong suốt, sau lưng hở hết, cổ áo cũng rất thấp, có che được gì đâu, mặc cũng như không mặc.
Nhậm San San uốn nắn cô: “Không, mặc cái này vào còn hấp dẫn hơn không mặc cái gì ấy, bảo đảm tổng giám đốc Tống sẽ hóa thân thành sói sau một giây.” Đăng bởi: admin