Sau đó trên bàn ăn thảo luận gì cô cũng không nghe vào một chữ, ngực bị nén lại không thở nổi, lúc mọi người đang ăn ngon cô liền đứng dậy. Tâm trạng hỗn loạn, không có sức để ý tới cảm thụ của người khác.
“Xin lỗi, lúc này tôi không thoải mái, xin phép đi trước”
Nói xong, không để ý vẻ kinh ngạc của mọi người, xoay người rời khỏi nhà ăn.
Trở lại phòng, chuyện đầu tiên Kha Nguyệt làm là ngồi vào máy tính, khởi đồ kết nối mạng, vào google, kiếm tin tức.
Âm thanh của bàn phím vang lên không ngừng, nhưng trên màn hình không có tin tức cô cần, cũng nghiệm chứng phỏng đoán của cô. Đây không phải là điều có muốn sao? Nhưng tại sao khi nó đặt trước mặt, cô lại không vui, có thể nói là... thất vọng?
Lục Niên là con trai của vị thị trưởng tuổi trẻ tài cao, sau lưng có chỗ dựa chính trị vững chắc của Lục gia,
VietWriter.vn
tiền đồ không thể đo được, theo quy tắc ngầm thịnh hành của thời đại, anh có thể đối mặt với dư luận lấy cô sao?
Nhớ tới đôi mắt màu đen viết hai chữ nghiêm túc kia tựa như phản bác lại sự nghi ngờ trong cô, khẽ cười khổ, ngoài hiểu về gia thế hiển hách chiến tích phi phàm, cô còn biết cái gì?
Nhìn vẻ mặt thanh nhã thoát tục, cô cảm nhận trong đó chất chứa nhiều bí ẩn, một người như vậy sẽ quan tâm tới cô sao? Ngược lại cô có thể giữ được người đàn ông như vậy sao?
Suy nghĩ lung tung khiến cô lâm vào ngõ cụt, khó chịu, không bằng thẳng thắn nói trực tiếp một lần. Nếu cô hiểu hôn sự của hai người không có khả năng, vậy cô sẽ khiến nó kết thúc, nói rõ ràng, So với sự không minh bạch này thì tốt hơn.
Rất nhiều việc khi nghĩ thì dễ, như khi vào thực tế từng bước đều khó khăn. Kha Nguyệt cầm điện thoại, lục tìm trong danh bạ cái tên Lục Niên, cái tên này lúc nào cũng cài đặt làm một số khóa.
Dù vô ý hay cố tình cũng khiến cô rối loạn, không thể quên được.
Bấm số Lục Niên, rất lâu bên kia mới truyền đến giọng nói thanh nhuận:“Ở bên đó tốt không, chỗ anh công tác trời mưa thật to?”.
Không phải cách thức mở đầu quen thuộc, sự ân cần thăm hỏi của anh khiến nỗi kiên định vất vả lắm cô mới gầy dựng được lại dao động.
“Ân... vẫn tốt, còn anh?”
Kha Nguyệt trả lời hơi cứng ngắc, giọng nói mất tự nhiên, cô không biết Lục Niên có phát hiện sự bất thường của cô không!. .
“Hôm nay công việc tương đối nhiều, anh phải làm thêm giờ.”.
Kha Nguyệt quả thật nghe thấy tiếng bàn phiếm gõ, tốc độ rất mau chứng tỏ anh rất vất vả, những lời muốn nói lại nghẹn lại trong cuốn họng, nói không nên lời.
“Em có việc gì sao?
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, tiếng gõ bàn phiếm bao trùm qua đi nhưng để lại vết tích trong lòng cô.
Nghe giọng của anh, cô đứng bên cửa sổ nhìn cảnh quan bỗng nhiên phát giác ra loại cảm giác thật ấm áp này suốt hai mươi năm qua cô chưa từng cảm nhận được.
“Có phải có thể không khỏe? Nếu khó chịu, thì gọi bác sĩ đến xem, có biết không?”
Anh tỉ mỉ dặn dò, giọng nói nhẹ nhàng, đánh tan chút kiên định còn lại trong cô, mọi lời nói thẳng thắn đã tính sẵn đều biến mất, quên cả mục đích gọi điện.
Đối mặt với sự lạnh lùng của Cố Minh Triệt suốt nhiều năm, cô có thể giả vờ kiên cường, nhưng khi đối diện với sự quan tâm của Lục Niên, cô lại không kiềm được rớt nước mắt.
“Không phải không khỏe... chẳng qua là... đột nhiên... nhớ tới anh.” t nhé. Xin cảm ơn !