Kha Nguyệt không biết nên nói gì, nhiều trở ngại như thế khiến cô chỉ biết im lặng, lui ra khỏi lòng Lục Niên, đổi lại anh cầm tay cô
“Anh sẽ dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với anh có được không?”
Giọng nói trưng cầu ý kiến không có ý cưỡng bách, Kha Nguyệt hơi do dự cũng có dao động nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Người quan trọng với Lục Niên, là mẹ của đứa trẻ sao?
Nhìn thấy bên ngoài tối đen, đồng hồ trên tường điểm giờ đã gần sáng, Kha Nguyệt mấp máy môi, không còn cảm thấy e sợ, dù người kia sẽ là mối uy hϊếp với cuộc hôn nhân của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh.
Kết thúc tệ nhất giữa cô và Lục Niên là trở về khởi điểm ban đầu, thành hai người xa lạ, nếu không trốn tránh, mà trực tiếp đối mặt thì hãy cùng Lục Niên đối mặt tất cả.
Kha Nguyệt chỉ mặc một cái quần khiến chân mày Lục Niên nhăn lại, kéo cô đi về phía tủ quần áo thì phát hiện chiếc vali đã ngay ngắn đặt bên giường, không nói lời nào thậm chí cũng không nhìn cô, trực tiếp kéo vali, đến gần tủ quần áo, nhưng mà bàn tay nắm tay cô dùng sức hơn.
Lục Niên một tay mở tủ quần áo, từ trên móc áo lấy xuống áo khoác gió, động tác hơi rối loạn, đầu tay bên kia vẫn giữ lấy cô, từ đầu đến cuối không buông ra.
Kha Nguyệt cụp mi xuống nhẹ giọng nói: “Lục Niên, anh buông em ra, để em lấy áo như thế sẽ nhanh hơn.”
Lục Niên như không nghe thấy lời đề nghị của cô, chỉ dùng một tay giữ lấy áo khoác đóng cửa tủ, xoay người lại đôi mắt đen trong suốt nhìn cô, gương mặt tuấn tú nghiêm túc nhuộm chút đau khổ.
“Anh sợ, nếu anh buông em ra, em sẽ rời khỏi thế giới của anh, không bao giờ quay về nữa”
Nhiệt độ từ tay anh truyền sang cô, cảm giác ấm áp dâng cao đến tận sâu trong lòng cô, Kha Nguyệt mất máy môi, quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt thấm đẫm nỗi buồn của Lục Niên nữa.
Chiếc xe Lamborghini chạy qua màn đêm tiến vào đường cao tốc, Kha Nguyệt nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, ảm đảm đưa mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa SỔ
Lục Niên sợ cô bỏ chạy, vậy cô đang sợ gì?
Xe thể thao dừng lại trước quả đồi thấp nhỏ, Lục Niên bước xuống xe giúp cô mở cửa. Kha Nguyệt nhìn quả đối với các cây lớn, không khí trang trọng xung quanh làm cho tâm tình nặng nề.Ánh đèn bị bóng cây che lại, Lục Niên khóa kĩ xe liền dẫn cô bước lên bậc đá, từng bước một Kha Nguyệt lại có dự cảm bất an. Nơi này, cô biết là khu mộ tốt nhất của thành phố A, cũng là nơi an táng của giới thượng lưu.Những bia mộ được sắp xếp ngay thẳng, để ở giữa lưng chừng của quả đồi, tiếng chim kinh hãi hót lên phá vỡ sự yên lặng của đêm tối.
Lục Niên dẫn cô vòng qua mấy cua quẹo, dừng lại trước một bia mộ.Anh buông tay cô một mình ngồi xổm xuống, trước sự tò mò của Kha Nguyệt, anh dùng tay bứt đi đám cả dại xung quanh mộ.
Từng ngón tay trắng nõn dính đầy bùn đất dơ bẩn nhưng ngay cả nhíu mày trên mặt Lục Niên cũng không có, không do dự bứt đi mớ cỏ dại.
Kha Nguyệt cứ chăm chú nhìn Lục Niên, trong lòng không nói nên cảm giác, cuối cùng là người như thế nào mà khiến cho một người thích sạch sẽ như Lục Niên cam nguyện buông bỏ làm việc đó?
Trên bia mộ là ảnh chụp người phụ nữ, nhưng cô không có dũng khí nhìn nó ngay cả liếc mắt cũng không, cô sợ mình sẽ ghen tị chính vì thế chỉ biết thẫn thờ nhìn anh, mãi đến khi bứt lấy cọng cỏ cuối cùng bên bia mộ.
Lục Niên lấy khăn lau sạch sẽ tay, ngước mắt thấy Kha Nguyệt vẫn im lặng đứng đó, đầu cúi thấp, tựa như con mèo bị vứt bỏ đi lạc khiến cho người ta thường cảm.
Lục Niên nhỏ giọng đến gần cổ, đôi tay đã sạch nâng lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh cô rồi thổi hơi vào đó, giúp cô sưởi ấm.
“Không muốn nhìn xem, anh dẫn em tới gặp ai sao?”
Câu nói đầu tiên của Lục Niên như mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể cô, cả người run bắn, từ từ giường mắt thấy được sự ưu thương trong mắt anh cũng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô.
Cô cùng Lục Niên chẳng qua chỉ vì lợi ích mà kết hợp, không liên quan đến tình cảm. Lúc này, mới nhận ra tình cảm của cô dành cho anh đã sớm vượt qua dự đoán. Nghĩ tới người phụ nữ giúp anh sinh ra đứa trẻ trong lòng như có một cái gai sâu hoắm không chạm vào thì không sao, chạm vào lại đau vĩnh viễn không thể lấy nó ra.
Kha Nguyệt hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá.
Trên chiếc bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười anh khí khá giống Lục Niên, nhưng khí chất lại không giống Lục Niên, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn.
“Lục Phong Tư” ba chữ khắc trên bia mộ, Kha Nguyệt liền sửng sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh lanh lợi giống như là..
Kha Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Niên, anh chỉ kéo nhẹ khóe môi, ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mộ, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy mắt.
“Phong Tư,Yến Thanh đây là chị dâu của hai người, Kha Nguyệt”.
Trên đường về hai người không ai nói gì, Lục Niên nắm tay cô siết chặt, Kha Nguyệt đau đớn nhưng không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang kiềm chế không để bản thân run rẩy.
Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Kha Nguyệt lo lắng nắm tay Lục Niên, anh khẽ khàng người nhưng không nhìn cô chỉ là bước nhanh hơn.
Kha Nguyệt không ngờ Lục Niên lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh.Vẻ mặt Lục Niên toát lên sự đau khổ, hai hàng lông mày thanh mảnh uốn nếp, đôi mắt đen vẫn dịu dàng lại âm u giống như đang trốn tránh gì đó.
“Chỉ còn một tháng, nó sẽ theo Bộ Binh đặc chủng
giải ngũ.” - Hai tay Lục Niên trắng bệch, từng lời nói ra cũng đều phải cố hết sức khiến tim Kha Nguyệt đau nhói.
“Nó chỉ cần bàn giao công việc là được, sau đó an tâm chờ điều về thành phố A, trở về bên cạnh người vợ đang mang bầu chín tháng, nhưng mà...”
Giọng nói Lục Niên trở nên nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư tự trách:“Nhưng anh chỉ vì những thứ trước mắt, để cho Phong Tư đang không được khỏe đi bộ đội, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối trước khi nó giải ngũ...”
“Không cần kế tiếp!”
Kha Nguyệt lên tiếng ngăn lại, tay vươn ra bao phủ lấy mu bàn tay không còn hơi ấm của anh, như sợ hãi gì đó, vuốt nhẹ giống như trước đây anh làm, mang lại ấm áp cho Lục Niên.
“Phong Tư không về,Yến Thanh rất lo lắng, người trong nhà cũng gạt cô ấy, mãi đến một ngày, sắc mặt cô ấy tái nhợt xỉu ngay bên cạnh điện thoại. Sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện mới biết cô ấy đã nghe lén chuyện điện thoại đi bộ đội.”
“Lục Niên.”
Cô không biết nên an ủi anh thế nào, đối với Lục Niên mà nói đau khổ nhất là phải nhớ lại, giống như cô không muốn nhớ tới mẹ mình, Lục Niên làm sao không
muốn quên đi nó nhưng cảm giác áy náy, tự trách bản thân đã ép anh tới không thể thở.
“Yến Thanh sau khi sinh bị rong huyết, nhóm máu Orh không thể tìm thấy trong kho máu, sau đó...”
Giọng nói khàn đạc ẩn chứa nỗi đau sự tuyệt vọng cùng cực, lòng Kha Nguyệt xoắn chặt khó chịu không thể thở nổi, dùng hết sắc, nắm lấy tay anh muốn giảm bớt đi cảm giác tự trách nơi Lục Niên.
“Bốn năm rồi, anh chưa từng tới một lần, chỉ sợ Phong Tự chỉ trích, sợ Yến Thanh oán giận anh.”
Bên trong xe mờ ảo, cô không thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, nhưng tay đặt sau lưng anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc.Anh mỗi khi cao quý ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn chẳng qua chỉ để che dấu đi mặt yếu ớt của bản thân.
Nếu như không phải cô muốn bỏ đi, muốn chạy khỏi thế giới của anh, Lục Niên cũng sẽ không phải đau khổ như thế?
Một người đàn ông vẫn đậm phong khinh, chưa từng biết đến đau khổ, anh lúc nào cũng đứng trên cao, hướng mắt nhìn hỉ nộ ái ố của kẻ khác.
Không kiềm được muốn tới gần anh, xua đi mọi bị thương cùng đau khổ.
Kha Nguyệt lặng lẽ nghiêng người, kề sát anh, bàn tay nhỏ bé không đặt trên mu bàn tay mà nhẹ nhàng lau gương mặt anh, ép đầu anh đến gần mình, dù cho cô không xứng với lời cam kết cả đời của anh, nhưng lúc này cô cũng muốn mang đến anh sự quan tâm
Hai mắt hướng ra bên ngoài xe, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cao lớn của Lục Niên, anh lại vòng lấy eo vùi đầu vào cổ cô. Mái tóc quăn rũ xuống bên cổ, một luồng hơi ấm áp lướt quá, Kha Nguyệt thoáng ngẩn người, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ bờ lưng cô độc của anh.
Nếu như Lục Niên chỉ muốn trói chặt cô, như vậy anh đã làm được, bắt đầu từ nơi này từ thời khắc này không còn gì khiến cô dao động rời khỏi anh.
Người của Lục gia phản đối thì sao? Dù tham mưu trưởng chia súng về phía cô, cô cũng không buông Lục Niên, cô ngưỡng mộ sự vĩ đại của anh, cũng đau lòng vì nỗi bị ai trong anh, dù không yêu thì cũng thích? Buông tay bước qua, quay người lại, mới nhận ra thời gian mười lăm năm, mất đi tình yêu với Cố Minh Triệt nhưng đổi lấy sự quan tâm cả đời của Lục Niên. Sự quan tâm này, cô muốn dùng cả đời để trải nghiệm, cùng Lục Niên xây dựng xây dựng hạnh phúc thuộc về hai người, từ từ bồi đắp từng chút một.
“Lục Niên, ngày mai... chúng ta cùng nhau về Kha gia
Xe đi tới căn hộ thì Kha Nguyệt mở miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Niên, trong đôi mắt xinh đẹp đều là sự nghiêm túc.
Gương mặt Lục Niên khẽ nghiêng qua, trên gương mặt tuấn tú của Lục Niên vẻ lo lắng tan đi thay vào đó là sự lạnh nhạt, anh đưa tay tự nhiên vén mái tóc quăn ra sau tai của cô, chăm sóc chu đáo như thế khiến cô cảm động.
Anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cô, ôn nhu cười một tiếng: “Được”.
Kha Nguyệt thở hắt một tiếng đầy thư thái, quay đầu cười nhạt, tỏ vẻ thoải mái nháy nháy mắt, làm nũng vòng lấy tay Lục Niên.
“Đến khi anh gặp cha vợ thì đổi ý sẽ không kịp nữa
đầu!”
Độ cong trên môi Lục Niên mở rộng, đôi mắt đen thâm tình nhìn cô mỉm cười khẩn trương, nghiêng người ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, tựa như trấn an nỗi lo sợ trong cô
“Lấy Kha Nguyệt, cả đời Lục Niên này sẽ không hối hận.”
Khi Kha Nguyệt và Lục Niên đứng trước Kha gia trên tay cầm hộp quà thì cô vẫn không thể bình tĩnh nổi, ngược lại Lục Niên lại nắm tay cô, bộ dạng không hề sợ hãi khiến cho tâm trạng rối loạn của cô bình tĩnh lại.
Nên đến cũng phải đến, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết!
Kha Nguyệt siết chặt đôi bàn tay đang nắm vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực tựa như nghĩa sĩ sắp ra pháp trường, kéo Lục Niên ấn chuông cửa.
Người mở cửa là dì Mai, vừa gặp Kha Nguyệt liền kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư!”
Chưa kịp nói gì nhiều, ánh mắt Dì Mai đã bị Lục Niên đứng kế bên Kha Nguyệt hấp dẫn.
Cả người mặc bộ đồ tây chỉn chu màu đen, áo sơ mi trắng cố ý ăn mặc chải chuốt để làm tăng thêm nét cao quý của anh, giống như vương tử bước ra từ lâu đài thanh tao lại quyến rũ, cô làm bạn gái anh cũng âm thầm đắc ý.
Cô ôm chặt lấy tay Lục Niên, thân thiết tựa vào người anh, mỉm cười trìu mến nhìn dì Mai vẫn đang chấm hỏi. “Di Mai, con về rồi đây!”.
Di Mai bừng tỉnh, ngượng ngùng mỉm cười gật đầu,
ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt thật lâu không rời, trong lòng ca tụng: cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đối với tiểu thư!
“Đại tiểu thư, vị thiếu gia này là...”
Trước vẻ mặt mơ hồ của dì Mai, Kha Nguyệt thẹn thùng khẽ cong cánh mối liếc nhìn Lục Niên, anh cũng chỉ cúi đầu dịu dàng nhìn cô, tựa như người chồng yêu quý Vợ mình, đôi mắt đầy sự trìu mến thâm tình.
Kha Nguyệt kéo tay trái Lục Niên mười ngón tay đan chặt vào nhau, thản nhiên đưa lên trước mặt dì Mai.
“Anh ấy gọi là Lục Niên, dì Mai”
Một Lục Niên cao quý không chỉ mang đến cho cô hạnh phúc mà còn thỏa mãn hư vinh của mọi phụ nữ. Các từ nổi bật phi phàm, phong tự trác tuyệt* cũng không thể hình dung hết Lục Niên, một người đàn ông thanh phong lãnh nguyệt.
*Nhẹ nhàng quyến rũ phong thái hơn người
Kha Nguyệt kéo Lục Niên thay chiếc dép lên đi vào biệt thự. Hôm qua, cô đã gọi điện báo cho Kha Tùng, nhớ tới giọng nói lúc đó của ông Kha Nguyệt có chút bất lực.
“Đối tượng kết hôn? Tiểu Nguyệt, cho biết chuyện giữa con và Tiểu Triệt, là do cha làm chưa tốt nhưng cha luôn hi vọng cuộc sống sau này của con sẽ trôi qua tốt đẹp, không phải tùy tiện tìm lấy ai đó rồi kết hôn”.