Sau đó xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm di động, không biết có nên đi qua lấy không.
Nếu như ngay từ lúc bắt đầu Kha Nguyệt đã áy náy với Lục Niên, vậy bây giờ coi như cô không biết xấu hổ đi. Cô lợi dụng anh để trả đũa lại Cố Minh Triệt, cũng không thật sự muốn ký tên lên tờ giấy kết hôn với anh, đáp án của anh hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, có thể nói, Lục Niên như kẻ cướp, lấy đi quyền làm chủ cô đối với cuộc sống.
Yêu Cố Minh Triệt, cũng do cô đề nghị, là người chỉ đạo, nếu không yêu thì xoay người. Nhưng với Lục Niên, dường như có rất nhiều chuyện không phải cô nói thì nó bắt đầu hay kết thục được, ngược lại có giống kẻ bị động, dựa theo kịch bản của anh mà diễn.
Cao quý như Lục Niên , như thần đứng trên mây, còn cô như con cờ trong tay để mặc anh định đoạt. Đột nhiên lĩnh ngộ ra điều này, cô liền bất an, cô không thể
để cho mọi chuyện cứ phát triển theo chiều hướng không biết trước thế này, hoặc nếu Lục Niên làm trước, cô cũng nên chính miệng cự tuyệt.
VietWriter.vn
Ý thức càng lúc càng rõ, nghiêng đầu nhìn màn đêm đen nhánh một cách vô ích, cô không hề thấy buồn ngủ, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn về di động, đợi nó kêu lên lần nữa.
Ảo não vứt điện thoại lên tủ, nhìn trần nhà đen thui, thở dài một tiếng, tối nay nhất định cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Cô ép mình nhắm mắt đi ngủ
Kha Nguyệt mỗi ngày đều vội vàng tham gia các tiết mục đã lên lịch sẵn, cũng không liên lạc với Lục Niên, nói là quên mất, không có thời gian, chẳng bằng nói cô mượn thời gian để giảm bớt sự rối loạn trước lời cầu hôn.
Nếu Lục Niên chỉ nhất thời cao hứng, như vậy cô rời đi mấy ngay, hứng thú của anh cũng từ từ mất đi, có lẽ anh đang cùng một vị tiểu thư nhà giàu ngồi trong quán cà phê hạng sang hẹn hò.
Nghĩ tới đó, Kha Nguyệt hơi buồn lòng, giống như Lục Niên thật sự đang ngồi trước mặt cùng cô gái khác hẹn hò, dụi dụi hai mắt, nháy mắt mấy cái, mới nhìn rõ trong phòng mình nào có Lục Niên.
Có lẽ lần cầu hôn đó ảnh hưởng tới cô quá mạnh! Hại cô thỉnh thoảng sinh ra ảo giác.
Nếu Lục Niên nghiêm túc, thật sự muốn cùng có kết hôn, cô nên đồng ý không? Cùng anh đi chứng nhận kết
hôn sống qua ngày? Một luồng sét đánh tới, Kha Nguyệt như bị điện giật liền bật dậy khỏi ghế salon, nôn nóng đi qua đi lại.
“Nguyệt Nguyệt, cậu làm mình chóng mặt quá”
Tô Đan Đan nằm trên giường, đối diện là chiếc laptop, bất mãn nhìn Kha Nguyệt đi qua đi lại trước trường reo lên.
Tô Đan Đan đợt này có thời gian rảnh liền bay sang Mỹ ở cùng cô mấy tháng
“Cậu có gì phiền lòng sao?”- Tô Đan Đan hong tai nghe, để chân xuống, tò mò trợn mắt quan sát vẻ mặt biến đổi của Kha Nguyệt.
Tô Đan Đan nói như vậy, Kha Nguyệt mới phát giác bản thân mình phơi bày trước mặt người khác, liền mở miệng giải thích: “Không có, chỉ là vừa mới thức dậy nên khó chịu”.
Đối với Đan Đan, cô không dám nói chuyện cầu hôn Lục Niên, cô đã mang lại rất nhiều phiền toái cho cô ấy.
Không khí xung quanh quỷ dị, Kha Nguyệt liền chuyển đề tài: “Đan Đan, cậu đang xem gì vậy, mình cũng muốn xem...”
Nhưng khi Kha Nguyệt nhìn về phía laptop thì Tô Đan Đan liền hốt hoảng, cúi người ôm lấy máy tính, mặc cho Kha Nguyệt nói thế nào cũng không buông tay, ngoài miệng cắn chết không buông:
“Chỉ là vài tin nhảm nhí thôi, cậu không có hứng thú đầu, à, đúng rồi, mình phải đi ăn sáng, tạm biệt!”.