Sự việc đã vượt qua khỏi tầm tay, muốn tìm tòi ra chân tướng thứ gì đang phát sinh trong cơ thể mình.
Thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại di động vẫn kêu,
nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay không hề bị khống chế nhấn nút trả lời.
“Sao anh lại bắt?”. Trong điện thoại là giọng nói kinh ngạc của cô.
Lục Niên hơi đau đầu, đầu ngón tay mơn trớn ánh trăng, ánh mắt sâu nhìn phái dưới lầu, bóng trăng lấp loáng dưới hồ nước, anh không thấy mặt cô, nhưng anh nghe ra tâm trạng cô, trong nhất thời bật cười.
“Anh nghĩ anh không cần suy nghĩ nữa.”
VietWriter.vn
“Sao?”- Giọng nói kinh ngạc ngân cao, hỉ nộ ái ố khó phân biệt.
Nhìn bóng người dưới lầu đôi mắt lộ vẻ ôn hòa, dưới sống mũi anh tuấn, đôi môi cong len, vứt bỏ vẻ lạnh lùng và xa cách, chỉ có âm điệu vui vẻ
Bên điện thoại, một luồng âm thanh nhỏ nhẹ trong không khí bay đi, anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Kha Nguyệt chọn lựa mình là một con đà điểu hèn nhất sau khi nghe được đáp án của Lục Niên.Anh chỉ nói từ ngắn ngủn, nhưng lại khiến sự tỉnh táo của cô vỡ vụn, chạy trối chết
Nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng của Lục Niên, đầu của cô nổ tung một cái, mơ mơ hồ hồ. Lời cầu hôn này giống như giẫm phải quả bom, mỗi bước đi đều cẩn thận. Con đường trước mắt thật nguy hiểm có thể sảy chân bất cứ khi nào, lời cầu hôn hoang đường này lại như khu vực nguy hiểm còn có không cách rút ra, mãi mãi bị đáp án của Lục Niên giam cầm.
Lần thứ nhất tình yêu thất bại, cô thua đến thương tích đầy mình, cũng thua đến quên cách yêu người khác.
Cô yêu Cố Minh Triệt, quá mức tuyệt đối và mù quáng. Sau khi bại trận, sự châm chọc khıêυ khí©h của anh đã nhắc nhở cô đã trả giá đổi lấy chỉ có tổn thương không cùng, như vậy còn Lục Niên thì sao?
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, đổi lấy được
Cô và Lục Niên nếu quả thật sẽ kết hợp, không yêu thì cũng vì lợi ích, theo như lời cô nói, cô có thể mang đến cho anh những giá trị lớn hơn, anh cũng mang lại cho cô niềm vinh dự to lớn .
Thậm chí có thể đả kích Cố Minh Triệt.
Trong đầu chợt thoáng qua ý nghĩa, nỗi hận muốn trả thù khiến tim cô căng ra, cười khổ một tiếng, một giây sau liền bác bỏ ý nghĩ này.
Vô số đêm, cô khó ngủ chỉ vì muốn tìm ra cách trả thù người đàn ông kia, ảo tưởng bản thân làm gì để khiến anh đau đến không sống nổi. Nhưng khi cơ hội đã
trước mắt thì mới nhận ra vật đổi sao dời, trả thù chẳng qua khiến cô đắm mình trong dòng sông hận thù.
Lúc này, trái tim cô như con nhộng, từng vòng từng vòng bao lấy mình, không để cho kẻ ngoài xâm nhập hoặc dòm ngó, càng sợ có người nhìn thấu quá khứ của cộ. Lục Niên quá thông minh, cô sợ khi ở trước mặt anh sẽ như tờ giấy để lộ ra tất cả, khi đó nỗi đau do CỐ Minh Triệt gây ra còn sâu hơn.
Ngồi bên giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn màu thật huyền ảo, khiến cho đêm tối đơn độc lại trở nên thật đẹp, nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức nó, tâm trạng rối loạn nhìn tin nhắn trên di động càng trở nên phức tạp.
“Không còn sớm nữa, mau nghỉ đi!”